Thương Nguyệt Vô Triệt đến gần nàng, đưa tay liền đem nàng ôm trọn trong lòng.

"Như vậy liền ấm áp."

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói hắn hơi dẫn theo từ tính, dịu dàng sưởi ấm.

Hơi thở dày đặc thuộc về hắn đem nàng bao phủ, trong đầu Lạc Lạc bắt đầu giãy giụa.

Tại sao nàng thế nhưng lại cảm thấy ngực của hắn không đáng ghét, càng rúc sâu... Hơi thở của hắn cùng Ngân Diện ca ca giống nhau, rất ấm áp.

Lúc nàng vẫn đang giằng co trong lòng, một hơi thở nhẹ từ sau lưng bọn họ thổi tới ——

"Vương Gia."

Bọn họ đồng thời quay đầu lại, liền thấy Dạ Tiếu Thiên đỡ Phượng Thiên Linh đi tới.

Xem bước chân của bọn họ, hình như là Phượng Thiên Linh bị thương.

Khi bọn hắn đến gần hơn, Lạc Lạc rốt cuộc thấy được trên cánh tay của Phượng Thiên Linh đang chảy máu, đem y phục vốn hồng của nàng càng thêm nhuộm đỏ.

"Vương Gia, thuộc hạ hành sự bất lực." Phượng Thiên Linh đầu tiên ngã quỵ xin tội.

"Đứng dậy đi" Thương Nguyệt Vô Triệt ngưng mi nói.

Thuận thế, hắn chuyển con mắt hướng Dạ Tiếu Thiên: "Tiếu Thiên, ngươi đi tìm một chỗ."

"Vâng" Dạ Tiếu Thiên nhẹ giọng thưa, trước khi rời đi ánh mắt lo âu còn xẹt qua Phượng Thiên Linh.

Lạc Lạc rời khỏi lồng ngực Thương Nguyệt Vô Triệt chạy đến bên người Phượng Thiên Linh, đưa tay nhỏ bé đỡ nàng.

Nhìn sắc mặt Phượng Thiên Linh lúc xanh lúc trắng, đôi môi còn mang theo màu tím nhàn nhạt, rất rõ ràng này vết thương bị dính độc.

"Phượng tỷ tỷ... Vô Triệt ca ca, huynh còn đứng ở nơi đó làm gì, nhanh lên một chút cứu lấy nàng."



Nàng cau mày nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn tự nhiên khoanh tay đứng tại chỗ, một bộ dáng tuyệt không quan tâm.

Thương Nguyệt Vô Triệt không để ý đến nàng, ngược lại quay đầu nhìn về phía Dạ Tiếu Thiên mới vừa rời đi.

Ai ngờ Phượng Thiên Linh lại khước từ giúp đỡ của nàng, ngữ điệu có chút lạnh nhạt nói: "Tạ tiểu vương phi quan tâm, ta không sao."

Ăn ý giữa chủ tớ bọn họ Thượng Quan Lạc Lạc căn bản không hiểu, nếu như Vương Gia không có niềm tin tuyệt đối, cũng sẽ không khiến Tiếu Thiên đi tìm nơi chữa thương giúp nàng.

Đối với Phượng Thiên Linh cự tuyệt trợ giúp, Lạc Lạc có chút buồn bực.

Chỉ là trong nháy mắt, nàng đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Phượng Thiên Linh này đối với Ngân Diện ca ca vẫn chưa từ bỏ ý định!

Nghĩ tới đây, Lạc Lạc mất đi hơn phân nửa sự tốt bụng.

Mới vừa nãy trong lúc bọn họ nguy cấp xuất hiện, tâm vốn có chút cảm kích, nhưng mà bây giờ xem ra nàng là tự mình đa tình.

Bọn họ chỉ cứu chủ tử của mình thôi, nàng chỉ là một thứ đi kèm.

Lạc Lạc bĩu môi, quyết định không tự mình tìm mất mặt.

Đúng lúc này, Dạ Tiếu Thiên trở lại.

"Vương Gia, phía trước có chỗ an toàn."

"Ừ, đi thôi."

Thương Nguyệt Vô Triệt thuận tay xốc lên Lạc Lạc, bước nhanh chân đi về phía trước.

"Này này này, ta có thể tự mình đi a." Lạc Lạc giùng giằng kháng nghị, thật giống xách một con gà.

Đối với giãy giụa của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ là rơi xuống một câu: "Nếu bị té ta sẽ không cõng nàng."

Lạc Lạc thiếu chút nữa hộc máu, nàng hung hung dữ dữ mà nhìn tới thần thái ung dung của hắn.

Nếu như không phải do hắn cứ như vậy xách nàng lên, nàng sẽ giãy giụa ư, sẽ té xuống sao?!



Nhịn xuống tức giận, bọn họ đi tới một huyệt động sạch sẽ.

Trong tay Thương Nguyệt Vô Triệt chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một viên dạ minh châu, liền chiếu sáng nơi họ đang đứng.

Hắn đem Lạc Lạc để qua một bên liền đi đến chỗ Dạ Tiếu Thiên bọn họ: "Tiếu Thiên, chăm sóc nàng cho tốt."

Thuận thế, Dạ Tiếu Thiên liền đi đến trước mặt Lạc Lạc.

Hắn đầu tiên là tìm đến cỏ khô trải ra, sau đó cung kính nói: "Tiểu vương phi mời ngồi."

Lạc Lạc nhìn một chút bên kia, Thương Nguyệt Vô Triệt đã đang vận công vì Phượng Thiên Linh chữa thương.

Vì vậy, nàng liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Lạc chóng cằm, ánh mắt mông lung sau đó bất tri bất giác dừng lại trên gương mặt của Thương Nguyệt Vô Triệt.

Ánh mắt của hắn đang nhắm, gương mặt tuấn tú một mảnh trầm tĩnh.

Nhìn một chút, Lạc Lạc mí mắt từ từ gục xuống, có chút mệt rã rời.

Cuối cùng, đầu của nàng nghiêng xuống một bên, đã ngủ.

. . . . . .

Phượng Thiên Linh sau khi khạc ra một ngụm máu đen, liền hôn mê bất tỉnh.

Thương Nguyệt Vô Triệt đứng lên, đi về phía Lạc Lạc, đồng thời nhẹ giọng đối với DạTiếu Thiên phân phó nói: "Mang Phượng Thiên Linh trở về."

"Nhưng ngộ nhỡ có nguy hiểm..." Dạ Tiếu Thiên lo âu.

"Trở về." Thương Nguyệt Vô Triệt giọng nói lạnh đi mấy phần.

Dạ Tiếu Thiên cúi đầu, giằng co một hồi mới đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play