"Thời gian này chúng ta nên đóng quán thôi."

Tiêu Nhiên nhìn lên bầu trời màu xanh mà không khí hiện giờ thì mơ hồ nhìn ra màu xám vậy.

"Tỷ tỷ, chúng ta đang thuận lợi làm ăn vì sao lại đóng cửa?"

Thị nữ phía tỏ vẻ khó hiểu hỏi, Tiêu Nhiên mỉm cười thản nhiên nói:

"Khách đã đi, quán cũng phải đóng, Đoạn Tình viện giờ chỉ nên là một trại trẻ mồ côi thôi."

Thị nữ kia yên lặng một hồi thì cung kính dạ, vâng rời đi, bàn tre ghế trúc đều bị dọn đi hết.

Chỉ còn ở đó là hương trà bay bổng trong không khí, làm lòng người có chút nhớ nhung.

Một chiếc lá rơi xuống, thời gian thấp thoáng đã 3 năm, gốc cây cổ tùng có một bóng người thướt tha.

Triệu Lệ Diễm ánh mắt vẫn không chút cảm xúc ngồi ở đó, nàng tu luyện rồi tu luyện, chỉ có hiện tại mới thảnh thơi được một chút, ngồi xem hoa bay lá rụng.

Trương Tuân Vinh thì đang tìm yêu thú để rút linh hồn bọn chúng, luyện tập cho chiêu thức mới nhất của bản thân.

Thanh Hiên ngồi ở trêи cành cây ngậm một chiếc lá trêи miệng, hắn ngồi đó nhìn lên trời xem mây hóa ra vô số hình dạng là lạ.

Ở một tòa cung điện nguy nga, Mạch Liên kiểm tra xem mọi thứ đã hoạt động ổn định chưa, Vạn Niên cung nhìn sa hoa cổ xưa, cũng không kém về mặt hiện đại, Vạn Niên cung được trang bị 8 khẩu pháo tự động ở đỉnh Vạn Niên cung.

Gặp mối nguy liền lấy thiên địa làm năng lượng hội tụ thành đạn pháo mà bắn, một vụ nổ thôi cũng có thể tiêu diệt ngàn quân vạn sĩ, hoặc có thể đả thương một vị Thiên Cảnh đỉnh phong.

Vạn Niên cung không phải đơn giản chỉ là rộng lớn và có pháo thủ thành, mà còn tồn tại một cái đại trận hộ sơn kinh hãi, được nện vào bởi 5 bảo vật 5 thuộc tính khác nhau, thế gian gọi là ngũ hành.

Chống chọi có thể mấy chục vị Vũ Cảnh, Hàn Vũ Thiên cũng bố trí một cái trận pháp ở trong chính điện, nói là nhỏ nhưng thật ra nó nhiều như tơ máu vậy.

Từng cái trận nhỏ như sợi chỉ ghim vào trong mạch linh khí ngầm trong thiên địa, còn có một cái long mạch ẩn sâu dưới mặt đất 300 dặm.

Trận pháp bố trí đều tự tay Hàn Vũ Thiên làm ra, mọi đại trận mạch linh khí hoặc long mạch đều được kết nối với ghế cung chủ.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở phủ thành chủ đã chậm rãi mở mắt, trước mặt hắn là một viên đan lơ lửng ba màu đen, xanh, và trắng.

Hắn đã bước vào Hợp Đan cảnh, bản thân cung chỉ nhìn ngắm thưởng thức một chút rồi cất vào thân thể.

Tốn thời gian ba năm để tử Thiên Cảnh tầng đột phá Hợp Đan là điều vô lý, nhưng thật ra Hàn Vũ Thiên đã thay đổi một số cơ chế trong đan, chính là hấp thu linh khí nhanh hơn một chút.

"Việc đã thành, cũng nên tự mình xuất quan tìm hiểu một chút về tám ngôi thành xung quanh."

Hàn Vũ Thiên đứng dậy thu hồi trận pháp bế quan, hắn trong ba năm này đã cao lên không ít, trở thành thiếu niên một mét 8 rồi.

Hàn Vũ Thiên bước ra khỏi cửa để lại một bực chiếu lệnh thành chủ, hắn vừa ra tới cổng thành Bát Quan thì nhìn về phía Vạn Niên cung.

Bàn tay hắn nâng lên ngoắc ngoắc vài cái về phía đó, một cây gậy thẳng từ Vạn Niên cung bay tới.

Gậy này khắc họa tiết bốn con rồng quấn từ đầu tới đuôi gậy, Hàn Vũ Thiên rút ra liền là một thành kiếm ẩn giấu trong hình hài cây gậy rộng.

Hàn Vũ Thiên dùng vài đen che mặt, khoác lên áo choảng màu đen và mũ rộng vành, từng bước chồng gậy đi trêи con đường dẫn tới thành trì khác.

Giao lão chậm chậm mở mắt nhìn ra phía xa thấp giọng nói:

"Công tử thượng lộ bình an."

Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời như nghe được lời của Giao lão liền mỉm cười tiếp tục chống gậy bước đi.

Gió thổi bóng người cao cao có chút cô độc trêи con đường đầy sỏi đá, tiếng gậy gỗ nặng nệ chậm chậm chạm vào đất kêu lên từng âm thanh cốc cốc.

"Đại đạo sao? Thật mong chờ thứ cuối cùng của nó là thứ gì."

Hàn Vũ Thiên trêи môi câu lên một nụ cười có chút giận dữ và tiếc hận.

Hắn đi được mấy ngày thì dừng lại nhìn khu rừng Lang Lăng kia, ánh mắt lại càng nổi linh chính là sát tâm cuồng cuộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play