“Dù sao —— trên đời này cũng không có quá nhiều mặt tốt đẹp, cùng với đem cảm xúc lãng phí ở trên những người không đáng, còn không bằng quan tâm người than của con, đúng hay không?”
Cô không biết Nhược Nhược nghe hiểu không, nhưng cô nghe hiểu. Anh cho tới bây giờ sẽ không cho rằng con không bằng người, này đó nho nhỏ độc đáo là bài tập thượng đế cho nó, không cần quá độ lo lắng, anh tin tưởng con có thể sống rất tốt, rất đặc sắc.
Anh… Thực sự đã không giống với trước, có một đôi vai kiên nghị nhất, gánh nổi trách nhiệm; cũng có lòng dạ rộng lượng nhất, dùng thành thục cùng trí tuệ xem xét mọi thứ, bước chân ổn định vững chắc, đối mặt mỗi một cửa kiểm soát trên đường nhân sinh.
Có lúc cô thậm chí suy nghĩ, nếu cô và anh thực sự không có khả năng, như vậy Nhược Nhược có phải đi theo anh sẽ tốt hơn?
Hiện tại Nhược Nhược, dịu ngoan tựa vào khuỷu tay anh để anh sấy tóc, cánh tay nhỏ bé tự động vòng ôm lấy anh, thực thân mật, thực tín nhiệm, cũng thực ỷ lại.
Đem cả người tẩy thơm ngào ngạt, ấm vù vù, Thẩm Vân Phái ở trên giường cô đem đứa nhỏ dỗ ngủ, khi cô vào phòng, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói nhỏ: “Có chuyện muốn nói với cô. Tôi đã nói chuyện Nhược Nhược cho cha mẹ tôi, này không thể giấu giếm, hơn nữa —— ”
“Tôi hiểu.” Anh đã nói ra, cô cũng thuận thế nói ra ý nghĩ xoay quanh trong lòng lâu nay. “Vân Phái, cậu muốn quyền giám hộ Nhược Nhược không?”
Sắc mặt anh trầm xuống. “Cô cho rằng tôi nói cái này, là muốn cùng cô đoạt đứa nhỏ?” Ở trong mắt cô, anh súc sinh như vậy?
Người chịu đựng vất vả mang thai 10 tháng không phải anh; nằm ở trên bàn sinh thống khổ kêu rên cũng không phải anh; thời kì thay tã cho búng, đem phân đem nước tiểu không phải anh; phát hiện con khác với người bình thường, hoảng loạn bất lực lại càng không là anh… trong sáu năm này, cô một mình đối mặt tất cả cửa ải khó khăn, trong đó chua xót mặc dù không hề đề cập tới, anh cũng sẽ không ngây thơ mà hoàn toàn không biết gì cả, Nhược Nhược là miếng thịt trong lòng cô, là người duy nhất trên đời này có quan hệ huyết thống gần với cô, anh dù không máu không nước mắt, cũng không làm loại chuyện hồ đồ này.
“Tôi không nghĩ như vậy, chính là cảm thấy, Nhược Nhược đi theo cậu, tựa hồ tốt hơn đi theo tôi.” Khắp thiên hạ mỗi một người làm mẹ đều giống nhau, đều muốn đứa con của mình tốt nhất, liền sẽ buông tay để nó chạy đi, mặc dù dứt bỏ sẽ làm cho lòng đau đớn.
“Loại chuyện này sẽ không phát sinh, ít nhất ở trước khi Nhược Nhược trưởng thành, tuyệt đối sẽ không rời đi cô một bước.”
Tôn Uẩn Hoa có chút kinh ngạc anh nói ra cam đoan này. “Cha mẹ cậu… Không nói cái gì sao?” Dù sao cũng là cháu đích tôn Thẩm gia, thực sự không có ý kiến?
“Mẹ tôi —— luôn luôn cảm thấy thực có lỗi với cô.” Nhưng kỳ thực, muốn tách ra là quyết định của bọn họ, lúc trước mẹ đã không bổng đánh uyên ương, ép buộc bọn họ chia tay, có cái gì băn khoăn? Anh thử giải thích qua, mẹ vẫn như cũ không thể hoàn toàn giải thoát, về sau lại biết chuyện Nhược Nhược, trong lòng càng áy náy.
Cô suy nghĩ một chút. “Gần đây có rảnh mà nói, tìm thời gian đi cơ quan hộ chính, sửa họ Nhược Nhược lại.”
Anh đang muốn há miệng, cô trước một bước nói: “Này không phải vì cậu, là vì mẹ cậu. Họ Tôn hay họ Thẩm, đối với cậu và tôi có lẽ không có khác biệt quá lớn, nhưng đối với người già mà nói lại có ý nghĩa bất đồng, có tuổi, dù sao vẫn nên để bà giải sầu chút.”
Cô để đứa nhỏ họ Thẩm, liền đại biểu trong lòng không có gì vướng mắc, dùng hành động thoải mái suy nghĩ cho người khác.
Quả nhiên là Tôn Uẩn Hoa, vĩnh viễn biết săn sóc người khác, một trái tim mềm mại như nước, chính là tính cách đặc biệt này, làm cho lúc trước anh yêu say đắm, khó có thể tự kềm chế.
Ánh mắt Thẩm Vân Phái ấm áp, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Đề tài kết thúc, cô tắt đèn, nhẹ nhàng linh hoạt nằm vào chỗ trống trên giường.
Nửa giờ đi qua, Nhược Nhược ở trong lòng anh ngủ say, một bên khác hô hấp cô bằng phẳng, không xác định đã tiến vào mộng đẹp chưa. Anh cúi đầu, khẽ hôn giữa trán con, ánh mắt ôn tồn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, ôn nhu nói nhỏ: “Bảo bối, ta yêu ngươi*.”
Sự thật đáng buồn, hiện thời muốn biểu lộ tình yêu chân thành, còn phải lấy con ra làm bia đỡ đạn, thật nhút nhát.
(*vì tiếng trung xưng hô ta-ngươi cũng giống như tiếng anh I-You, mình không biết nam 9 muốn nói với nữ 9 hay với con nên giữ nguyên bản gốc)
Anh rút tay, im hơi lặng tiếng rời giường, cầm lấy áo khoác để trên lưng ghế chuẩn bị về lại nhà mình.
Khi mở cửa, Tôn Uẩn Hoa không biết khi nào đã đứng dậy theo, liền đứng ở phòng khách dưới ánh đèn tường nhu hòa, nhẹ giọng kêu anh: “Vân Phái.”
“Chuyện gì?”
“Cậu, còn yêu tôi không?”
Anh giật mình. Rõ ràng đã có đáp án, lập tức đầu lại trống rỗng, không trả lời được.
“Thái độ cậu đối mặt với tình cảm luôn luôn thực thản nhiên, yêu, sẽ dũng cảm thừa nhận, biểu đạt, cho nên cậu có thể thực tự nhiên mà đối với Nhược Nhược nói, cậu thương nó. Như vậy, còn tôi? Cậu còn tình cảm với tôi không? Dù chỉ một chút?”
Anh biết chính mình hẳn là nên trả lời, nói thật nói dối đều tốt, bị nhận hoặc cự tuyệt cũng được, nhưng, ở tâm hoảng ý loạn, anh lại làm phản ứng tối tệ nhất ——
Đóng sầm cửa trước mặt cô, chạy trối chết.
Sau một tuần, anh đều hãm sâu trong ảo não, ngay cả ba ngày sau phải lên máy bay xuất ngoại cũng không nói với cô, mỗi khi cầm lấy điện thoại, lại suy sụp đặt xuống.
Văn phòng kiến trúc ở Newyork, là nơi khi anh còn học ở trường thực tập, hấp thu những kinh nghiệm, trợ giúp anh rất lớn, về sau về Đài Loan, cũng là chủ quản tự mình đưa anh tiến cử làm ông chủ, là quý nhân của anh.
Bởi vậy, khi hắn cần trợ giúp, anh tuyệt đối không nói câu thứ hai.
Xử lý xong việc chung, liền thuận đường cùng đồng sự cũ hẹn đi uống hai chén, tâm sự đề tài trọng tâm của đàn ông.
Sau đó trò chuyện trò chuyện, liền nói tới chuyện anh tình cờ gặp lại mối tình đầu, còn thực kinh hỉ mà lên cấp làm cha.
Đồng sự hỏi anh, vậy hẳn là thực xuân phong mới đúng nha! Mọi chuyện toàn như ý nguyện của anh.
Anh tình cũ khó vứt, đến nỗi không thể lại bắt đầu một tình cảm khác, là chuyện mọi người đều biết, đối với Tôn Uẩn Hoa nói này nọ, hoàn toàn là nói bậy bạ. Loại hành vi này thực ngây thơ, nhưng muốn anh thừa nhận sáu năm nay thủ thân như ngọc, thủy chung chỉ có một mình cô, nghe đã cảm thấy thực khó tin, thế nào còn giữ được mặt mũi?
Nói sau, anh hoàn toàn không thể mong muốn cô sẽ có loại phản ứng gì, quá khứ là một Thẩm Vân Phái ngu ngốc làm những chuyện ngu xuẩn, từng khiến cô thực quấy nhiễu, khi chia tay vẻ mặt cô khó xử mà nói “Gánh vác không nổi”, đến bây giờ nhớ tới vẫn cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.
Rồi sau đó, anh đã bị đồng sự dùng một chuỗi mắng chửi đặc sắc tiếng mỹ ân cần thăm hỏi.
Bị mắng lần này, ngược lại đem anh mắng tỉnh. Quả thật, thời gian này anh biểu hiện thực sự là giấu đầu lòi đuôi, giống một cô bé tránh ở góc xoay ngón tay đùa giỡn rối rắm, mất hết mặt đàn ông.
Yêu chính là yêu, dũng dám thừa nhận sẽ như thế nào? Giỏi lắm thì lại bị cự tuyệt một lần mà thôi, cũng không phải không bị cự tuyệt qua, mặt mũi một cân giá trị bao nhiêu?
Bất đồng cho sáu năm trước là, bọn họ hiện tại có con, cho dù bị cự tuyệt cũng không có khả năng nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không qua lại với nhau, anh còn có thời gian cố gắng dài như vậy, có cái gì phải sợ?
Người một khi vượt qua điểm mù, thế giới trước mắt sẽ trở nên rõ ràng lên, sau đó nhìn rõ được rất nhiều chuyện trước kia chưa từng suy xét qua.
Có phải hay không, năm đó cô cự tuyệt anh, chính anh cũng phải có trách nhiệm?
Lúc ấy, anh một bộ dạng tình thánh hy sinh kính dâng, không oán không hối, lại chưa bao giờ đứng ở góc độ của cô nghĩ tới? Anh là cam tâm tình nguyện, nhưng đối với cô mà nói, không nhất thiết là cảm động, mà là áp lực, anh khiến cô, gánh vác nhân sinh của anh thành cùng bại.
Xuất ngoại hấp thu tri thức mới, khai thác thế giới quan, đối với một người học kiến trúc mà nói có bao nhiêu trọng yếu, chính anh không phải không biết, trừ phi anh tình nguyện học cái gà mờ, cả đời cao không được thấp không phải, ở anh trợn mắt nói dối, nói không ra nước ngoài đối với anh không có ảnh hưởng quá lớn, ngay cả chính mình đều không thuyết phục được mình, lại như thế nào thuyết phục cô?
Nổ lực giấu diếm cô, chính anh cũng đã rối loạn trước, lại như thế nào khiến cô an tâm đi theo bước chân của anh?
Nếu là anh hiện tại, nhất định sẽ thản nhiên cùng cô bàn bạc, nói cho cô biết kế hoạch tương lai của mình, sau đó hỏi cô: “Nếu không có dự định gì, thuận theo tự nhiên chờ đợi, có lẽ cuối cùng lòng anh không thay đổi, tự kỷ chút giả thiết em cũng không gặp được người yêu em hơn anh, như vậy em có nguyện ý cùng anh chờ đợi không?”
Nếu như thế này, tin tưởng cô không có lý do gì cự tuyệt, lại càng không mãnh liệt làm anh tuyệt vọng như vậy.
Khi đó, anh tự cho là đúng bị cô phụ, chỉ nhìn thấy chính mình bị thương nghiêm trọng, ở nơi đó tự bi ai hối tiếc. Nhưng cùng nhau là chuyện hai người, khi đó cô biểu hiện vui vẻ không phải giả dối, tách ra làm sao có thể chỉ một mình anh bị tổn thương?
Nhưng anh lại đến bây giờ mới nghĩ đến điểm này.
ở bên nhau một thời gian, ai không nghĩ hảo tụ hảo tán? Nhưng là đến cuối cùng, anh vẫn để cô đi gánh vác chuyện này, vô luận là đối mặt với mẹ, hay đối mặt anh, cô đều làm người xấu.
Trở lại nguyên điểm. Kể trên cũng chỉ là anh tự kỷ giả thiết, nói đến tự thích một chút mà thôi, cũng khả năng sự tình chính là cô đơn thuần nói, Nghiêm Quân Uy các phương diện điều kiện đều có vẻ thích hợp cô, mà anh không có gì, mới có thể bị đào thải. Được thôi, vậy thì thế nào? Anh hiện tại đã không phải cái tên Ngô hạ kêu A Mông, nếu Nghiêm Quân Uy thực sự mạnh như vậy, sao tới bây giờ còn không cưới được cô.
Nếu bàn về thích hợp, người nọ nợ hoa đào nhiều, nhưng anh thì chuyên tình từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô; luận điều kiện kinh tế, người nọ cũng bất quá nhờ vào gia thế mạnh một chút, anh dựa vào năng lực chính mình, đồng dạng có thể làm cho vợ con áo cơm không lo, còn tặng kèm một tấm chân thành, hơn nữa anh tuổi trẻ lực tráng, cùng cô phù hợp trăm phần trăm, Nghiêm Quân Uy muốn thế nào so với anh? Càng miễn bàn anh là cha con cô, Nghiêm Quân Uy được tính là cọng hành gì?
Tuỳ tiện chỉ ra, đều cảm thấy chính mình điều kiện ưu việt kinh khủng, còn có ai so với anh càng có năng lực cho cô hạnh phúc?
Sáu năm trước anh nói muốn cùng cô kết hôn, người ta sẽ cười anh không biết tự lượng sức mình, sáu năm sau anh nói muốn cùng cô kết hôn, mọi người chỉ biết nói là trời đất tạo nên, bích nhân một đôi!
Tình huống đã sớm thay đổi, anh có được nhiều ưu thế như vậy, có không gian cố gắng lớn như vậy, còn có lý do gì giẫm chân tại chỗ? Lại đi đếm cánh hoa nhỏ “Em yêu tôi, em không yêu tôi”, ngay cả anh đều sẽ phỉ nhổ chính mình không phải đàn ông!
Thẩm Vân Phái biến mất qua một tuần.
Hơn nửa năm nay, anh cơ hồ đều ở cùng mẹ con bọn họ, đột nhiên không thấy bóng dáng, làm cho Tôn Uẩn Hoa không quen.
Khi đó rõ ràng nói qua, một tuần ít nhất cho anh một ngày cùng đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm, anh chưa bao giờ hội giống như hiện tại, không nói một câu liền biến mất.
Tôn Uẩn Hoa mấy lần muốn gọi điện thoại cho anh, nghĩ đến vẻ mặt tối đó anh đá cửa rời đi, tay lại mềm xuống.
Cô không nghĩ tới hỏi ra câu nói kia sẽ làm anh lộ ra vẻ mặt như vậy, phảng phất cô lơ đãng đâm vào chỗ đau của anh, kinh hoảng, yếu đuối muốn chạy trốn.
Đã nhiều ngày, mỗi khi nhớ tới ánh mắt khi đó của anh, lòng sẽ không hiểu mà nhói đau, một người ngay cả khi đối mặt với chuyện con trai mình không bình thường như người khác cũng có thể bình tĩnh như vậy, thế nhưng sẽ nhát gan.
Anh sợ cô.
Gặp lại tới nay, anh biểu hiện rất lạnh nhạt, đến nỗi làm cho cô xem nhẹ, cô từng hung hăng giẫm đập chân tình của anh, toàn bộ đóng gói trả lại.
Từ lập trường của anh xem xét, sáu năm trước quả thật là cô phụ anh, căn cứ theo định luật phim thần tượng mà anh nói, cô sớm nên bị anh trả thù ngược thân lại ngược tâm, hắn là không dựa theo diễn, nhưng cũng không có nghĩa là anh không bị thương, hiện thời một bộ đương nhiên hỏi anh còn yêu hay không yêu, là có chút khi dễ người.
Cho nên hiện tại anh bốc hơi khỏi nhân gian, là có thể lý giải.
Một ngày nọ đi qua con phố lần trước gặp anh, nhớ tới trước mắt anh phụ trách dự án ngay tại phụ cận, vốn định vòng qua đi xem, nếu vận khí tốt sẽ gặp gỡ anh, cô sẽ vì chính mình lỗ mãng xin lỗi.
Cô không có gặp anh, ngược lại là nhìn thấy người công nhân lần trước chân bị thương ở bệnh viện.
Nghe chủ nhiệm công trường nói, hình như anh về Mĩ xử lý một số chuyện.
Đây là tin tức cô biết được.
Thì ra anh xuất ngoại.
Anh muốn xuất ngoại, cả lời từ biệt của không nói, đi đến im hơi lặng tiếng.
Kế tiếp liên tục mấy ngày, tâm trạng cô đều bị chuyện này khiến cho vô cùng tồi tệ.
Anh cũng không phải là gì của cô, đương nhiên không cần phải mọi chuyện hướng cô xin phép, chính là cho tới nay, rất quen anh săn sóc, một khi bị anh xem thành bạn bè đối đãi, trong lòng lại thấy khó chịu.
Chuyến đi này, có thể gặp lại bạn gái cũ anh từng nói không? Có thể vừa gặp, tình cũ sẽ nối lại? hay là…
Cả đầu cô miên man suy nghĩ, không có cách nào chấp nhận từ có vị trí quan trọng nhất trong long anh, lui đến vị trí bạn bè bình thường, càng không có cách nào nhận, cuối cùng anh sẽ có tình cảm mới, không thuộc về cô…
Đại khái của cô khác thường rất rõ ràng, ngay cả Nhược Nhược cũng chịu ảnh hưởng từ cô, đặc biệt an tĩnh, ngay cả mô hình xây nhà thích nhất cũng không chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT