Xe Lâm Khải Khải chạy hướng ra ngoại thành, Hứa Tinh Trình ngồi ở vị trí ghế phụ lái, vô cùng lo lắng. Hồng Lan và Lâm Khải Khải ngồi ở băng sau, không nói lời nào.

Lúc này, trên đường cách đó không xa, cảnh sát lập trạm chặn xe của Lâm Khải Khải lại. Giả Đông đi tới bên cạnh xe, nói với Hứa Tinh Trình:

– Cậu Hứa, có người báo án nói cậu có liên quan đến một vụ bắt cóc, mời cậu xuống xe đi theo chúng tôi một chuyến.

Hồng Lan nghe xong, chột dạ cúi đầu.

Lâm Khải Khải nhìn cô, quay kính xe xuống hỏi:

– Chuyện gì vậy?

– Cậu Lâm, cô Hồng đều ở đây à. Diễn viên của rạp hát Phúc Long, Đoàn Thiên Anh, mất tích, người nhà cô ấy nói do cậu Hứa dẫn người đi. Chúng tôi chỉ đến điều tra theo quy định- Giả Đông cúi đầu báo cáo.

– Hiện giờ chúng tôi đang vội đi cứu người đây! Đợi chúng tôi cứu được người rồi, tôi sẽ đến cục cảnh sát cho lời khai- Hứa Tinh Trình xuống xe đẩy anh ta tránh ra.

– Cậu chủ, xin cậu đừng làm khó chúng tôi, tôi làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ- Giả Đông níu cửa xe, sợ anh cứ vậy lái xe đi.

Lâm Khải Khải có hơi đăm chiêu, với hiểu biết của anh về đám người trong phòng tuần bộ của Thượng Hải, họ sẽ không vì một diễn viên nhỏ bé mà huy động nhân lực như vậy, tám phần là nhận mệnh lệnh của lãnh đạo nào đó rồi.

Quả nhiên, Giả Đông sợ đắc tội đám cậu ấm cô chiêu này, lập tức lôi tên tuổi của Hứa Thụy An ra:

– Chúng tôi là nhận lệnh của bộ trưởng Hứa mới khẩn cấp ra quân bắt người. Cậu Lâm, cô Hồng, hai cô cậu cũng biết, bộ trưởng Hứa luôn chấp pháp công bằng, không vì tình riêng mà làm loạn kỷ cương.

Giả Đông nháy mắt với viên cảnh sát bên cạnh. Cả đám cảnh sát tràn đến, vây quanh Hứa Tinh Trình. Tài xế Tề Phi của họ Lâm muốn xuống xe giúp đỡ, nhưng Lâm Khải Khải đã ra hiệu cho anh đừng nên manh động.

Hứa Tinh Trình vùng vẫy nói:

– Các người buông ra!

Lâm Khải Khải xuống xe, đội mưa đi đến bên cạnh Hứa Tinh Trình:

– Nếu đã là ý của cha cậu, cậu theo họ về trước đi, bọn anh đi cứu người.

Hứa Tinh Trình bất đắc dĩ nhìn anh, biết anh cũng không còn cách nào:

– Anh Trọng Cảnh, anh nhất định phải giúp em cứu được Thiên Anh và La Phù Sinh!

Lâm Khải Khải chưa nói gì, Hồng Lan đã thề thốt cam đoan với anh nhất định sẽ mang họ bình an trở về. Lâm Khải Khải lên xe, xe họ mau chóng rời khỏi. Hứa Tinh Trình nhìn theo xe, ảo não.

Trong phòng tuần bộ, Hứa Tinh Trình bị nhốt vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng, không biết hiện tại Thiên Anh thế nào, cô và La Phù Sinh có gặp nguy hiểm gì không?

Anh đeo còng tay liều mạng lay song sắt, trên tay đầy vết hằn đỏ:

– Tại sao các người nhốt tôi lại mà không làm gì? Lấy khẩu cung đi! Tôi cung cấp manh mối, cùng đi cứu người đi chứ! Trì hoãn nữa sẽ chết người đó!

Giả Đông đi vào phòng tạm giam, khó xử nói:

– Cậu Hứa, nếu chúng tôi tự tiện thả cậu ra, mới chết người thật đó. Cậu thông cảm cho đám sai vặt chúng tôi đi, đừng tra tấn bản thân nữa. Vả lại, quả thật có người báo cảnh sát, không phải chúng tôi bịa chuyện ra đâu.

– Là Đoàn Thiên Tứ đúng không?- Lúc trước ở bệnh viện anh ta đã la lối đòi đi báo án, chắc đã đến đây.

Giả Đông chỉ cười mà không đáp.

– Đợi đã, cha tôi cố tình kêu các người giam giữ tôi, còn có mục đích riêng nữa đúng không?

– Cậu Hứa, cậu ráng chờ đi. Bộ trưởng Hứa đang trên đường tới đây, ngài ấy gặp cậu sẽ đích thân nói với cậu.

***

La Phù Sinh nắm tay Thiên Anh chạy băng rừng, tay anh luôn chảy máu, mùi máu tươi thật lâu không tan đi, cứ như vậy sớm muộn gì cũng dẫn dụ bầy sói đến.

Anh buông tay Thiên Anh ra, chỉ vào hướng khác:

– Cô chạy hướng kia đi, đừng đi cùng với tôi.

– Tại sao?- Thiên Anh khó hiểu hỏi.

Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru thê lương, vang vọng khắp núi rừng. La Phù Sinh nhíu mày, ý bảo Thiên Anh đừng lên tiếng.

Gần như trong nháy mắt, lùm cây xung quanh truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều con sói.

La Phù Sinh không dám chần chừ thêm, một phen kéo Thiên Anh chạy như điên, chỉ nghe bước chân truy đuổi phía sau ngày càng nhiều, ngày càng nhanh, và ngày càng gần.

La Phù Sinh cứ chạy và chạy, chạy ra khỏi khu rừng, trước mặt là đoạn sườn dốc, La Phù Sinh mau chóng dừng lại, nhưng đường trơn trượt ẩm ướt, Thiên Anh suýt nữa ngã xuống, anh nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra, bắt lấy Thiên Anh, nhưng trọng tâm đã chúi về trước, anh cũng té xuống dưới theo.

La Phù Sinh ôm chặt lấy Thiên Anh theo bản năng, hai người bất ngờ nhào xuống dưới vách núi…

***

Chín giờ tối, Hứa Thụy Anh thong thả đi vào phòng tạm giam của cục cảnh sát, Giả Đông và các cảnh sát khác biết điều lui ra ngoài.

– Thế nào? Trò mèo vờn chuột được thăng cấp độ chơi, kích thích hơn đúng không?- Hứa Thụy An tháo mũ phớt đặt lên băng ghế gỗ dài, ông thường xuyên đến phòng tuần bộ, nhưng đây là lần đầu tiên vào phòng tạm giam.

– Cha tùy tiện vu cáo con trai mình thành tội phạm bắt cóc, cha tin lời nói của Đoàn Thiên Tứ?

– Không hoàn toàn là vậy, ông già trong gánh hát kia cùng đám học trò, mượn tất cả lá gan của chúng, cũng không dám đến phòng tuần bộ tố cáo con. Họ chỉ mượn danh con để phòng tuần bộ giúp họ tìm người thôi.

– Cho nên tội danh của con, đều là do cha vay mượn để phát huy?- Hứa Tinh Trình lĩnh hội được gì đó- Cha là muốn ngăn cản con đi cứu người?

– Sao con không nói cha lạm dụng chức quyền, vì tình riêng mà làm rối kỷ cương? Hôm nay, cha muốn để con xem, cha có thể không vì tình riêng mà làm rối kỷ cương, mà là quân pháp bất vị thân.

Hứa Tinh Trình biết lúc này đối chọi với ông, sẽ chỉ khiến tỷ lệ sống sót của La Phù Sinh và Thiên Anh nhỏ đi. Anh phải mềm mỏng hơn:

– Cha, xin cha hãy thả con ra ngoài! Rồi phái thêm vài người theo con lên núi cứu người, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói sau.

Lúc này trong lòng Hứa Thụy An đã có tính toán, con hát này quả nhiên có quan hệ không tầm thường với con trai ông:

– Xin cha? Làm khó con rồi, là ai bắt con yếu ớt như vậy, người cao quý như con phải cúi đầu thấp mặt trước “quyền quý” mà con khinh thường nhất, là vì con hát tên Đoàn Thiên Anh kia à?

Hứa Tinh Trình cắn môi, cảm thấy lúc này thừa nhận hay không thừa nhận gì cũng là đường cùng. Anh quỳ phịch xuống trước mặt Hứa Thụy An:

– Cha, van xin cha buông tha cho cô ấy.

Hứa Thụy An lắc đầu, dường như rất không hài lòng với biểu hiện này của anh:

– Con không nên cầu xin cha buông tha cho ai đó, mà là có một ngày, con dùng quyền lực trong tay con ra lệnh cho cha tiếp nhận tình yêu của con! Cha hỏi con, rốt cuộc con là muốn cứu người anh em của con hay là con hát kia?

Hứa Tinh Trình ngẩng phắt đầu nhìn thẳng vào ông:

– Hai người họ con đều phải cứu!

– Vậy… nếu chỉ có thể chọn cứu một người thì sao?- Hứa Thụy An dường như vô cùng hưởng thụ thời khắc này, không bức ép một phen, con người vĩnh viễn không thể đối mặt với khía cạnh đen tối của chính mình.

Ánh mắt Hứa Tinh Trình lấp lánh:

– Không có nếu như, con không làm ra loại giả thiết này, con không thể mất đi ai trong hai người họ.

– Nhưng cha muốn con phải giả thiết như vậy, thế giới này cần con làm ra giả thiết đó, lúc nào con cũng phải tự nhắc nhở chính mình, lựa chọn tàn khốc luôn tồn tại. Hôm nay con có quyền lực, có thể trở thành người lựa chọn, có lẽ ngày mai con sẽ biến thành người bị lựa chọn. Đang sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, đạo lý đó vĩnh viễn không hề sai. Nếu con có thể cho cha một đáp án, có lẽ cha sẽ nghĩ đến việc thả con, rồi phái thêm người đi cùng con cứu người.

Hứa Tinh Trình im lặng.

***

【 Cậu bé La Phù Sinh chạy giữa đám lau sậy mù sương.

Cậu thở hổn hển, mờ mịt.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy có tiếng súng vang lên, vội vàng trốn vào đám cỏ lau, không dám đi ra.

Cậu nhìn thấy một bàn tay cầm súng.

Tiếp đó, cậu mơ hồ nhìn thấy gương mặt đầy máu của một phụ nữ.

Cậu còn mơ hồ nhìn thấy bé gái ngồi bó gối khóc lóc ở kia.

Cậu nghe thấy tiếng cô gái nhỏ cứ lặp đi lặp lại.

Cô bé nói: cứu em, cứu em, cứu cứu em…

La Phù Sinh chạy tới, bịt miệng cô bé đó, ra hiệu cô bé đừng lên tiếng.

Nhưng người đàn ông cầm súng đã phát hiện ra tiếng chúng, phóng đến trước mặt chúng, giơ súng lên… 】

– Đừng mà!- La Phù Sinh trong mơ thống khổ la lên, dần thức tỉnh. Mở to mắt, anh phát hiện bản thân mình rơi xuống mõm đá nhô ra giữa sườn dốc, người anh đầy thương tích, xung quanh là vết máu do nhánh cây và đá vụn cứa trúng. Anh hoạt động tứ chi, may mà không bị thương đến xương cốt, dưới thân có một nhánh cây lớn, đã giảm lực va đập lúc rơi xuống. Thiên Anh nằm cách đó không xa, không cục cựa.

La Phù Sinh vội vàng đi tới bên cạnh Thiên Anh, phát hiện chỗ chân ban nãy Thiên Anh xé vải bị nhánh cây quẹt rách một đường dài, máu chảy ròng ròng.

Anh gọi tên Thiên Anh, Thiên Anh từ từ tỉnh lại. Anh đỡ cô chậm rãi ngồi dậy.

Thiên Anh kiểm tra tay chân mình còn đủ, tình trạng của La Phù Sinh cũng ổn, cô mừng đến bật khóc, vành mắt đỏ hoe ôm lấy cổ anh:

– May quá, chúng ta vẫn còn sống!

Cơ thể La Phù Sinh cứng đờ, cười cười:

– Phúc lớn mạng lớn, cách sườn dốc không xa còn có mõm đá này giữ chúng ta lại, nếu không, phải thực sự đi gặp Diêm Vương rồi. Đằng trước có hang động, chúng ta vào đó trú đi, bọn Hứa Tinh Trình nhất định sẽ tìm được chúng ta.

Thiên Anh gật đầu định đứng lên, đột nhiên vết thương trên chân đau đớn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cô không chịu nổi, đau đến la lên một tiếng rồi ngã trở về.

– Đừng cử động- La Phù Sinh nói xong tháo thắt lưng của mình ra, quấn chặt lấy phần đùi của Thiên Anh- Chân cô vốn dĩ bị trật rồi, lại té xuống đây thế này, còn rách ra như vậy, hiện tại phải cầm máu trước đã, đừng tùy tiện cử động!

Thiên Anh bật cười thành tiếng, rõ ràng đây là cách cô mới dạy anh, anh học nhanh thật đấy.

Sau khi băng bó xong, La Phù Sinh không màng cơn đau trên cánh tay, cũng không quản tấm thân đầy thương tích do té ngã, một phen bế cô lên. Thiên Anh vùng vẫy:

– Tôi tự đi được.

La Phù Sinh lườm cô:

– Tôi là đàn ông đấy.

Anh không nói gì thêm chỉ bế Thiên Anh, đi vào trong hang núi nhỏ.

Trên đường núi, xe của Lâm Khải Khải lao nhanh trong mưa. Hồng Lan vẫn lo lắng căng thẳng, nhìn mưa to bên ngoài:

– Anh Lâm, sao mưa càng lúc càng lớn vậy? Họ sẽ không gặp bất trắc gì chứ?

Lâm Khải Khải cũng căng thẳng nhìn ra ngoài, cứ tiếp tục mưa thế này, tình hình trong núi đúng là rất khó nói:

– Chỉ mong cơn mưa này mau tạnh, A Phi, lái nhanh hơn đi.

Tề Phi đạp ga, Hồng Lan khẩn trương đến tay run rẩy, Lâm Khải Khải nắm tay cô, ý bảo cô đừng lo quá. Hồng Lan lo lắng gật đầu, nhìn ra bên ngoài.

Trong hang núi có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng lớn, trước cửa hang hình thành tấm rèm mưa. La Phù Sinh gom nhặt nhánh cây bên trong hang, dùng mồi lửa [1]tùy thân nhóm lửa sưởi ấm.

Ngồi bên cạnh đống lửa, Thiên Anh tháo miếng vải trên cánh tay anh ra, lần nữa băng bó gọn gàng lại cho anh.

Dưới ánh lửa làm nền, góc mặt nghiêng của Thiên Anh tinh tế và xinh đẹp. Tuy rằng vết thương vẫn rất đau, nhưng La Phù Sinh lại nhìn đến ngây dại.

Một cơn gió lùa vào, Thiên Anh lạnh đến phát run.

La Phù Sinh thấy nhưng không nói, chỉ cởi áo khoát ngoài thả lên đầu Thiên Anh.

Thiên Anh kéo áo khoát của anh khỏi đầu mình, nửa buồn cười nửa giận dỗi nhìn anh. Người này, ngay cả làm chuyện tốt cũng kỳ lạ như vậy.

Hai người ở trong hang núi chẳng có gì làm, La Phù Sinh lấy bình rượu nhỏ hay mang theo bên mình ra, uống hai ngụm, có rượu vào, cơ thể cũng ấm lên không ít.

Thiên Anh từng nhìn thấy bình rượu này, lần đầu tiên lên đài ở rạp hát Phúc Long, trước khi La Phù Sinh đánh nhau với đám tạp nham kia cũng lấy bình rượu này ra uống, hình như anh rất thích uống rượu.

La Phù Sinh thấy cô đang nhìn bình rượu trong tay mình, chìa ra trước mặt Thiên Anh:

– Cũng làm một ngụm đi.

Thiên Anh do dự, không tiếp nhận.

La Phù Sinh nhướng mày, vẻ mặt hệt như đang nhìn một cô bé:

– Chưa từng uống à?

– Uống rồi.

– Vậy làm một ngụm đi, sẽ ấm người hơn.

– Uống xong sẽ nôn- Thiên Anh lắc đầu, nghiêm túc nói.

La Phù Sinh lại nhướng mày, lúc này là vẻ “mở rộng tầm mắt”:

– Cô uống rượu đến nôn ra luôn à? Vậy uống không ít nha?

– Có một lần Hứa Tinh Trình dẫn tôi đến hội sở trong khu tô giới, anh ấy gọi cho tôi một ly…- Thiên Anh nhớ lại tên gọi kỳ lạ kia- À, một ly rượu cocktail! Uống xong tôi liền nôn hết. Cuối cùng ngay cả đi đường cũng không xong, mỗi khi cất bước dưới chân liền mềm nhũn như thể sắp ngã. Cuối cùng là anh ấy cõng tôi về nhà.

La Phù Sinh à một tiếng, bản thân lại ngửa đầu nốc rượu, chất cồn trôi qua cổ họng, có thêm chút đắng chát, nuốt xuống.

– Uống cái này có thể giữ ấm, sẽ không nôn đâu, cô yên tâm uống đi.

Thiên Anh nhìn ánh mắt chân thành của La Phù Sinh, nhận lấy bình rượu, hớp một ngụm, bị rượu cay làm cho sặc.

– La Phù Sinh, anh gạt tôi. Cay quá!

La Phù Sinh bật cười ha ha:

– Tôi nói rượu này có thể sưởi ấm, sẽ không nôn, nhưng tôi không hề nói nó ngọt mà.

Thiên Anh nhìn bình rượu trong tay, nhớ tới đêm đó cùng Hứa Tinh Trình trong hội sở.

【 Hứa Tinh Trình nói:

– Đây là rượu cocktail, độ cồn rất thấp, pha với nước trái cây, thích hợp cho nữ uống, em nếm thử đi.

Cô thử nhấp một chút, cảm giác hương vị khá ngon, vị ngọt còn không cay rất kích thích cổ họng.

– Uống ngon lắm, có vị trà, em thích hương vị này- Nói xong, cô uống hết cả ly, Hứa Tinh Trình ngăn không kịp, chỉ có thể cười khổ nhìn cô rơi vào mơ màng.

Ánh mắt anh khi đó rất dịu dàng. 】

Bên môi Thiên Anh nở nụ cười, thưởng thức rượu trong bình, nói một câu đầy ẩn ý:

– Xem ra khác biệt giữa rượu và rượu đúng là rất lớn.

La Phù Sinh lấy lại bình rượu, cũng uống một ngụm, nhìn ra cơn mưa bên ngoài hang, như đang nghĩ đến gì đó. Thiên Anh thấy La Phù Sinh im lặng, hệt như biến thành một người khác.

– Đúng rồi, tôi còn chưa kịp hỏi anh, sao anh lại đến đây tìm tôi vậy?

– Tôi đi ngang qua- La Phù Sinh nói dối mà mặt không biến sắc, tim không đập mạnh.

Thiên Anh chẳng phải đồ ngốc:

– Đi ngang qua? Sao anh lại đi ngang qua vùng rừng núi hoang vu này? Đi đào nấm à?

– Ai cần cô quản? Đi chơi giải sầu không được à? Giết người cướp của không được à?

Thiên Anh biết anh đặc biệt đến cứu cô, tuy rằng không hiểu tại sao anh lại biết được cô lạc trong rừng. Nhưng dọc đường, nếu không có anh, chắc cô chết mấy lần rồi. Cảm giác chếnh choáng say, mặt cô ửng đỏ nhìn La Phù Sinh, nói ra ba chữ:

– Cám ơn nha!

La Phù Sinh làm như không nghe thấy, quay đầu sang chỗ khác. Vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, hệt như có ai táng anh mấy cái. Con người anh đã quen với việc người khác đối xử tệ với anh, đối với người xấu anh có hơn trăm cách trả đũa. Nhưng anh lại không biết làm sao đối mặt với người đối tốt với anh, luôn có cảm giác như đang chiếm lợi lộc gì của người ta vậy.

Thiên Anh làm sao hiểu được tâm tư này của anh, vẫn chân thành bày tỏ:

– Mặc kệ tại sao anh lại đi ngang qua đây, tình cờ gặp tôi, lại mạo hiểm tính mạng cứu tôi, tôi cũng phải cám ơn anh đàng hoàng, cám ơn anh, La Phù Sinh.

La Phù Sinh bị tình hữu nghị của Thiên Anh làm cho bối rối, vừa định uống thêm rượu, giảm bớt bầu không khí ngượng ngập, Thiên Anh đã giật lấy bình rượu của anh, uống thêm hai hớp.

La Phù Sinh kinh ngạc, Thiên Anh nói tiếp:

– Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ ba anh cứu tôi rồi, bất luận là ở sòng bạc giải vây cho tôi và anh tôi, hay là ở vũ hội đỡ phát súng trí mạng giúp tôi, hay là hiện tại ngồi cùng tôi ở nơi rừng núi hoang vu đầy thú dữ này. La Phù Sinh, tại sao vào thời khắc tôi nguy hiểm nhất, anh luôn có thể xuất hiện…

La Phù Sinh không biết làm sao, muốn dập tắt tình trạng mờ ám hiện tại:

– Đó là vì… vì tôi xui xẻo tám kiếp, mới gặp phải cô.

Thiên Anh hình như say thật, ngồi bó gối, tựa đầu lên đó:

– Vậy anh đúng là xúi quẩy thật.

– Đúng đó, chẳng lẽ cô không biết bản thân là sao chổi đầu thai chuyển kiếp à?

Thiên Anh ngơ ngơ ngác ngác thấy vui, giơ bình rượu trong tay lên:

– Vậy kính sao chổi!

Đột nhiên, núi rung chuyển, cửa hang trước mắt hai người đất đá lăn xuống, có đá vụn rơi xuống chỗ họ.

Thiên Anh còn chưa kịp phản ứng, đã được La Phù Sinh bế thốc lên. La Phù Sinh bế Thiên Anh chạy hướng ra ngoài, nhưng đá rơi trước cửa hang vừa lớn tốc độ lại rất nhanh, hai người hoàn toàn không chạy ra kịp. Lúc này ngay trên đỉnh đầu họ, một tảng đá lớn trong hang cũng bị đánh rơi xuống, đập xuống họ.

La Phù Sinh theo bản năng đặt Thiên Anh dưới người anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play