Tôn Uẩn Hoa nghe được cao hứng, kỳ quái mà liếc mắt nhìn anh. “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Cô vốn định duỗi tay đâm đâm anh, đầu óc đột nhiên thông suốt, chậm nửa nhịp lĩnh ngộ được, nếu anh thực sự bận rộn như vậy, ngay cả thưởng thức tâm tư của học muội đều không có, từ đâu có thời gian rỗi vừa làm bạn lại đưa cơm, còn không lúc này thì lúc khác muốn lưu ý cô có bị đói chết ở nhà không, tâm ý như vậy, cũng không phải nói thuận tay nhấc lao là có thể làm được.

Hiểu được như vậy, làm cho ngực dường như đè nặng cái gì, có loại cảm giác thiếu anh rất nhiều, lại mang chút cảm động được quý… Thực phức tạp, khó có thể nói rõ.

“Này, lại nói thêm một chút.”

Thẩm Vân Phái liếc cô một cái, rút tờ giấy lau mặt và đầu ngón tay dính bột ca cao cho cô.

Tuy rằng tuổi so với cô nhỏ, nhưng anh kỳ thực rất biết chiếu cố người, thậm chí so với tên đàn ông cô kết giao kia còn muốn tri kỷ.

“Cô muốn nghe cái gì?”

“Gì cũng được. Trường học, cuộc sống, hoặc là nhật ký làm thêm đại loại, cậu nói tôi nghe.”

“Tinh không luyến khúc là anh họ tôi mở, hắn và bạn gái là đồng học, trường học tình lữ, kết giao thật lâu, tên tiệm chính là cô ấy đặt, ý nghĩa đại khái chính là kỷ niệm bọn họ cùng nhau lên núi xuống biển, truy mưa sao sa kia một đoạn nhật ký thanh xuân.”

“A? Tôi đi nhiều lần như vậy, một lần cũng chưa thấy qua bà chủ.” Ngay cả ông chủ cũng rất ít nhìn thấy.

“Cô ấy đi du học. Lúc đó cô ấy do dự đi hay ở, anh họ còn cổ vũ cô ấy đi, nói ở chỗ này giữ tiệm của bọn họ chờ cô trở lại, tựa như năm đó hắn nhập ngũ, nhà gái cũng không binh biến, hắn đối với tình cảm của bọn họ chưa từng có hoài nghi qua. Nhưng là ——” anh nhún nhún vai. “Cô có biết, loại chuyện cảm tình này, không phải chỉ có tin tưởng là đủ, cũng không phải ai có muốn trở ngại hay không, thời gian cùng không gian là khảo nghiệm lớn nhất.”

“Cho nên là —— tình thay đổi?”

“Nhà gái rời đi năm thứ ba, có tình cảm mới phát triển, phiến diện báo cho anh họ biết, không cần lại chờ cô ấy. anh họ tôi giận dữ, muốn đóng cửa tiệm, cảm thấy tình yêu, nhận lời cái gì, tất cả đều là cái rắm, không đánh lại được tịch mịch hư không cùng lòng người thay đổi.”

“Ừm.” Lòng Tôn Uẩn Hoa có lưu luyến gật đầu.

Cô rất có cảm xúc a. Tình yêu loại trò đùa này, nói đến là đến, nói không sẽ không có, làm cho người ta rất khó ôm chờ mong quá lớn, Romeo và Juliet nếu không chết, cũng khó nói có thể trở mặt hay không, chẳng qua là tử vong đem nó đẹp đến thê lương hóa thôi.

“Cô theo tôi hận đời cái gì?” Thẩm Vân Phái liếc cô một cái. “Tôi cảm thấy tiệm cứ như vậy đóng cửa rất đáng tiếc, liền nói với hắn, anh không muốn quản lý, tôi sẽ thay anh quản lý. Hắn kỳ thực không thiếu tiền, chính là muốn nhắm mắt làm ngơ mà thôi, cửa tiệm hiện tại có tôi xử lý, hắn đã rất ít đến.”

“Chuyện này là khi nào?”

“Đại khái hơn một năm trước.”

Hơn một năm… Khi đó bọn họ còn chưa có hiểu biết, quan hệ chỉ là nhân viên cửa hàng và khách quen mà thôi.

Cho nên… anh hướng biểu ca đưa ra yêu cầu như vậy, một phần có phải vì cô không? Sợ đóng cửa, cô sẽ không xuất hiện nữa?

Rõ ràng đã nói học hệ kiến trúc nặng nề, còn vờ ngớ ngẩn tiếp nhận trọng trách này, nếu bọn họ chưa từng hiểu biết, có phải căn bản sẽ không biết hay không, tên ngốc này vì muốn ngẫu nhiên thấy cô mà làm việc ngốc?

Khó trách tính chất công việc của anh chưa bao giờ cố định, chạy trong ngoài, có khi còn thấy anh ở trong tiệm lợi dụng lúc rãnh lấy sách ra đọc, bận đến vậy, đem thời gian dùng cho hai người.

“Ai, khi nào thì sinh nhật cậu?” Trong lòng không hiểu như nhũn ra, nói không kịp suy nghĩ.

“Cô muốn làm gì?” lòng của Tư Mã Chiêu, anh rất khó biết.

“Thế nào? Ngại chị đây không thú vị, muốn cùng em gái trẻ tuổi cuồng hoan sao?”

“Tôi không có ý này.” Khẩu khí anh buồn bực, không thích cô tận lực cường điệu chênh lệch tuổi tác. “Mẹ tôi gần bốn mươi mới sinh tôi, cha tôi vốn đã chấp nhận chuyện dưới gối không con, bọn họ nói tôi đến quả thực giống như trời đùa giỡn, sinh đều thực chọn ngày.”

“Cho nên là…” Không thể nào?

Anh một mặt không còn gì để nói gật đầu, đưa ra chứng minh thư.

Hơn nữa sự thật chứng minh, người khác cũng không bởi vì sinh nhật anh mà có quyền được miễn, anh chưa từng ở ngày cá tháng tư không bị chỉnh qua.

Cô cười vỗ vỗ đầu của anh. “Ngoan, năm nay qua cùng chị, chị nấu một bàn đồ ăn, mời cưng.”

“Cô biết nấu cơm?”

Biểu cảm khiếp sợ kia thật đáng đánh đòn. “Cậu có thể lại xem thường tôi một chút, tôi nấu một bàn độc chết cậu.” Cô chính là lười thu xếp này đó, không phải là không biết nấu cơm được không?

Anh cúi đầu cười khẽ, nghiêng người dựa vào vai thon, vẻ mặt là hoàn toàn sung sướng. “Được, năm nay qua với cô, chỉ hai người chúng ta.”

Hơi thở nhợt nhạt phất nhẹ bên tai, tim Tôn Uẩn Hoa nhảy dựng, bất giác đỏ bên tai.

Tối đó về sau, bọn họ cũng không nhắc tới đề tài này, nhưng Tôn Uẩn Hoa đã viết vào lịch làm việc, trong lòng cũng chờ mong.

Mãi cho đến ngày một tháng tư, cô tới trước công ty, giao bản thiết kế và trao đổi những trọng điểm xong, buổi chiều hành trình còn lại là hoàn toàn trống không, muốn tổ chức sinh nhật thật hoàn hảo cho Thẩm Vân Phái.

Cô trực tiếp đến “Tinh không luyến khúc” tìm người, không tìm được người, nhưng khó gặp ông chủ hôm nay tự mình giữ tiệm.

“Tìm Vân Phái? Hôm nay hắn sẽ không đến.” Nam nhân trước quầy xem sổ sách, liếc mắt nhìn cô vào cửa tiềm một cái, trực tiếp liền quăng đến câu này.

Cô gọi điện, không có người tiếp.

“Hình như trường học có việc gì đó, hai người không có hẹn với nhau sao?”

“…” Loại chuyện sinh nhật này rất khó hẹn trước, vạch trần sẽ không có ý nghĩa.

Thấy cô do dự, Hà Diệu Vũ từ sổ sách ngẩng đầu. “Cô có thể đi trường học tìm hắn.”

Cũng đúng.

Cô nói cảm ơn, xoay người đi ra cửa tiệm, nghĩ đến cái gì, gót chân vừa chuyển lại tha trở về. “Anh cảm thấy, Vân Phái đem tiệm này của anh để ý thế nào?”

“Không tệ.” Hàng tháng chữ số lợi nhuận đều rất đẹp mắt, hắn có thể trực tiếp ở nhà đếm tiền mặt là được rồi.

“Nếu tôi không có lầm, Vân Phái là lĩnh lương theo chế độ nhân viên bình thường đi?”

“Không có lầm.”

“Tôi tin tưởng anh nhất định là một anh họ tốt biết quý trọng anh em, đúng không?”

“… Đúng.” Căn bản cũng không thể nói không đúng.

“Vậy đối với Vân Phái phí sức lao động như vậy, ngay cả thời gian ngủ đều không có, anh cảm thấy có cần biểu lộ chút gì không?”

Nghe nói, các hạ cũng là hung thủ đầu tiên đi? Vân Phái phí sức lao động cũng không phải là chỉ có hắn.

Hà Diệu Vũ cũng thực thức thời. “Tôi biết ý tứ của cô, nên biểu lộ tôi sẽ để cho “Các bạn nhỏ” giúp tôi biểu lộ. Cô có biết, sinh viên kiến trúc rất đáng thương, học rất nhiều thứ, bài tập cũng không phải gõ gõ bàn phím đánh báo cáo là được, hoạ sĩ trình bản thiết kế, làm mô hình, động bất động sẽ thức đêm, còn có thể tinh thần sáng láng quan tâm người khác có ăn cơm hay không, có phải thần lực rất siêu nhân?”

“…” Cô có phải bị trả ngược lại? “… Tôi đang muốn đi “Biểu lộ”.”

Hà Diệu Vũ vui vẻ gật đầu. “Vậy là tốt rồi.” Không uổng công em họ ngốc của hắn lúc trước cố hết sức gánh trọng trách không cần hồi báo, rõ ràng chủ nhân là mình cũng không cần, còn muốn nỗ lực bảo vệ tiệm này, chỉ vì gặp giai nhân.

Tình yêu? Em!

Hắn nói: “Mười năm sau em nhất định sẽ hối hận, chính mình hôm nay bị tình yêu mê hoặc.” Vân Phái lại đáp hắn —— ai không xuẩn qua?

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ai chưa từng làm qua một chuyện ngu xuẩn, không thể nói sau này không hối hận, chính là một dấu chân trưởng thành.

Cho nên hắn đáp ứng Vân Phái. tình yêu của hắn không có, nhưng Vân Phái còn chưa có bắt đầu, ít nhất cho hắn một cơ hội thành toàn tình yêu, có lẽ giải mộng, cũng có lẽ là trưởng thành.

Hắn căn bản không cần tiệm này như thế nào, dù sao ý nghĩa tồn tại lúc trước đã mất, nhưng Vân Phái cũng ngu ngốc, sợ có lỗi với hắn, luôn luôn thực dụng tâm quản lý, dùng lợi nhuận hàng tháng nói rõ.

Từ xem nhẹ đến nặng, tính tình tiểu tử này, là tiêu chuẩn “Người có thể phụ ta, nhưng ta không phụ người” hi hữu tuyệt phẩm nhân chủng.

Hắn không biết chính mình làm như vậy đúng hay không, nhưng hắn biết tên ngốc kia, cho dù ngã bị thương, hắn cũng sẽ vỗ vỗ mông đứng lên, cười nói: “Không quan hệ, tôi có yêu là được rồi.”

Nhìn bong dáng đi ra cửa tiệm, cúi đầu nhắn tin, hắn thở dài, chỉ hy vọng cô đừng tổn thương em họ ngốc của hắn.

Đi đến tiệm không có cậu, vậy đi trường học tìm cậu xem sao?

Khi học đệ Đồng xã đoàn giúp anh đem túi xách lại, di động có hai cuộc gọi nhỡ và một tin ngắn, đối tượng đều là Tôn Uẩn Hoa.

Anh xem xét thời gian, là nửa giờ trước.

Thẩm Vân Phái cả kinh miếng bánh mì cắn trên miệng đều rớt xuống, cả người bị nghẹn ho mãnh liệt.

Anh chính là vừa khéo đói bụng, lấy ra miếng bánh mì buổi sáng ăn được một nửa ra gặm, thuận tiện nhìn di động một cái, căn bản không hi vọng sẽ nhìn được cái tên kia a.

Số lần Tôn Uẩn Hoa gọi điện thoại cho anh, đến nay mười ngón tay đều đếm không hết.

“Học trưởng, anh thực “Thai qua” nha.”

Bị ho sặc mảnh bánh mì vụn phun ra, học đệ ghét bỏ né tránh.

Thẩm Vân Phái không có tâm tư để ý tới người ngoài, tới tới lui lui đem tin nhắn nhìn ba lần, xác nhận chính mình không hoa mắt, cũng không biết gấp cái gì, luống cuống tay chân mà hồi đáp ——

Cô đến rồi à? Tôi ở lầu hành chính.

Sau đó lại là một trận rối loạn, lại thêm học đệ bi thảm kêu rên ——

“Oa a—— ”

Anh nơi nào để ý, trước khi anh trả lời tin nhắn, Tôn Uẩn Hoa đã ở xa xa quan sát 10 phút.

Lúc cô đến hấp dẫn ánh mắt cô đầu tiên là đám đông ở lầu hành chính, mà bản thân anh lại dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám người, muốn tìm anh cũng không khó.

Anh ngồi ở phía sau bàn dài, chân bắc lên một cái ghế khác, trên gối đặt các quyển sách, dáng ngồi thô lỗ, hơn nữa xem ra tựa hồ tâm tình không tốt, rầu rĩ mà không quá để ý người khác, chỉ tập trung vùi đầu nhìn《 kiến trúc pháp quy 》.

Nhưng là, cho dù dáng ngồi của anh lại thô lỗ, hoa mĩ nam vẫn là hoa mĩ nam, chỉ biết hấp dẫn một đám tiểu thiếu nữ khờ khạo, trong lòng thét chói tai “Thật suất, thật có dáng”…

Cô chỉ có thể nói, người suất thật tốt.

Bên cạnh có bài tử viết “Hoạt hình xã”, cô nghĩ hẳn là xã đoàn chiêu sinh linh tinh.

Bởi vì luôn luôn không thu được trả lời của anh, cô không xác định chính mình tùy tiện đến có thể tạo thành quấy nhiễu hay không, yên lặng xem 10 phút, thấy có người đưa anh túi xách, anh vừa xem di động, tiếp theo bánh mì từ miệng rớt xuống, di động cũng thiếu chút nữa rớt theo, anh cẩn thận tiếp được, kết quả ngã xuống là cuốn《 kiến trúc pháp quy 》kia, còn đụng đến chân người khác, tiếng kêu thảm thiết ngay cả cô nơi này đều nghe được.

Nhìn anh tay chân không phối hợp vội vàng hồi đáp, Tôn Uẩn Hoa hết thảy cười đáp không được.

Chưa thấy qua một mặt đáng yêu của anh như vậy, anh luôn luôn đều biểu hiện ra khí chất trầm ổn quá tuổi, nguyên lai tất cả đều là siêu giả tạo.

Cúi đầu xem xong tin nhắn vừa nhận được, xác nhận anh hoan nghênh cô, thế này mới bước đi đến.

“Mẹ nó, giống nam tử hán một chút.” Thẩm Vân Phái mắng học đệ một tiếng, dù sao cũng đã quen, anh ngay cả áy náy đều có thể trực tiếp tiết kiệm đi.

Xoay người nhặt sách, đang muốn để lại trên gối, trông thấy bóng người đi tới, Thẩm Vân Phái cả người nghiêng ngã, tay trượt chân rớt.

“…” Sợ lại bị mắng, học đệ lúc này nhịn xuống, ôm chân rưng rưng nước mắt mà nhìn anh, ủy khuất khẽ nói: “Em muốn nói với học tỷ…”

Một giây! Thẩm Vân Phái chỉ tốn một giây, cả người đại biến thân, thu gọn chân đặt loạn, ngồi nghiêm chỉnh, ý đồ tạo ra hình tượng văn nhã, thậm chí còn giơ lên tươi cười siêu cấp thân thiết hoa mĩ nam.

“Thế nào đột nhiên tới tìm tôi? Có việc gấp sao?”

Tôn Uẩn Hoa trước chăm chú nhìn dấu chân trên lưng ghế dựa, anh chạy nhanh giơ tay hủy thi diệt tích, kéo ghế dựa kính mời thái hậu ngồi, khi khom người nhặt sách, tiểu học đệ theo bản năng lui thật xa.

Cô thế này mới chậm rì rì trả lời: “Cậu đã quên? Hôm nay sinh nhật cậu, chúng ta đã hẹn rồi.”

Anh sợ run một chút, mới trả lời: “Tôi không quên.” Chính là cho rằng, cô đã quên.

Hai ngày nay, thấy cô không tỏ vẻ đặc biệt gì, cũng không có ý mời, mãi cho đến ngày hôm qua, anh đợi đến rạng sáng hai giờ, thỉnh thoảng xem xét di động, sợ sẽ bỏ sót tin nhắn nào từ cô, hôm nay tất cả cảm xúc thoái trào đến đáy cốc, mấy ngày nay tiểu học đệ đều nói: “Học trưởng, hôm nay anh thoạt nhìn so với mây đen còn đen hơn nha.”

Anh cho rằng khi đó cô chỉ thuận miệng nói, thẳng đến vừa rồi anh còn đang suy nghĩ, nếu như thế này đi tìm cô, có thể hay không rất ép buộc, giống như bắt cô thực hiện lời hứa.

“Còn nhớ rõ sinh nhật mình à? Vậy vừa rồi biểu cảm thế nào thối như vậy?” Sinh nhật không phải nên thật vui vẻ sao?

“Cô ở trong này ngồi hai giờ, bị xem làm chim quý hiếm trong vườn bách thú, chỉ biết cái loại cảm giác này.”

“…” Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu.

Tay Thẩm Vân Phái chỉ phía sau. “Tên kia là xã trưởng, bảo tôi ngồi ở chỗ này hai giờ, cái gì cũng không cần làm, trả lương năm trăm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play