Lần trước Hứa Tinh Trình tỏ tình ở phim trường, tuy cuối cùng biến thành trò hề, nhưng lại giúp Lâm Nhược Mộng phát hiện bản thân ngoại trừ hát tuồng ra còn có thiên phú thứ hai.

Có lẽ được thừa hưởng năng khiếu từ mẹ, Lâm Nhược Mộng đối với diễn xuất tự có lĩnh ngộ.

Thực ra đóng phim cũng na ná hát tuồng, không ngoài điệu bộ, lời thoại, thần thái. Nhờ nền tảng diễn xuất trên sân khấu lúc trước, nghiền ngẫm vai diễn với cô mà nói dễ hơn mấy phần.

Lâm Khải Khải lúc trước chi tài lực đưa Hồng Lan lên làm nữ chính, đạo diễn và nam chính Hoàng Hưng Hàm lại nghiêng về phía Lâm Nhược Mộng. Cuối cùng khi trưng cầu được sự đồng ý của Lâm Nhược Mộng, để cô diễn vai nữ phụ. Hồng Lan thì tiếp nhận đào tạo diễn xuất do Lâm Khải Khải an bài.

Lâm Nhược Mộng gần đây nhàn rỗi, nên đề nghị được theo Hồng Lan đi học.

Lần đầu tiên lên lớp, ông Lâm cưng con gái, đặc biệt dặn Lâm Khải Khải hộ tống cô em gái cùng đi cả một ngày. Lâm Khải Khải cảm thấy từ sau khi cha anh tìm được em gái về, liền giống như chim sợ cành cong, có chút lo được lo mất. Nhưng anh lại thông cảm cho tâm tư người làm cha của ông, đặc biệt xin nghỉ một ngày đưa em gái đi học.

Trên xe, hai người đều có chút im lặng. Dù sao chắn giữa họ là thời gian mười mấy năm, thêm vào việc Lâm Nhược Mộng đã quên sạch sẽ quá khứ, giờ cả hai đều đã trưởng thành, đã sớm không còn thân thiết như lúc nhỏ nữa.

Cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Mộng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trước:

– Anh, anh có thể kể lại chuyện trước kia cho em nghe không, trước kia em thế nào? Lần trước em có hỏi La Phù Sinh, anh ấy không chịu nói em biết, Tinh Viện cũng im lặng.

Lâm Khải Khải ngẩn ra một chút, cha không muốn để cô nhớ lại chuyện thống khổ này. Tất cả mọi người đều ăn ý lựa chọn cách im lặng, anh cũng tránh nặng tìm nhẹ chọn chút chuyện thú vị khi cô còn nhỏ để kể cho cô nghe:

– Hồi nhỏ em nghịch ngợm lắm, không đằm tính như hiện giờ đâu.

Lâm Nhược Mộng nghe thấy chuyện ngốc nghếch mình đã làm lúc nhỏ, bật cười khanh khác. Lâm Khải Khải nhìn nụ cười của cô qua kính chiếu hậu, lúc này lần đầu tiên mới có cảm giác đây quả thật là em gái mình.

Lúc họ đến, Hồng Lan đang học phối trang phục dưới sự chỉ đạo của thầy tạo mẫu.

– Muốn trở thành một diễn viên điện ảnh nổi tiếng xuất sắc, bất luận là khống chế hiệu quả hình thể, học thức hay cách phối đồ, thẩm mỹ trang điểm là những bài luyện tập hằng ngày không thể thiếu. Nếu hôm nay phải tham sự một lễ trao giải thưởng nào đó, em sẽ mặc thế nào?

Nhân lúc Hồng Lan đi chọn trang phục, Lâm Khải Khải giới thiệu em gái Lâm Nhược Mộng với thầy giáo.

– Mấy lời thầy nói ban nãy, em đã nghe rồi chứ. Em cũng đi phối một bộ đồ cho thầy xem, chủ đề y chang như vậy.

Với một đại tiểu thư thường xuyên tham dự tiệc tùng như Hồng Lan, phối lễ phục dễ như trở bàn tay. Cô nhanh chóng chọn được một bộ lễ phục hẳn hoi. Chiếc váy dài màu rượu đỏ, vòng cổ mặt đá quý hình giọt nước, một đôi bao tay ngắn, vừa hiện đại vừa mang lại hơi hướng thị giác. Thiết kế trễ vai mang đến chút gợi cảm, chiều dài váy che giấu đi bắp chân hơi to vì thường xuyên tập thể hình của cô, tôn lên những ưu thế vốn có vô cùng nhuần nhuyễn, vừa gợi cảm nóng bỏng lại không mất đi vẻ thanh lịch.

Lâm Nhược Mộng bên này chọn một bộ sườn xám màu lam nhạt, phối với chuỗi trân châu đeo cổ, còn có một đóa tú cầu làm hoa đeo cổ tay.

Bộ đồ Hồng Lan chọn rất khá, thầy hài lòng gật đầu. Hồng Lan vui vẻ quay đầu nhìn Lâm Khải Khải, anh giơ ngón cái lên, cổ vũ Hồng Lan.

Nhìn thấy cách phối đồ của Lâm Nhược Mộng, thầy mỉm cười nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mâu thuẫn:

– Nếu đây là cuộc hẹn riêng tư, tôi sẽ rất thích bộ này. Nhưng đã là một ngôi sao điện ảnh, lại dự lễ trao giải lớn, rất trịnh trọng. Hơn nữa còn có chút già dặn, em trẻ trung như vậy, trong một rừng người thì đòi hỏi phải đẹp để đè bẹp đám hoa thơm cỏ lạ, chứ không phải chìm nghỉm trong đám người đó.

– Dạ em hiểu rồi- Lâm Nhược Mộng khiêm tốn tiếp nhận lời dạy.

Đến giờ học văn hóa, thầy đứng trên bục giảng nói đến mặt mày hớn hở. Hồng Lan cầm sách trong tay lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Căn bản của Lâm Nhược Mộng không tốt, mười mấy năm đi hát, chưa từng một lần cắp sách đến trường, cho nên cô cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị, liên tục ghi chép bài vở.

Lâm Khải Khải nhìn thấy hai cô em hoàn toàn trái ngược nhau, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, huých tay gọi Hồng Lan dậy.

Hồng Lan ngượng ngùng lắc lắc đầu, vực dậy tinh thần tiếp tục nghe giảng.

Trong tiết học âm nhạc vào buổi chiều, Hồng Lan và Lâm Nhược Mộng tập nhảy múa dưới sự hướng dẫn của thầy vũ đạo, nhìn gương làm động tác.

Thầy vũ đạo nói:

– Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn… Hồng Lan, động tác em chậm nửa nhịp rồi, bắt đầu lại! Nhược Mộng, làm tốt lắm!

Cơ thể của Lâm Nhược Mộng trên sân khấu đâu chỉ linh hoạt hơn Hồng Lan một chút, Hồng Lan không có cách nào, đành phải bắt đầu lại theo sự chỉ đạo của vũ sư.

– Một hai ba bốn, hai hai ba bốn… Hồng Lan, chân em giơ chưa đủ cao, động tác như vậy chưa đủ tiêu chuẩn! Làm lại từ đầu!

Hồng Lan không vui, nhưng thấy Lâm Khải Khải đang nhìn mình, đành cắn răng tiếp tục luyện tập.

– Một hai ba bốn,… Dừng! Hồng Lan, em chưa ăn cơm à? Sao lại yểu xìu như vậy? Làm một diễn viên múa thì mỗi một tế bào từ đầu đến chân đều phải căng tràn sức sống, chứ không phải bệ rạc rã rời như em. Em nhìn Nhược Mộng kia kìa!

Tâm trạng Hồng Lan vốn không tốt vì chuyện ở khách sạn lần trước, còn bị thầy la rầy ở trước mặt Lâm Nhược Mộng, liền mất bình tĩnh.

Hồng Lan đi thẳng đến tắt nhạc, bực tức đến chỗ Lâm Khải Khải:

– Lâm đại ca, em không tập nữa! Đời em chưa từng chịu ấm ức lớn đến vậy.

Thầy dạy vũ đạo thấy thế liền tức giận, nhìn về phía Lâm Khải Khải, Lâm Khải Khải chỉ có thể trấn an đôi bên.

– Anh biết vừa qua chương trình học sắp xếp có hơi dày đặc, em rất mệt. Hay là em nghỉ ngơi mười lăm phút đã, rồi hẳn luyện tiếp?

– Hôm nay không tập nữa, em muốn nghỉ ngơi, để một mình cô ấy tập đi.

Lâm Nhược Mộng cầm chai nước đến đưa cho Hồng Lan:

– Trước kia khi tôi tập những kỹ năng cơ bản, cũng không có thầy giáo nào kiên nhẫn đến vậy, sư phụ toàn quất thẳng tay. Mười năm khổ luyện đổi lấy một phút đứng trên sân khấu, nếu chúng ta đều có cùng giấc mộng muốn trở thành ngôi sao điện ảnh, vậy thì cùng nhau cố gắng đi!

Hồng Lan lườm cô một cái, thấy không phục:

– Dù tôi không cố gắng, cũng đã là đại minh tinh của Mỹ Cao Mỹ rồi, nhưng tôi tuyệt đối không bại dưới tay cô đâu, chờ xem!

Hồng Lan được khích lệ, đứng lên, đi tới bên cạnh thầy giáo, đột nhiên cúi đầu khom lưng:

– Xin lỗi thầy, hôm nay tâm trạng em không được tốt, thái độ với thầy không phải lắm, em xin lỗi thầy. Em đã nghỉ giải lao mười phút rồi, bây giờ có thể luyện tập.

Thầy vũ đạo nhìn Lâm Nhược Mộng, hai người trao đổi nhau ánh mắt bất đắc dĩ như nhìn đứa trẻ đang làm nũng. Lâm Nhược Mộng mỉm cười, cũng đặt chai nước trong tay xuống, đứng lên cùng nhau tập luyện.

Hai người bắt đầu theo sát thầy giáo vũ đạo tập luyện. Nhiều ngày sau đó, hai cô đều học tập dưới trạng thái ganh đua nhau như vậy. Ngay cả bản thân Hồng Lan cũng không phát giác ra, bản thân từ khi nào càng qua lại càng gần gũi với Lâm Nhược Mộng. Từng là cô gái bị cô ghét nhất, đã nghiễm nhiên trở thành cô bạn thân thiết nhất với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play