Chương 322:
Khán đài lớn nhất ngoại môn Bích Ly Tông đã tập hợp rất nhiều đệ tử ngoại môn ở đây, ngoại môn trưởng lão gồm có 32 vị dẫn đầu chính là Trung Nguyên trưởng lão ngoại môn đệ nhất, lão giữ chức vị đệ nhất đã được mấy trăm năm, không có mấy người có thể lật được vị trí của đệ nhất của lão ta lên, đứng thứ hai chính là Phong Châu trưởng lão ngoại môn, cũng như Trung Nguyên chưa ai giành được vị trí đệ nhị của hắn.
Hạng tam và tứ chính là Nam Hoang và Từ Nghiêm Hiếu, hai vị này tranh chấp đệ tam bảng lên xuống liên tục không phân thắng bại, nên mọi người đều xưng hai người là tam trưởng lão, vị trí thứ năm chính là Hàn Vũ kẻ vừa thay thế vào vị trí của Nhậm Kỳ, về cơ bản người này mới đến không biết được lai lịch nông sâu.
Ba mươi mốt vị trưởng tụ tập tại đây cũng chỉ còn thiếu một mình Hàn Vũ Thiên, tới lúc ba đạo lưu quang xoẹt qua thì thu hút rất nhiều sự chú ý, Hàn Vũ Thiên thấy được ở chỗ cao nhất cũng chỉ có năm cái ghế, những vị trí khác đều đã hết chỗ liền bay tới đó, đột nhiên có một thân ảnh ngăn lại, đệ tử ngoại môn bài danh đệ lục bảng tu vi Thiên Cảnh tầng 7, Bạch Khương hừ lạnh nói:
"Dựa vào chút tu vi của ngươi mà muốn ngồi ở đó, còn không coi..."
Chưa nói dứt câu một cái tát của Hàn Vũ Thiên giáng xuống đã đập bay Bạch Khương ra ngoài, Từ Nghiêm Hiếu đứng dậy chỉ tay nói:
"Hàn Vũ ngươi dám động thủ với đệ tử của ta."
Hàn Vũ Thiên liếc mắt tới thản nhiên nói:
"Ngươi không dạy được đệ tử mình phân biệt tôn ti thì hãy để ta dạy, không phục thì cứ đến."
Từ Nghiêm Hiếu định động thủ thì Trung Nguyên ho một tiếng, hiện trường lại yên lặng còn Hàn Vũ Thiên thì tiến tới chỗ ngồi của mình, Thuận Tâm và Lục Nhan đứng ở hai bên khuôn mặt nghiêm nghị.
Trung Nguyên ngồi ở giữa cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu nói:
"Hôm nay là Ngoại Môn Đệ Tử Chi Chiến, ba mươi hai vị trưởng lão sẽ phải ra hai đệ tử tham gia chiến đấu, tất cả là 64 đệ tử, cuộc chiến là chia thành hai nhánh mỗi nhánh gồm 16 cặp thì đấu, 8 cặp chiến thắng gọi là bán kết bảng một hoặc bảng hai, 4 cặp chiến thắng chính là chung kết, 2 cặp cuối cùng sẽ tranh dành vị thế độc tôn đệ nhất bảng, sau khi thành đệ nhất của hai bảng thì hai người mạnh nhất sẽ đấu với nhau, người thắng nhất định sẽ có hậu đại to lớn, ngoài ra nếu như hai vị đệ tử của một trong năm vị trưởng lão trong bảng xếp hạng bị đánh bại trước vòng đấu 8 cặp, thì các trưởng lão ngoại môn có thể lấy tư cách khiêu chiến vị trưởng lão đã có hai đệ tử bại trận kia để dành lấy bảng xếp hạng."
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Hàn Vũ Thiên, hắn chỉ cười nhạt ngồi dựa vào ghế một tay chống cằm tỏ vẻ không quan tâm, Thuận Tâm và Lục Nhan nét mặt cũng trở nên cao ngạo như là đang thay mặt sư tôn thị uy với mấy đệ tử nơi đây, Trung Nguyên nhìn tới vẻ mặt có một chút hài lòng nói:
"Trận đấu bắt đầu, các đệ tử của mỗi trưởng lão tự chọn khán đài đi."
Trung Nguyên vung tay khán đài lớn ngay lập tức bị một kết giới ngăn ở giữa chia làm hai nữa, các đệ tử lần lượt chia ra hai bên mà bay đi tới khi đông đủ thì một cái bảng được Trung Nguyên trưởng lão quăng lên không trung thấp giọng nói:
"Trận thứ nhất, Lục Nhan và Kiếm Phong ở bảng một, Vân Hạo và Thanh Vân ở bảng hai, bước lên kháng đài."
Bảng kia chính là 16 cặp thi đấu cùng nhau và trận đầu đã là Lục Nhan ra sân, Lục Nhan bước lên khán đài bộ dáng bình tĩnh làm cho thần thái của nàng vượt xa mấy mỹ nữ quanh đây, Kiếm Phong lưng vác trường kiếm chậm rãi bước lên nhìn lấy Lục Nhan ôm quyền nói:
"Kiếm Phong, đệ tử của Từ Nghiêm Hiếu trưởng lão."
"Lục Nhan, đệ tử của Hàn Vũ trưởng lão xin được chỉ giáo."
Hai bên chào hỏi lại dẫn tới rất nhiều ánh mắt của các đệ tử, bọn họ nhanh chóng nhận ra vị nam đệ tử kia là ai liền kinh hô nói:
"Là Kiếm Phong sư huynh, tuy không nằm trong mười vị trí đầu, nhưng nghe nói chiến lực cũng có thể so sánh với sư huynh Bạch Khương."
"Không ngờ Hiếu trưởng lão lại để Kiếm Phong sư huynh xuất thủ, xem ra là thực sự muốn lần nữa cùng với Hoang trưởng lão tranh chấp ghế tam trưởng lão."
"Đáng tiếc cho sư muội kia, sư tôn đã không ra gì còn lại phải chạm mặt Kiếm Phong sư huynh, e là chưa tới năm chiêu."
"Bắt đầu đi."
Trung Nguyên vừa hạ lệnh bắt đầu thì khí cơ của Kiếm Phong bạo phát kiếm ý bay múa làm cho chúng đệ tử lại càng thêm sợ hãi, Nam Hoang vốn yên tĩnh lại hơi híp mắt nói:
"Ta nghe nói Nghiêm Hiếu có đệ tử tên Kiếm Phong thiên phú không tệ, nhiều năm như vậy cũng đã cho hắn xuất thủ rồi sao?"
Từ Nghiêm Hiếu cũng chỉ có cường nhưng vẻ mặt lại đắc ý vạn phần, Kiếm Phong lao đến như kiếm ảnh nói:
"Sư muội đắc tội rồi."
Lục Nhan tuy có hơi bất ngờ trước tốc độ nhanh nhẹn này, nhưng trường thương trong tay nhất chuyển đã quét tới ngăn được một kích của Kiếm Phong, hắn lui về sau lại không ngờ được sư muội trước mắt có thể theo kịp tốc độ của mình, phản ứng ngăn cản cũng là không hề chậm chạp.
Kiếm Phong lần nữa biến mất công kích từ trên đỉnh đầu mà xuống, Nam Hoang cau mày nói:
"Đòn tất sát?"
Từ Nghiêm Hiếu không có hoảng hốt ngược lại khóe môi còn cong lên một nụ cười nhìn về phía tên Hàn Vũ kia, Hàn Vũ Thiên bên này cũng là nhìn qua nét cười trên mặt hắn cũng giống như Từ Nghiêm Hiếu, Lục Nhan bắt lấy chuôi hướng mui thương đâm tới cùng với mũi kiếm của Kiếm Phong va chạm kịch liệt, ba động linh lực khuếch tán cũng không thua cuộc chiến của hai vị Thiên Cảnh viên mãn giao đấu.
"Thật cường đại, bọn họ thật sự chỉ mới là Thiên Cảnh tu sĩ sao?"
Rất nhiều đệ tử cùng cấp đã không còn nhịn nổi mà lên tiếng kinh hô, Lục Nhan lui về sau vài bước đưa mắt nhìn tới trường thương trong tay chém ra năm đạo khí tức sắc bén:
"Ngũ Phi Trảm."
"Phong Sát Thiên Ý."
Kiếm Phong bỏ kiếm trong tay điều khiển phi kiếm hóa thành phong man lao thẳng cùng đối cứng với năm đạo khí tức sắc bén kia, chiêu thức va chạm ầm ầm chấn động tạo thành gió lốc thổi quét cát bụi đầy trời, mọi người đưa mắt nhìn lại thì Kiếm Phong đã bay lên bầu trời, phi kiếm cũng theo sau mà lên bạo phát ra kiếm ý hóa thành ngàn thanh trường kiếm phong man hướng xuống phía dưới mà đi.
"Phong Sát Kiếm Cuồng."
Làn khói bến dưới bị xẻ ra làm đôi chỉ thấy Lục Nhan toàn thân phát ra màu ngọc bích còn có trường thương đã sớm phát ánh sáng bích ngọc cực kì chói mắt, nàng ta xoay thương quét ngang đánh ra một đầu bích long tinh xảo làm cho mọi người trố mắt mà nhìn, Hàn Vũ Thiên thì là nét mặt có một chút hài lòng chậm rãi nhắm mắt như đã biết trước được kết quả của cuộc chiến này, Từ Nghiêm Hiếu bên cạnh thì cười lạnh nói:
"Chiêu thức có độ tinh xảo rất đẹp mắt, nhưng mà đẹp thôi thì chưa đủ, phải mạnh nữa thì mới có tác dụng."
"Bích Long Uyển."
Lần va chạm này trực tiếp tạo thành vụ nổ thổi bay vô số trường kiếm hư ảnh, Kiếm Phong cũng bay ngược ra ngoài rơi khỏi sân đấu, Từ Nghiêm Hiếu vốn đang bình thản bổng đứng bật dậy trừng mắt không thể tin được quát:
"Kiếm Phong ngươi đang làm cái quài gì vậy?"
Kiếm Phong vừa định mở miệng thì phun một ngụm máu tươi rồi ngất đi, Lục Nhan ở khán đài cũng là thở gấp trên thân cũng có rất nhiều vết rách do kiếm quang gây ra, Từ Nghiêm Hiếu ngưng tụ linh lực chuẩn bị ra tay thì Trung Nguyên hừ lạnh nói:
"Đây là so đấu, Kiếm Phong chỉ có bất tỉnh không có mất mạng, ngươi không được làm càn."
Từ Nghiêm Hiếu hừ lạnh quay mặt qua chỗ khác lại va phải ánh mắt tràn đầy khinh miệt của Hàn Vũ Thiên thì hai tay siết chặt không có nói gì, Vân Hạo cũng vốn đã giải quyết xong đối thủ của mình từ sớm, nhưng lại không ai để ý tới nơi này của hắn mà bị chiến trường của Lục Nhan và Kiếm Phong lấy hết hào quang, một mình đứng ở sân đấu trong lòng hắn tràn ngập hàn ý, Trung Nguyên thản nhiên nói:
"Bảng một trận thứ nhất Lục Nhan thắng bước vào 8 cặp tiếp theo, bảng hai Vân Hạo thắng, mời cặp tiếp theo thi đấu."
Trải qua đến năm cặp tiếp theo thì bảng thứ hai cuối cùng đã đến lượt của Thuận Tâm ra trận, hắn cùng với một đệ tử tên Mạc Càn đối chiến, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thăm dò không có nhanh chóng động thủ, Tùng Lâm đang ngồi thì trầm giọng nói:
"Mạc Càn, ngươi đánh bại hắn nhanh một chút đừng phí thời gian."
"Vâng sư tôn."
Mạc Càn vẻ mặt tự tin rút ra đại đao nặng ngàn cân của mình, Thuận Tâm rút kiếm bình thản như nước không chút lo lắng, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Kết thúc đi."
Mọi người khó hiểu nhìn về phía Hàn Vũ Thiên nghĩ rằng hắn đang khuyên đệ tử của mình đầu hàng, Tùng Lâm cười sảng khoái nói:
"Ngươi cũng biết sợ rồi sao?"
Thuận Tâm hít một hơi thật sâu hai tay cầm kiếm thả lỏng, mũi kiếm chạm mặt đật tạo ra từng cơn sóng nhỏ làm cho sàn đấu ướt sũng, sóng nhỏ lại trở nên tĩnh lặng.
"Thủy Liêm Tiên Kiếm, Lặng."
Thuận Tâm nâng kiếm lên một giọt nước từ mũi kiểm nhỏ xuống, khiến mặt nước yên lặng vang lên một tiếng tủm, Mạc Can còn đang ngờ ngác thì Thuận Tâm đã đứng ở sau lưng của hắn, Mạc Can vừa quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ở ngực có một vết chém xéo có nước chảy xuống hòa cùng với máu tươi.
"Ngươi..."
Mạc Càn ngã người về sau đã không còn khả năng chiến đấu làm cho mọi người trố mắt kinh ngạc, Tùng Lâm đứng bật dậy quát:
"Ngươi dám xử dụng ngoại lực, ta sẽ bắt ngươi tra khảo!"
Hàn Vũ Thiên đứng dậy trong tay cầm lấy trường kiếm thản nhiên nói:
"Tùng Lâm, ngươi thử động vào đệ tử của ta xem."
Tùng Lâm khí tức bùng nổ tu vi Thánh Nhân tầng 1 không hề do dự nhắm tới Thuận Tâm mà chộp tới, Mạc Càn và Vân Hạo là hai đệ tử hắn ta yêu thích nhất lại bị đánh bại bởi đệ tử của một tên trưởng lão vừa nhậm chức, cơn giận này buộc hắn phải ra tay.
"Thủy Liêm Lưu Lưu Vũ."
Hàn Vũ Thiên nhảy khỏi ghế đường kiếm liên tục chuyển động tạo thành làn nữa giữa không trung như một con suối chảy xuống hạ nguồn, mà hạ nguồn kia chính là Tùng Lâm đang có ý động thủ kia, đường kiếm quét ngang đã chém vào hông của Tùng Lâm làm hắn hét lên trong đau đớn văng ra ngoài, mọi người cũng là tràn đầy kinh ngạc không thôi, lời đồn Hàn Vũ trưởng lão có thể dùng tu vi Vũ Cảnh đánh với Thánh Nhân dành chiến thắng đã được xác thực tại đây.
"Long Uẩn."
Hàn Vũ Thiên đổi ngược hướng kiếm hóa thành thủy long nhắm tới thủ cấp của Tùng Lâm chém tới, Trung Nguyên cũng cảm nhận được sát cơ của Hàn Vũ Thiên thì đã ra tay ngăn cản, một kích này trúng vào chưởng thủ của Trung Nguyên rầm một tiếng trời đất chấn động, Trung Nguyên nhìn bàn tay run rẩy sau khi ngăn cản một đòn kia thì có chút kinh ngạc.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: