Hàn Vũ Thiên lần đầu tiên sau ức vạn năm, hắn thật sự phẫn nộ muốn diệt đi mọi thứ trêи thế giới này.

Nguyên hồn hết lần này tới lần khác bị hao tốn không thể chấp nhận được, căn nguyên ức năm hao tổn chỉ trong một nháy mắt, đạo tâm như thế nào mới không phẫn nộ trước cảnh này.

Âm Sát Thất Hồn đột nhiên rung động, tự ẩn hiện trong không khí, âm thanh ngân vang như tiếng đàn cổ cầm hòa vào không khí.

Khiến cho Hàn gia một lần nữa náo loạn, âm thanh này khiến tai của bọn họ như xé ra, bên trong và bên ngoài đều là một mảnh đau đớn như muốn chết đi.

Lục vị gia chủ cũng là không thể chống lại cơn khó chịu này, Hàn Ma Viêm tu vi cao cường mới có thể miễn cưỡng không để thanh âm ảnh hướng bên trong cơ thể.

"Minh Hoàng Nhân Đế đây sao? Đạo tâm vốn vững vàng nhất trong tam đế, giờ đây chỉ vì nguyên hồn hao tổn mà tức giận muốn sụp đỗ rồi? Thật đáng thương."

Một thanh âm mềm mại mang theo chút chế giễu, nghe không rõ là của nữ nhân hay nam nhân.

Một bóng người toàn thân hắc bào có những đường chỉ hoa văn hoàng kim đẹp mắt, người này quay lưng không nhìn thấy mặt.

Hàn Vũ Thiên vẫn trầm mặt không nói, bóng người hắc bào kia cười nói:

"Đạo tâm rác rưởi này là thứ ngươi bỏ ức vạn năm để có được? Thà rằng như trước làm theo ý mình thì bây giờ đã khác."

Hàn Vũ Thiên lúc này mới mở miệng nói:

"Ngươi xuất hiện chỉ là nói những lời này với ta thôi sao?"

— QUẢNG CÁO —

Bóng đen kia trêи tay xòe ra một cây quạt làm từ lông vũ đuôi khổng tước tức giận quát:

"Xuất hiện ở đây? Ngươi nghĩ ta muốn gặp lại ngươi sao? Hàn Vũ Thiên!"

Hàn Vũ Thiên thì trầm mặt không nói, bóng đen kia tay cầm quạt phe phẩy nói:

"Chửi ngươi chỉ làm nhan sắc của ta nhăn nheo thôi, ta chỉ muốn nói Âm Sát Thất Hồn không thể loạn."

Bóng đen kia biến mất, Hàn Vũ Thiên chộp vào hư không toàn bộ Âm Sát Thất Hồn đều tiêu tán với một cái chộp này của hắn.

Hàn Vũ Thiên nhanh chóng bước ra ngoài xem thử thì thấy tộc nhân của mình đều đang bị phun máu tươi nằm lăn trêи đất.

"Ngươi rốt cục đã lĩnh ngộ thứ tà đạo gì?"

Hàn Ma Viêm ở cổng đại điện nhìn tới Hàn Vũ Thiên, tay chân lục gia chủ run run đau rát như bị kẻ nào xát muối và ớt vào vết thương vậy.

"Ngươi hại Hàn gia, còn không mau nhận lấy cái chết!"

Hàn Ma Viêm phẫn nộ khi nhìn thấy tộc nhân nằm trêи đất đau đớn muốn tự tử, một kiếm rút ra băng khí phiêu động, toàn thân tu vi Hợp Đan trung kì bộc phát.

Hàn Vũ Thiên trầm mặt không nói lời nào, một kiếm của Hàn Ma Viêm hướng cổ của Hàn Vũ Thiên chém tới.

— QUẢNG CÁO —

"Lục đệ, đệ muốn người đại ca như ta ăn nói như thế nào với nhi tử và con dâu ở dưới Hoàng Tuyền đây?"

Âm thanh bi thương già nua của Hàn Vũ Đạo từ trong đại điện vang lên, Hàn Ma Viêm kiếm chỉ vừa cách cổ của Hàn Vũ Thiên hai đốt ngón tay thì ngưng lại.

Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ cũng đầy phẫn nộ, nhưng không thể nào xuống tay với đứa trẻ trước mắt.

Hàn Vũ Thiên lấy ra một bình đan dược đổ vào tay năm viên đan dược nhỏ bằng hạt tiêu, hắn đưa cái bình cho Hàn Ma Viêm nói:

"Cho bọn họ uống viên này thì sẽ khôi phục lại bình thường."

Hàn Vũ Thiên không để ý tới Hàn Ma Viêm nữa mà phóng vào đại điện, nơi năm vị gia chủ đang đau đớn ngồi ở trong đó.

Hắn lập tức cho bọn họ uống đan dược rồi quỳ một chân ở giữa đại điện, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên năm người bọn họ thấy Hàn Vũ Thiên quỳ.

"Thiên nhi, con đây là có ý gì?"

Hàn Vũ Đạo kinh ngạc lập tức đứng lên hỏi, Hàn Vũ Thiên cúi đầu nói:

"Thiên nhi vì phẫn nộ nhất thời đã lấy người trong gia tộc ra trút giận, xin tổ phụ trách phạt."

Hàn Vận Lai phẫn nộ đập bàn quát:

— QUẢNG CÁO —

"Ngươi tội ác tày trời, lấy đồng tộc ra trút giận, phạt ngươi không được ăn vặt 5 năm."

Hàn Tuyên cũng là quát lớn nói:

"Ta thì phạt ngươi không được đi chơi bốn năm."

Hàn Tống và Hàn Xuyên thì lắc đầu không nói gì, Hàn Vũ Đạo nhìn Hàn Vũ Thiên một lúc lâu nói:

"Ta phạt ngươi hằng ngày dùng hai canh giờ luyện kiếm, hai canh giờ luyện võ, không có lệnh của tổ phụ không được lười biếng."

Hàn Ma Viêm ở bên ngoài nghe được tức giận đến phun máu vào mặt một tộc nhân, hắn xoay người quát lớn vào trong đại điện:

"Đại ca, ngươi phân xử cái kiểu gì vậy? Thật muốn tiểu đệ ói máu mà chết sao?"

Âm thanh trang nghiêm của Hàn Vũ Đạo từ bên trong vang ra:

"Hàn Ma Viêm cũng đã phạt ngươi không được ra ngoài Bát Quan thành trong hai năm rồi."

Hàn Ma Viêm trợn trừng mặt muốn chết đi cho rồi, đại ca này của hắn chính là chiều hư đích tôn a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play