Đưa La Phù Sinh theo nên không tiện quay về Lâm Công Quán, Lâm Nhược Mộng nhờ vả Hoàng Hưng Hàm ra tay tương trợ, Hoàng Hưng Hàm do dự một chút rồi đồng ý. Tài xế đánh xe đến tòa nhà Tây Dương mà Hoàng Hưng Hàm mới mua.
Quản gia má Vương thấy Hoàng Hưng Hàm dìu một người toàn thân đầy máu bước vào nhà, bị dọa sợ hết hồn, mau chóng đóng cửa lại.
– Cậu chủ, sao cậu lại chuốc vạ vào thân vậy? Tôi nghe nói trên phố xảy ra chuyện lớn, người Nhật đang canh phòng nghiêm ngặt lắm, cậu phải cẩn thận kẻo bị lộ mất.
Lâm Nhược Mộng mấp máy môi, cô biết Hoàng Hưng Hàm là nhân vật quan trọng của tổ chức ở Thượng Hải, vừa rồi cô đưa ra yêu cầu này có chút tùy hứng, Hoàng Hưng Hàm nếu bị lộ, đối với cả tổ chức cách mạng tại Thượng Hải chính là tổn thất nặng nề, nhưng cô quả thực không thể trơ mắt mặc kệ La Phù Sinh ra nông nổi này.
– Má Vương, tôi tự biết chừng mực, má chuẩn bị dụng cụ y tế mang lên đây, đi nấu nước nóng, chuẩn bị hai bộ y phục sạch nữa- Hoàng Hưng Hàm thấy tất cả ở trong nhà hàng, mặc dù không biết thân phận thật của La Phù Sinh là phe nào trên phố, nhưng trước mắt họ đang có chung kẻ địch: bọn Nhật, nên anh phải ra tay tương trợ.
Hoàng Hưng Hàm cởi áo khoác dài trên người anh xuống, đỡ anh lên giường trong phòng dành cho khách. Không còn áo khoác che đậy, vết máu lớn trên bụng phơi bày, bởi vì đã qua một thời gian, máu khô khiến áo dính vào vết thương không gỡ ra được, nếu cố giật sẽ bị rách da.
– Là vết thương do đạn bắn, Nhược Mộng, em đến bàn sách mang kéo đến cho anh.
Lâm Nhược Mộng vội chạy đi lấy kéo đưa tới, Hoàng Hưng Hàm cắt nhỏ vải áo xung quanh vết thương ra, lại thấm ướt áo để dễ gỡ hơn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, La Phù Sinh vẫn đau đến run người, bị đau làm cho tỉnh lại.
– Nhược Mộng…
– Em đây- Lâm Nhược Mộng nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của anh, nhìn về phía Hoàng Hưng Hàm- Vết thương nghiêm trọng như vậy có cần đưa đến bệnh viện không? Chúng ta không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nếu có Hứa Tinh Trình ở đây thì tốt quá…
– Vết thương bị đạn bắn không phải vết thương bình thường, giờ mà đưa đến bệnh viện chẳng khác nào nói cho bọn Nhật biết anh ta tham gia gây rối. Trước kia anh đã từng xử lý vết thương bị đạn bắn rồi, đừng quá lo lắng- Hoàng Hưng Hàm trấn an cô.
Má Vương bưng đồ vật Hoàng Hưng Hàm dặn đi lên, vô tình nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa kia, thở dài nói:
– Ôi, đã tạo nghiệp gì thế này.
Câu nói thành công khiến Lâm Nhược Mộng rơi lệ. Hoàng Hưng Hàm nhìn cô, trong lòng đã có phỏng đoán về tình cảm của cô.
– Má Vương, má đi giữ cửa đi, lưu ý bên ngoài xem có động tĩnh khác thường gì không.
– Vâng- Má Vương đặt khay xuống rồi đi ra ngoài.
Hoàng Hưng Hàm và Lâm Nhược Mộng dùng nước ấm rửa tay.
– Chỗ tôi không có thuốc mê, anh cố chịu một chút.
La Phù Sinh khẽ gật đầu, Lâm Nhược Mộng không đành lòng, xếp khăn tay của mình thành đoạn dài rồi đưa anh cắn.
La Phù Sinh vốn muốn nói không cần, lại nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng của cô, nên ngoan ngoãn cắn chặt khăn tay.
Hoàng Hưng Hàm đổ cồn i-ốt vào vết thương để sát trùng, La Phù Sinh cắn khăn, cổ ngửa mạnh ra sau, cơ bụng căng cứng, nhưng anh cố cắn răng không để phát ra bất cứ âm thanh nào.
– Lát nữa khi anh mổ lấy đạn ra, em đè vai anh ấy lại đừng để anh ấy vùng vẫy, hay anh tìm hai sợi dây cột anh ấy vào giường được không?
Lâm Nhược Mộng không muốn để anh thống khổ thêm nữa nên nói:
– Không cần, em có sức mà.
Cánh tay cô vòng qua cổ của La Phù Sinh, điều chỉnh tư thế đè chặt vai anh lại.
Hoàng Hưng Hàm dùng cồn khử trùng dao mổ, đạn ghim khá sâu, không nhìn thấy được bằng mắt thường, anh dò ngón tay lấy vị trí đại khái, rồi liếc nhìn Lâm Nhược Mộng nói:
– Đè xuống.
– Ưm…- Dao mổ cắm vào trong thịt, máu đỏ xông ra khỏi vết thương, thấm ướt ga trải giường, Lâm Nhược Mộng cảm giác được cơ thể dưới tay cô không ngừng run rẩy, trái cổ không ngừng di chuyển, anh rên lên, chiếc khăn tay ngậm trong miệng dần nhuộm đỏ. La Phù Sinh không dám cử động lung tung, sợ Lâm Nhược Mộng bị thương, ngón tay anh móc vào đầu giường, bấu chặt đến móng tay toàn là vụn gỗ.
Lâm Nhược Mộng chỉnh lại khuỷu tay, để anh vùi đầu vào khuỷu tay mình, không để anh nhìn thấy vết thương máu thịt be bét kia, La Phù Sinh chôn đầu thật chặt, cật lực nhịn xuống cơn đau cùng cực, chỉ hơi rên khẽ một tiếng.
Dao cắt thịt xung quanh, cuối cùng đầu đạn cũng lộ ra, Hoàng Hưng Hàm để dao xuống, cầm kẹp lên luồn vào bên trong, huyết dịch trơn ướt, làm anh không kẹp dính được đầu đạn nhỏ kia.
Sắc mặt La Phù Sinh tái đi, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, trông như thể giây sau anh sẽ ngất xỉu, Hoàng Hưng Hàm hơi căng thẳng, quyết định mau lẹ, cái kẹp đâm thẳng vào sâu hơn gắp toàn bộ đầu đạn ra.
– Á á… ư…- La Phù Sinh cắn chặt khăn tay, cơ thể mất thăng bằng chúi về trước, nhìn thấy chiếc kẹp gắp viên đạn ra thả vào trong khay, trước mắt anh tối sầm, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, Lâm Nhược Mộng chỉ hi vọng anh cứ vậy ngất đi, còn có thể chịu ít đau đớn hơn.
Hoàng Hưng Hàm lại dặn dò:
– Đừng để anh ấy ngủ, bây giờ mà ngất là rất nguy hiểm, anh đi thay chậu nước.
– Phù Sinh, anh tỉnh táo lên, anh không phải rất thích nghe em hát hí khúc à? Em hát cho anh nghe nha- Thoáng chốc, La Phù Sinh cảm thấy có bàn tay khẽ vuốt ve mặt mình, rất dịu dàng, rất dễ chịu, sau đó, anh nghe thấy giọng ca ê a mang theo tiếng nức nở không thành vang lên.
Khăn tay ngậm trong miệng anh rơi ra, đã bị máu tươi thấm ướt đẫm, đầu gục xuống, cánh môi khô nứt miễn cưỡng nhếch lên thành đường cong:
– Đúng là khó nghe quá.
Lâm Nhược Mộng nín khóc, mỉm cười, muốn đánh anh lại không nỡ ra tay:
– Khó nghe cũng phải nghe, em sẽ hát đến khi nào anh có thể đứng lên ngăn miệng em lại.
– Giống thế này à?- Chiếc đầu đang tựa vào bả vai cô hơi rướn lên môi kề môi với cô, nháy mắt cô cảm thấy một mùi máu tươi nồng đậm xông vào môi mình, trong mắt anh là ý cười xấu xa, Lâm Nhược Mộng ngây người, thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt, rồi đầu của anh lại yếu ớt tựa về lại vai cô, phần tóc mềm mại ở gáy anh cọ vào tay cô gây ngứa.
Cô như bừng tỉnh từ trong mộng, rút tay về như chạm phải điện, đầu anh trượt xuống gối nằm đau đến hít hà.
Hoàng Hưng Hàm mới mang chậu nước vào thấy Lâm Nhược Mộng mặt đỏ bừng bừng không rõ lý do cho lắm.
– Vết thương còn phải khâu lại nữa, đừng lộn xộn.
Lúc này Lâm Nhược Mộng mới ngồi lại giường tiếp tục đè anh lại, mặc dù anh đang nhắm mắt, nhưng nụ cười xấu xa bên môi vẫn chưa chịu tan đi, Lâm Nhược Mộng đột nhiên có linh cảm chắc chắn rằng anh nhất định không sao, cái gọi là kẻ xấu sống dai, chính là nói loại người này rồi còn gì.
Cây kim lạnh lẽo đâm xuyên qua da thịt, hệt như bị từng con kiến cắn xé, kim trồi lên mang theo chuỗi máu rồi lập tức bị chỉ trắng hút vào, cũng không quá đau đớn, nhưng bên trong cơ thể có cảm giác kỳ dị, vừa lạnh vừa nóng, toàn thân không còn sức gì cả. Lại nhớ tới lời dặn không được ngủ của Lâm Nhược Mộng, anh cắn chặt răng, môi mím thành đường thẳng, chật vật thở hổn hển.
Cuối cùng cũng khâu xong, Hoàng Hưng Hàm tay đầy máu.
– Đầu giường có thuốc kháng viêm, em cho anh ấy uống đi, uống xong thì để anh ấy nghỉ ngơi.
Sau khi cho anh uống thuốc xong, anh lập tức mơ màng rơi vào giấc ngủ, trán anh nóng hổi, cơ thể thỉnh thoảng co giật một cái, chắc có lẽ do vết thương quá đau.
Lâm Nhược Mộng sợ anh ngủ không yên, dùng khăn sạch thấm nước ấm, cẩn thận lau máu trên mặt và trên vết thương, gương mặt điển trai lãng tử dần hiện rõ, Ngọc Diêm La không phải chỉ để gọi không nha.
Chút tâm tư ngọt ngào của thiếu nữ còn chưa tan đi, chợt nhớ lại lời nói hôm đó chú Bàng nói với cô ở bãi biển.
【 – Cháu biết cha nó tại sao chết không?… Là bị cha cháu nổ súng bắn chết, bởi vì Lâm đ*o Sơn cho rằng là La Tĩnh sát hại mẹ cháu, cho nên đã ra tay giết chết anh ấy. Nhưng chú tuyệt đối không tin lời buộc tội vô căn cứ như thế. Người khác thì chú không biết, nhưng tình nghĩa giữa La Tĩnh và Hạ An Ny chú lại biết rất rõ ràng. Anh ấy thà để bản thân tổn thương trăm ngàn lần, cũng sẽ không động đến một sợi tóc của mẹ cháu. Lão già thối Hồng Chính Bảo còn nói gì mà tận mắt nhìn thấy. Lúc trước ba anh em cùng vào sinh ra tử, mà hắn lại trơ mắt đứng nhìn Lâm đ*o Sơn giết chết La Tĩnh. Thằng bé Phù Sinh đáng thương lúc đó cũng có mặt ở đấy, tận mắt chứng kiến tất cả. À, đúng rồi, chú lại quên mất, lúc đó cháu cũng có mặt mà. Họ nói cháu vì quá kinh sợ nên mới chạy đi rồi mất tích. Mấy năm nay Lâm đ*o Sơn vẫn luôn tìm kiếm cháu, nghe nói cháu đã quên hết chuyện đó rồi?
Lâm Nhược Mộng lơ ngơ gật đầu, luôn cảm thấy đang nghe chuyện của người khác.
– Chú vừa nói tình nghĩa giữa mẹ cháu và chú La có nghĩa là gì?
Lâm Nhược Mộng trở về nhà họ Lâm chỉ nghe thấy kể về mẹ cô lúc sinh thời, cha cô đã yêu thương mẹ cô nhiều thế nào, thậm chí vì mẹ mà suýt nữa ly hôn với mẹ cả Vương Thị. Sau này mẹ cô bất ngờ qua đời, cha cô vì quá đau lòng mà tái hôn lần nữa. Cỡ nào kiêm điệp tình thâm, sao trong lòng mẹ cô lại có người khác được?
– Khi La Tĩnh và mẹ cháu quen nhau, nếu không phải mẹ cháu khăng khăng muốn theo đuổi mơ ước trở thành minh tinh màn bạc, khiến bọn đàn ông tranh nhau đeo đuổi thì họ đã sớm kết hôn rồi. Về sau chú, La Tĩnh và Hồng Chính Bảo cùng nhau lập ra Hồng Bang. Khi đó là lúc ba anh em bọn chú tuổi trẻ nhiệt huyết, Hồng Chính Bảo vì mẹ cháu mà nảy sinh hiềm khích với La Tĩnh, đến mức rơi vào tình trạng người chết ta sống, chú cũng rút khỏi Hồng Bang lui về ở ẩn tại thôn Sùng Minh này. Mẹ cháu đúng là người phụ nữ tài năng, không nói hai lời liền gả cho Lâm đ*o Sơn, khi ấy chỉ là một trưởng khoa sở kinh tế nho nhỏ. Mẹ cháu phụ lòng cả La Tĩnh và Hồng Chính Bảo, nên quan hệ giữa hai người đó mới tốt hơn. Nhưng chú biết trong lòng mẹ cháu vẫn luôn nhớ nhung La Tĩnh, nếu không thì sao cháu lại tên là Nhược Mộng…
Phù Sinh Nhược Mộng (cuộc đời phù du), cái tên đẹp biết bao, lại là ước hẹn của mẹ với người đàn ông khác.
Lâm Nhược Mộng thật lâu chưa lấy lại tinh thần, hóa ra chân tướng cô vẫn luôn cho rằng lại chỉ là chân tướng của một góc núi băng. Ngăn cách giữa cô và La Phù Sinh chính là mối thù giết cha giết mẹ, khó trách anh nguyện cả đời này không gặp lại nhau nữa. 】
Lâm Nhược Mộng lắc đầu xua đi suy nghĩ vẩn vơ, bưng chậu nước bị nhuốm thành màu hồng phấn đi xuống lầu.
Cái thang cũ kỹ phát ra tiếng ọp ẹp, Hoàng Hưng Hàm ngẩng đầu nhìn lên.
– Có thể mượn nhà bếp của anh sử dụng một lát không?- Lâm Nhược Mộng giao chậu nước trong tay cho má Vương.
Một phen mệt mỏi, Hoàng Hưng Hàm đã đói đến da bụng dán da lưng, đang định ăn bữa tối đã được má Vương chuẩn bị xong.
– Chỗ này có sẵn rồi, cùng ăn đi!
– Không được, em định nấu chút cháo, sau khi anh ấy tỉnh lại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi.
Má Vương dẫn Lâm Nhược Mộng đến nhà bếp, để một mình Hoàng Hưng Hàm ngồi ở phòng ăn như có điều suy nghĩ nhìn lên trên lầu.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhược Mộng bưng tô cháo táo đỏ ra, tô cháo trắng muốt điểm xuyết mấy quả táo đỏ Sơn Đông bên trên trông rất đẹp mắt.
– Trong bếp còn một nồi lớn, anh thích thì ăn một chút đi.
Cô bưng cháo lên lầu, mở cửa phòng ra, nụ cười sượng lại bên môi, trên giường trống không, chăn bị xốc lên, rèm cửa sổ còn đang tung bay trong gió nhẹ.
Ngoại trừ vết máu chưa khô hẳn trên giường cùng quần áo loang lổ vết máu trên đất ra, không thấy dấu vết của anh đâu.
Lâm Nhược Mộng đi đến bên giường, đặt tô cháo trong tay xuống, nhặt chiếc khăn tay bị máu nhuộm đỏ lên, nhét vào trong ngực.
Con người này, lúc không tỉnh táo thì vô cùng càn rỡ, vừa tỉnh dậy đã biết trốn rồi…
Đồ nhát gan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT