Chương 338:
Bầu trời xoay chuyển hóa ra chín mươi hai đạo vòng xoáy từ bên trong chui ra chín mươi hai thanh trường kiếm khiến cho mọi người trố mắt mà nhìn lên, không ngờ được độ kiếp lại có thể gặp phải hiện tượng này, Hàn Vũ Thiên và Huyết Nha Sư thì lại khác họ nhận biết được thứ độ kiếp này nhìn là trăm đạo thần phạt, chín mươi hai đạo Tiểu Thiên Kiếm, bảy đạo Trường Hoàng Kiếm và cuối cùng là một đạo Sát Thiên Thánh Kiếm, thứ này chính là dùng để độ kiếp trùng sinh, kẻ trùng sinh trải qua trăm kiếm gột rửa mới có thể tránh khỏi quy tắc nhân quả quấn thân, đoạt lại vận mệnh tạo ra một con đường mới, thành thì chính là thiên địa tán thành tự do tự tại, bại thì thiên địa bài trừ diệt đi thần hồn vĩnh viễn biến mất.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
Hàn Vũ Thiên nét mặt không chút biến sắc bàn tay phất lên vạn thanh trường kiếm bay múa giữa hư không theo bàn tay hắn phẩy nhẹ liền hướng tới chín mươi hai thanh Tiểu Thiên Kiếm bên trên mà lao tới, mấy thanh Tiểu Thiên Kiếm trên trời cũng lập tức lao xuống cùng với vạn kiếm va chạm tạo thành từng tiếng kim loại va chạm chói tai tới cực điểm, Hàn Vũ Thiên híp mắt ngón tay cong lại ngưng tụ một đạo trường kiếm sắc bén lại búng ra xé toạt không gian chém lấy pháp tắc thiên địa xung quanh.
"Kiếm Phá Vạn Pháp."
Một kiếm này bắt mắt nhất trong vạn kiếm lao thẳng về phía trên chỉ trong một cái chớp mắt đã chém gãi hết chín mươi hai đạo Tiểu Thiên Kiếm, bầu trời sấm chớp ầm vang lần nữa bảy cái vòng xoáy không gian lớn hơn ngưng tụ mũi từ bên trong chậm rãi chui ra tản ra khí tức kinh người, Hàn Vũ Thiên lúc này sắc mặt đã trở nên ngưng trọng vung tay cơ thể bạo phát khí tức cường hãn phóng ra băng hàn phong bế toàn bộ pháp tắc xung quanh lại, hai quyền chạm vào nhau làm cho băng phong tản ra ngàn dặm đôi mắt của hắn cũng sớm đã là màu lam thánh khiết.
"Phong ấn linh hồn, cuối cùng đã giúp ta có thể hòa hợp được với thân thể hiện tại, Hàn Long Khuynh Thiên Quyền!"
Hư ảnh Hàn Long Nguyên Thánh ẩn hiện giữa hư không ngước nhìn bảy thanh Trường Hoàng Kiếm gầm lên long âm trấn nộ cửu thiên, Hàn Vũ Thiên lập tức nhảy lên lao thẳng về phía bầu trời, bảy đạo Trường Hoàng Kiếm chia làm các hướng mục tiêu chính là Hàn Vũ Thiên đang lao đến kia, chỉ trong một khoảnh khắc Hàn Vũ Thiên song quyền liên tục nện lên mấy thanh trường kiếm đang cố gắng chém lấy mình, giao thủ hơn mấy trăm chiêu đã có máu tươi đầy trời cơ thể Hàn Vũ Thiên chằn chịt vết thương lớn nhỏ, nhưng bảy đạo Trường Hoàng Kiếm cũng không khác gì so với hắn cũng là toàn thân trên dươi vết nứt như sắp hỏng.
"Tới!"
Hàn Vũ Thiên song quyền lần nữa lao tới cùng với Trường Hoàng Kiếm va chạm, cuối cùng hắn mất đi một bên tai và bên hông còn có vết chém sâu nửa người nhìn vô cùng đáng sợ, còn chưa kịp để Hàn Vũ Thiên thở dốc thì đạo Sát Thiên Thánh Kiếm bắt đầu hiện thế, một thanh cự kiếm tản ra hoàng kim chi quang chói sáng nhất từ trước đến nay mà bọn họ từng được chứng kiến, thứ này xuất hiện pháp tắc lập tức tránh né không dám lại gần, Hàn Vũ Thiên ở giữa không trung hít một hơi thật lấy lại tinh thần bạo phát toàn bộ lực lượng bản thân.
Tay phải là Thiên Dương Liệt Hỏa, tay trái hắc ám vô tận của Âm Sát Thất Hồn, mi tâm lại chiếu rọi một màu vàng kim hóa thành một cái hình tròn chói mắt, hai luồng khí tức âm dương khuếch tán nhìn như trận đồ điên cuồng xoay tròn, Hàn Vũ Thiên hai tay giao nhau chính giữa hai lực lượng tương khắc lại bắt đầu dung hòa vào nhau một cách tuyệt hảo.
"Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, Kiếm Ý Vĩnh Kiếp!"
Trường kiếm được ngưng tụ hoàn tất, Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi băng khí liền có bộ chiến giáp băng hàn bao phủ lấy cơ thể của hắn, Băng Cực Thánh Hàn Giáp đã lâu rồi chưa được xuất hiện cũng làm hắn nhớ lại một thời huy hoàng tranh phong với mấy đại cường giả, Hàn Vũ Thiên bắt lấy Kiếm Ý Vĩnh Kiếp trong tay lao thẳng về phía Sát Thiên Thánh Kiếm, cự kiếm khổng lồ cảm ứng được mục tiêu đã động cũng không đứng yên nữa mà lập tức giáng xuống.
Huyết Nha Sư cau mày cái đuôi phẩy một cái tạo ra lĩnh vực huyết vụ bao trùm xung quanh nơi Hàn Vũ Thiên và Sát Thiên Thánh Kiếm sắp va chạm, nếu nó trợ giúp Hàn Vũ Thiên độ kiếp thì uy lực của Sát Thiên Thánh Kiếm sẽ lấy thực lực của kẻ mạnh nhất tham gia độ kiếp làm thước đo mà mô phỏng lại, vì vậy Huyết Nha Sư cũng chỉ có thể tạo ra kết giới ngăn cản vụ nổ ở bên trong lan tỏa ra xung quanh.
Hai mũi kiếm va chạm vào nhau lập tức tạo thành tiếng nổ kinh thiên, huyết vụ như trụ trời cũng kịch liệt rung lắc dữ dội dưới sự bạo tạt khủng khiếp này, Hàn Vũ Thiên bàn tay nắm chặt kiếm đôi mắt tràn đầy kiên định gầm lên một tiếng quát:
"Diệt!"
Sát Thiên Thánh Kiếm bắt đầu xuất hiện vết rạn xem như đã cực kì suy yếu, nhưng Kiếm Ý Vĩnh Kiếp cũng là đang đứt đoạn bởi sự tấn công mãnh liệt của Sát Thiên Thánh Kiếm đến khi Kiếm Ý Vĩnh Kiếp hoàn toàn vỡ vụn thì Hàn Vũ Thiên cũng theo đó rơi tự do xuống đất, đôi mắt đã dần dần mờ đi.
"Thiên nhi, cháu ngoan của ta đời này đã làm cho Hàn gia quật khởi."
"Thiên nhi, phụ thân trở về là bù đắp lại mọi thứ khi rời xa con."
"Thiếu chủ, lão nô sẽ bảo hộ người cả đời, yên tâm."
"Phu quân, chàng phải bảo trọng."
"Phụ thân, Diệp nhi nhất định sẽ đuổi kịp người."
"Tuệ Châu ở nhà cùng ca ca và mẫu thân đợi người trở về, nhất định phải trở về đó."
"Tên khốn Vũ Thiên, Hạo đại gia đây không sợ ngươi nữa, đến đây."
"Gia gia, cha, Giao lão, Nguyệt Nga, Diệp nhi, Tuệ nhi, Tiêu Hạo."
Hàn Vũ Thiên trong vô thức cũng từ từ mở hờ hai mắt vốn đã nhắm lại của mình, hình bóng của những người thân kiếp này ùa về không hiểu tại sao lại như vậy.
"Oắt con, ngươi biết bản thân mình đang đối mặt chính là một trong ba vị Long Tổ không? Ha ha ha, ta rất thích tính cách chết bằm này của ngươi, ta sẽ dạy ngươi toàn bộ sở học cả đời, gọi một tiếng long tổ gia gia đi, ha ha ha."
"Hàn Vũ Thiên, đọ về nhan sắc ngươi còn thua kém Ma Quân ta một đoạn dài, còn về phương diện sức mạnh có muốn thử một chút không? Hừ, Âm Sát Thất Hồn là bí thuật cả đời ta sáng tạo ra, nếu muốn có được thì tới đây lấy mạng của Ma Quân ta trước!"
"Hàn Vũ Thiên, ngươi chơi cờ rất tốt, chỉ là thua ta một nước đi, lại nào! Ngươi luôn đứng trung lập giữa ta và Ma Quân khi tranh chấp diễn ra, bây giờ không nhịn được mà động thủ muốn có được Thiên Dương Thập Linh rồi sao?"
"Chủ nhân, ta tự bạo ngài hãy thoát xác chạy trốn."
"Ngăn cản những kẻ phản loạn, bảo hộ chủ nhân, giết!"
"Giết Hàn Vũ Thiên, hắn biết được cách bước vào cảnh giới huyền ảo kia!"
"Ha ha ha ha, Hàn Vũ Thiên, ngươi không ngờ tới được vì kế hoạch này mà ta phải mất bao nhiêu thời gian đâu, chết đi."
"Các ngươi làm gì vậy? Ai chạy được thì cứ chạy không cần vì ta mà bỏ mạng, Trần Nguyên Tông ngươi nhất định phải chết!"
Hàn Vũ Thiên đột nhiên bừng tĩnh bàn tay nắm chặt hóa thành quyền ngưng tụ ba cổ lực lượng huyền ảo lần lượt là bạch, hắc và kim vào trong một quyền, đôi mắt bạo khởi sát ý tới cực điểm hướng tới Sát Thiên Thánh Kiếm đang ở gần ngay trước mắt nện tới, hai bên va chạm lần nữa bạo tạt rầm rầm khói bụi mù mịt kết giới rạn nứt pháp tắc tán loạn.
Huyết Nha Sư thấy mọi thứ đã an tĩnh trở lại thì vung vuốt lên phá hủy kết giới, khói bên trong túa ra che khuất tầm nhìn hơn trăm dặm xung quanh, Bích Ly lão tông chủ dẫn theo rất nhiều cao tầng của Bích Ly tông và hai đệ tử Thuận Tâm, Lục Nhan, từ trong khói bụi thấy được một thân ảnh tàn tạ chậm chậm từng bước khập khiển, Hàn Vũ Thiên máu tươi bê bết một tay bị đoạn, cơ thể vết thương lớn nhỏ chồng chất thảm vô cùng.
"Lão đệ."
"Hàn trưởng lão."
"Sư tôn."
Bọn họ nhanh chóng vây lấy Hàn Vũ Thiên xem xét thương thế của hắn, Hàn Vũ Thiên xua tay nụ cười có một chút mệt mỏi nói:
"Ta không sao."
Hắn lại nhìn lấy Lục Nhan và Thuận Tâm hai tên đồ đệ được cưỡng ép nhận này thì cũng thở dài một hơi, bản thân cũng đã điểm hóa cho hai người họ một chút kì ngộ của tiên gia, con đường sau này nhất định phải tự mình bước lấy, nhưng Hàn Vũ Thiên cũng đã gieo xuống giữa đôi bên một mối duyên nợ không thể cắt đứt, hắn nhìn lên bầu trời mây đen dần dần tiêu tán lộ ánh sáng đầu tiên chiếu rọi xuống trong lòng vẫn không có một chút hơi ấm nào.
"Trần Nguyên Tông, đợi ta trở về nhất định sẽ cùng ngươi giao chiến một trận."
Hàn Vũ Thiên nói ra một câu này cũng là ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại dưới sự bảo hộ của Bích Ly Tông và Huyết Nha Sư hắn không hề sợ bất kì kẻ nào động thủ đánh lén lúc bản thân đang suy yếu, thời gian trôi qua đã là hai tháng, Bích Ly Tông đã sửa chửa được một nửa gần hoàn thiện như cũ, quan cảnh hoang tàn hai tháng trước nãy đã màu mỡ trở lại, nhưng những vết tích mà chiến tranh lưu lại mãi mãi không thể xóa nhòa đi được.
Hàn Vũ Thiên thương thế đã khôi phục nhưng cánh tay phải bị Sát Thiên Thánh Kiếm chém đứt e là sẽ rất khó để hồi phục lại, hắn chậm rãi đứng dậy khí tức đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều sau lần độ kiếp vừa rồi, Đạo Tổ thượng vị chỉ còn một bước chính là chạm vào viên mãn Đạo Tổ, hắn nhìn ở phương xa cơ thể lập tức phóng thẳng lên bầu trời đôi mắt quét ngang cảm nhận được Bích Ly Tông nơi đó có rất nhiều khí tức của Bán Thần cường giả, hắn cũng không có do dự lập tức bay tới nơi đó.
Chính điện đang có rất nhiều cường giả khắp nơi ở đế quốc hội tụ về đây, trong đó có cả hoàng đế Vân Chính với tu vi Chuẩn Thần đứng đầu ở nơi đây, đột nhiên cảm nhận được khí tức nơi xa mạnh mẽ xông thẳng tới đây thì mấy vị cao thủ Bán Thần lập tức cảnh giác, Vân Chính là người cảm thụ rõ ràng nhất liền nhìn qua bên cạnh có một vị tướng quân khôi ngô, tướng quân kia hiểu ý tu vi Bán Thần bộc phát trường thương trong tay hướng tới cổng toàn lực lao đến, cổng đột nhiên mở ra một thân ảnh bay vào một trảo va chạm lên trường thương của tướng quân làm cho chính điện rung lắc dữ dội, tướng quân kia vậy mà bị đánh bay ngược về phải lui vài chục bước mới dừng lại được thân hình, mọi người thấy được đó chính là một thiếu niên y phục màu lam phiêu miễu xuất trần, chỉ tiếc là hắn chỉ có một tay.
"Lại!"
Tướng quân kia không phục trường thương trong tay lấp lánh hồng quang lần nữa chém tới, Hàn Vũ Thiên liên tục tránh né dùng một tay ngăn cản thân thủ linh hoạt làm cho mấy cường giả Bán Thần ở đây đều phải kinh ngạc không thôi, thiếu niên trước mắt vậy mà lại có thể so chiêu với Kinh tướng quân nổi tiếng thiện chiến nhất Mãn Châu Quốc này, Hàn Vũ Thiên một trảo ngưng tụ âm hàn vỗ vào trường thương lần nữa đánh bay Kinh tướng quân, Vân Chính đứng nơi đó một tay khẽ giơ lên đã bắt được vai của Kinh tướng quân ngăn thân hình hắn tiếp tục bay về sau.
"Bệ hạ, kẻ này không tầm thường."
Kinh tướng quân ôm ngực tuy bị thương không nhẹ nhưng chỉ mới hai chiêu đã liên tục bại trận cũng đủ thấy được thiếu niên mới tới không phải dạng vừa, Vân Chính nhẹ gật đầu nhìn Hàn Vũ Thiên âm thanh uy nghiêm nói:
"Là đệ tử của ngươi giết Vân Hạo, con trai của trẫm?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại thản nhiên nói:
"Thì sao?"
"Đủ cuồng vọng, để bổn vương xem thử ngươi mạnh tới đâu mà dám ăn nói với bệ hạ như vậy."
Một vị vương gia từ phía sau Vân Chính bước ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn lấy Hàn Vũ Thiên, hắn tu vi cũng là Bán Thần đủ đệ ngạo thị thiên hạ làm chủ một phương là vương gia Vân Hoành một trong ba trụ cột của hoàng đế Vân Chính, Hàn Vũ Thiên vung tay không gian xung quanh ngưng kết thành băng vẻ mặt bình thản bước lên nói:
"Dựa vào vài tên Bán Thần, nếu là so với lúc trước ta có thể không so sánh được, nhưng hiện tại thì ta chỉ xem các ngươi như gà vịt dễ dàng bẻ đầu."
"Nói hay lắm, bọn ta tới với ngươi."
Mấy vị Bán Thần khác không nhịn được cũng hướng tới Hàn Vũ Thiên, hắn không biến sắc bàn tay nắm lấy Cửu Hàn Kiếm chuẩn bị động thủ thì đột nhiên không gian xung quanh tản ra một cổ lục quang nhàn nhạt làm cho không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, một cổ khí tức nặng nề đè ép lên thân tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Hàn Vũ Thiên và Huyết Nha Sư ngụy trang băng sư bên cạnh, Bích Ly lão tông chủ đột nhiên xuất hiện vuốt râu cười nói:
"Chư vị tới đều là khách, cũng phải nể mặt lão tông chủ ta một chút, nếu các vị lần nữa nhắm chủ ý lên lão đệ của lão phu thì đừng trách lão phu không niệm tình."
Hoàng đế Vân Chính cùng với một vị Chuẩn Thần khác cũng bị cổ khí tức này đè ép cũng cảm nhận được Bích Ly tuy tu vi nhiều năm không tiến triển, nhưng thực lực lại vượt qua Chuẩn Thần có thể đè lên bọn họ một mức độ nào đó, Hàn Vũ Thiên thu kiếm về nhìn Bích Ly lão tông chủ cười nói:
"Xem ra huynh sắp đột phá rồi?"
Nghe thấy lời này của Hàn Vũ Thiên thì Vân Chính và vị Chuẩn Thần còn lại tên Khư Hoàn cũng nhìn tới với vẻ tò mò, Bích Ly vuốt râu cười nói:
"Lão đệ đúng là nhìn thấu sự tình, ta đích thị là sắp bước vào Chuẩn Thần, nhưng gọi các vị đến đây không phải vì chuyện này, mà là chuyện ngoại quốc, theo tình báo ta thu thập được thì Đế Quốc Mộng Thiên đang có ý định nhắm vào Mãn Châu Quốc nơi đây làm nơi khởi chiến, tuy bọn chúng cũng thuộc vào quốc gia Bán Thần, nhưng tu sĩ Chuẩn Thần lại hơn chúng ta một vị rất khó để nắm được phần thắng, ta gọi các vị đến là hỏi xem có ai nắm bắt được thêm thông tin nào nữa để cùng nhau giải quyết hậu họa sau này không?"
Vân Chính cười cũng là đã biết được chuyện này thản nhiên nói:
"Mộng Thiên Quốc còn đã chuẩn bị rất kĩ mới nhằm vào Mãn Châu Quốc mà đánh, ta nhận được mật báo bọn chúng đang bỏ ra không ít tài nguyên để mời ra mấy lão tán tu ẩn mình đã lâu gia nhập đại quân chinh phạt."
Khư Hoàn lấy ra một khối ngọc thạch bóp nát liền thấy biên giới xung quanh Mãn Châu Quốc, các quốc gia đều đã bắt đầu phong tỏa, Hàn Vũ Thiên liếc nhìn một chút liền cười nói:
"Bọn chúng không phải là phong tỏa để bản thân không bị dính dáng tới, mà là đang tạo thành một cái trận pháp vây hãm Mãn Châu Quốc, cái gọi là Mộng Thiên Quốc này bỏ ra lợi ích cũng không nhỏ cho những quốc gia xung quanh Mãn Châu Quốc, chuyện này rất khó."
Mọi người nhìn kỹ lại thì trận pháp phong tỏa của các quốc gia lân cận đều y hết nhau như là cầu nối liên kết lại với nhau vây hãm Mãn Châu Quốc, nhất thời toàn bộ cao tầng ở đây trong lòng đã bắt đầu nặng trĩu.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: