*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoa Hoa đáng yêu quá

___

"Anh biết họ đi đâu không?" Trác Thù sờ vết thương ở khóe miệng.

"Tôi không biết, tất cả là tại cậu, nếu không thì sao tôi lại mất dấu họ được." Trịnh Thực Nam khẽ chạm vào miệng vết thương ở đuôi mắt: "Cơ mà tôi có tổ chức đứng sau điều tra ra ngay."

"Tổ chức nào mạnh vậy?" Trác Thù lẳng lặng nhích lại gần, thấy Trịnh Thực Nam lấy điện thoại ra truy cập vào nhóm lớp.

"Bài viết bị đẩy lên đầu chứng tỏ các học sinh ở gần đây đều chạy đến hóng hớt." Trịnh Thực Nam phân tích tình hình, lướt xuống xem các bài khác: "Thôi xong, tôi đoán sai rồi. Mấy em ấy không nghe ngóng được tí tin tức nào cả!"

"Nhà hàng có gì đặc biệt không?" Trác Thù hỏi.

"Cậu để tôi nhớ đã..." Trịnh Thực Nam hồi tưởng lại: "À phải rồi, hôm kia Sanh Vu hỏi các đồng nghiệp khác trong văn phòng về những nhà hàng ngon gần đây, em ấy bảo là muốn mời ai đó ăn cơm. Cô Phó đề cử một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, rất phù hợp cho hai người trò chuyện."

Nhà hàng nổi tiếng trên mạng lại còn ở gần đây...

Vẻ mặt Trác Thù sượng trân: "Chắc không phải chỗ đó đâu nhỉ?"

"Chỗ nào?"

"Anh đi theo tôi."

Chạy theo Trác Thù được một lúc, Trịnh Thực Nam thở hồng hộc: "Ê tôi bảo, sao tôi nhìn cậu trông quen lắm, cách chạy cũng quen nữa. Rốt cuộc cậu là ai?"

Trác Thù đẩy kính râm, cất bước chạy thi tiếp.

"... Cậu đang khoe mẽ mình đa tài đa nghệ à?"

Chẳng mấy chốc có kha khá người đi dạo trong công viên thấy hai vận động viên điền kinh nghiệp dư vắt chân lên cổ chạy về phía cổng.

Đây là lần thứ hai Trác Thù đặt chân vào nhà hàng này. Cảnh tượng Ưng Đồng Trần và Sanh Vu ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau ở cạnh cửa sổ thủy tinh làm hắn suy sụp hoàn toàn. Song hắn vẫn giữ vững phong độ, thì thầm: "Chúng ta tìm người xếp hàng trên họ để mua bàn với giá cao."

"Ừa." Trịnh Thực Nam gục đầu xuống. [Cắn khăn tay. jpg]

Họ vào nhà hàng từ một cửa khác. Lúc sắp lại gần mục tiêu, họ lập tức khom lưng thậm thà thậm thụt đến bàn bên cạnh, may sao vách ngăn có thể che khuất được họ. Nhân viên phục vụ đeo tạp dề hồng mỉm cười tiến tới, thấy hai vị khách này đều dán tai vào vách ngăn, nhân viên bèn hắng giọng, hỏi: "Chào hai anh, cho em hỏi các anh muốn chọn phần thực đơn nào ạ?"

Trác Thù chẳng buồn ngó ngàng đến thực đơn, trả lời ngay bằng chất giọng khác: "Hai phần ăn Tình ta nồng nàn."

"Vâng ạ."

Trịnh Thực Nam sợ xanh mặt, ghé tai hỏi nhỏ: "Tình cậu nồng nàn với ai thế?"

"Anh đừng bận tâm, đấy là món ngon nhất ở nhà hàng này." Trác Thù nghe lén tiếp.

Không biết bàn bên cạnh tâm sự chuyện gì mà bỗng dưng lại rộ lên tiếng cười, bầu không khí hết sức hòa hợp.

Sanh Vu cười nói: "Em nhớ hôm đầu tiên em đến trường, thầy Trịnh mời anh và em ăn sáng. Nhưng anh ấy chỉ gắp cho em một cái bánh bao nhân thịt, còn gắp cho anh toàn món ngon."

Trác Thù giật nảy mình, túm cổ áo Trịnh Thực Nam, khẽ cảnh cáo: "Tôi vẫn thắc mắc tại sao nhiều học sinh lại gán ghép anh và Ưng Đồng Trần như vậy. Hóa ra là do thằng ranh anh không biết chừng mực."

"Đồng Trần cậu ấy ăn khỏe hơn Sanh Vu, gắp nhiều cho cậu ấy có sao đâu?" Trịnh Thực Nam không thể hiểu nổi: "Tôi chu đáo như vậy sao họ lại giễu cợt tôi?"

Bấy giờ Ưng Đồng Trần nở nụ cười: "Có lẽ anh ấy cảm thấy anh ăn khỏe hơn em."

Trịnh Thực Nam xúc động giơ ngón cái: "Đấy cậu thấy chưa, Đồng Trần hiểu tôi lắm."

Trác Thù tức đến nỗi nghiến răng ken két.

Sanh Vu thở dài: "Ài, đồ ngốc."

Trịnh Thực Nam liếc Trác Thù, khẽ hỏi: "Cô ấy mắng ai vậy? Tôi hay Đồng Trần?"

Trác Thù: "Mắng anh đấy."

Trịnh Thực Nam: QAQ

"Bỗng dưng tôi nuốt không trôi." Trịnh Thực Nam buồn bã thốt lên.

"Tôi cũng chẳng muốn ăn, chúng ta đi thôi."

Ngay khi họ ra tới cửa, nhân viên phục vụ ngăn lại: "Thưa quý khách, tuy món mà các anh gọi chưa được bưng lên nhưng nếu rời đi trước thì vẫn phải thanh toán ạ."

Không ít khách hàng tưởng họ quỵt tiền, ai nấy đều ngoái lại nhìn. Cả hai quay phắt lại chạy đến quầy thanh toán để trả tiền.

"Hưm, chắc người đeo mặt nạ kia bẽ mặt lắm nhỉ?" Sanh Vu hớn hở hóng chuyện.

Ưng Đồng Trần cũng nhìn về phía quầy thanh toán nhưng tầm mắt anh lại chú ý đến một người khác, sau đó mới liếc đến người đàn ông đeo mặt nạ. Chẳng hiểu anh nghĩ gì mà đôi mắt lóe lên ý cười ranh ma.

Sanh Vu hỏi anh: "Lát nữa ăn xong chúng mình làm gì ạ?"

"Xem phim đi."

Sanh Vu ngẩn người ra, gật đầu đồng ý dù không hiểu vì sao Ưng Đồng Trần lại nói to như thể sợ cô không nghe thấy vậy. Cô nghĩ không chỉ mình mà có lẽ tất cả những người trong nhà hàng đều nghe được, cô buông lời trêu ghẹo: " Hôm nay thầy Ưng định gào khản cổ để cả nhà hàng nghe thấy sao?"

Ưng Đồng Trần mỉm cười, cúi đầu đẩy kính: "Ừm, em mau ăn đi kẻo nguội mất."

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trịnh Thực Nam ủ rũ gục đầu xuống: "Ài, tôi về đây."

"Về? Về nhà làm gì?" Trác Thù đi tuốt đằng trước, dừng lại ở ngã rẽ: "Anh không nghe thấy họ rủ nhau đi xem phim sao?"

"Có, họ định đi xem phim. Nếu không có gì bất ngờ thì gần như chắc chắn rồi." Trịnh Thực Nam ỉu xìu như cây nấm mọc dưới chân tường: "Trai tài gái sắc được ông trời tác hợp cũng phải."

"Tào lao." Trác Thù tháo mặt nạ Trịnh Thực Nam xuống, nghiêm túc quan sát anh ta: "Ông anh hãy nghe tôi, anh mới là người đẹp trai nhất, chỉ khi ở bên cạnh anh cô ấy mới được hạnh phúc. Anh tuyệt đối không được bỏ cuộc, thành công đang ở ngay trong tầm tay."

"Thật... thật à?"

"Ừm, anh phải tự tin vào chính mình." Trác Thù nhắm mắt khen bừa: "Anh đẹp trai hơn Ưng Đồng Trần những ngàn vạn lần!"

"Mặc dù tôi cũng nghĩ thế nhưng xưa nay chưa ai từng thẳng thắn công nhận như cậu. Cậu đúng là tri kỉ!" Trịnh Thực Nam kích động ôm chầm lấy Trác Thù, vỗ vai hắn kêu bồm bộp: "Cảm ơn cậu nhé!"

Trác Thù nhếch mép, toan đẩy anh ta ra thì nhác thấy Ưng Đồng Trần và Sanh Vu đi về phía mình. Hắn sợ đến nỗi lập tức đeo mặt nạ, ấn đầu Trịnh Thực Nam không cho anh ta quay lại.

"Hình như em vừa nghe thấy ai đó gọi anh..." Sanh Vu ngó nghiêng xung quanh nhưng chỉ thấy hai người ông kì quặc lúc nãy ôm nhau thắm thiết. Cô đỏ mặt tía tai, thỏ thẻ: "Chắc hẳn họ là người yêu nhỉ?"

Ưng Đồng Trần đưa mắt gườm họ với vẻ mặt xám xịt, giọng anh lạnh tanh: "Chắc vậy, nom thật đẹp đôi."

Trác Thù: "..." Không phải vậy đâu! Cục cưng em nghe tôi giải thích!

Còn Trịnh Thực Nam thì khóc không ra nước mắt.

Đợi Ưng Đồng Trần và Sanh Vu vào thang máy, họ lập tức tách ra như lò xo bật xa mấy mét. Trịnh Thực Nam dè chừng ôm ngực: "Suýt nữa tôi đã quên cậu thích đàn ông."

"Anh yên tâm, làm sao mà tôi xứng với người đẹp trai tài giỏi như anh được."

"Cũng phải, ngữ như cậu chỉ dám tơ tưởng đến Ưng Đồng Trần thôi."

"Ừm, anh nói đúng."

Sau đó họ lại kề vai sát cánh chạy đến rạp chiếu phim. Mua vé xong, Trịnh Thực Nam ngồi xổm trong góc khuất làu bàu: "Sao họ lại xem phim kinh dị nhỉ? Lại còn là phim 3D nữa."

"Anh chả biết gì cả, phim kinh dị mang đến bầu không khí rất cần thiết. Đợi đến khi cô ấy sợ chết khiếp vì phim, anh vòng tay ôm người ta vào lòng, mạnh mẽ an ủi cô ấy rằng đừng sợ, có anh ở đây."

Trịnh Thực Nam bừng tỉnh: "Tuyệt, đúng là rất tuyệt. Tôi nghĩ cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ tán đổ Ưng Đồng Trần."

"Tôi cũng thấy thế."

Hai người đồng lòng khẽ đập tay với nhau.

"Bắt đầu soát vé rồi, chúng ta đợi đến cuối rồi hẵng vào." Trịnh Thực Nam nói.

Năm phút sau họ mới rời khỏi góc, lơ đi ánh nhìn tò mò của những khán giả khác chờ xem phim, cả hai chuẩn bị đến cửa soát vé. Vừa mới nhấc gót thì điện thoại rung lên, Trịnh Thực Nam lấy ra xem, trố mắt nhìn: "Cậu vào trước đi, tôi tranh thủ đi vệ sinh."

"Được."

Khi hắn vào rạp cũng là lúc bộ phim bắt đầu, toàn bộ bóng đèn đều bị tắt hết. Hắn vội vàng lia mắt khắp nơi nhưng không tìm được Ưng Đồng Trần. Người đi phía sau lên tiếng thúc giục, hắn đành nương theo ánh sáng từ màn chiếu để lần mò đến ghế ngồi, xong xuôi lại nghển cổ tìm Ưng Đồng Trần tiếp. Bấy giờ có người bạn nhắn tin hẹn hắn đi chơi, hắn từ chối ngay.

Hắn quay sang hướng khác tìm kiếm thì thấy Sanh Vu ngồi ở hàng ghế chếch đằng trước, cô ấy đang tán gẫu với người kế bên. Đúng lúc này có người ngồi xuống bên cạnh, hắn chẳng thèm liếc xem là ai mà vỗ đùi người ta luôn: "Tối quá, anh nhìn giúp tôi coi họ đang làm gì?"

Người đó không trả lời.

"Biết trước tôi đã mang ống nhòm theo."

Bây giờ hắn nhớ ra là phải tháo kính 3D, tiếp tục nheo mắt theo dõi từng động tĩnh ở chỗ Sanh Vu. Bỗng nhạc nền hãi hùng vang lên, bộ phim đột ngột chuyển sang cảnh máu me làm tất cả mọi người trong khán phòng sợ hết hồn. Sanh Vu cũng hét lên, ngay sau đó cô được một bàn tay mạnh mẽ kéo vào lòng.

Trong cơn hốt hoảng, Trác Thù hấp tấp đứng dậy định chạy đến tách họ ra. Có điều hắn lại nghe thấy người bên cạnh bảo: "Đừng qua đó."

"Tại sao lại không?!" Trác Thù gằn giọng: "Anh mặc kệ là việc của anh, một mình tôi sẽ đi."

"Vậy anh đi đi."

"Đi thì đi..." Trác Thù ngây người vì giọng nói hơi sai sai này. Hắn ngoái lại thì thấy đối phương ôm bịch bắp rang bơ, vừa ăn vừa ung dung xem phim, ánh sáng từ màn chiếu hắt lên gương mặt tuyệt đẹp của đối phương.

Đồng thời gần đó vang lên tiếng Trịnh Thực Nam: "Em đừng sợ, có anh ở đây."

Trác Thù: "..."

Tảng đá nặng trịch trong lòng được gỡ xuống.

"Anh có xem phim không? Không xem thì xê ra cho tôi xem." Khán giả ở hàng ghế sau cằn nhằn.

Trác Thù lập tức ngồi xuống, thò tay nhón hai hạt bắp rang, nhân tiện ghé tai thủ thỉ với đối phương: "Em nhận ra tôi từ lúc nãy rồi đúng không?"

Ưng Đồng Trần lườm hắn, chất vấn: "Anh và Trịnh Thực Nam đến đây làm gì?"

"Anh ta bảo bị em giật bồ, thậm chí còn định tẩn em một trận nữa. Tất nhiên là tôi phải đi theo để ngăn cản." Trác Thù nhai bắp rang bơ: "Dẫu sao quan hệ giữa chúng ta là cái đó mà phải không?"

"Quan hệ giữa chúng ta là gì?"

Tai Trác Thù đỏ lựng: "... Ngộ nhỡ em gặp phải nguy hiểm, em gái tôi biết tìm đâu ra người thầy tận tâm như em?"

"Cũng phải." Ưng Đồng Trần nhún vai.

Trác Thù đảo mắt láo liên, cầm lòng không được mà hỏi: "Tại sao em lại hẹn hò với cô giáo kia?"

"Chúng tôi không hẹn hò, em ấy chỉ tìm tôi để xin tư vấn." Ưng Đồng Trần giải thích: "Em ấy có thiện cảm với Trịnh Thực Nam nhưng không rõ ý tứ người ta. Cũng tại tên đầu gỗ đó chậm hiểu quá mới khiến đằng gái lo lắng, thế nên em ấy đành tìm tôi để hỏi thăm."

Trác Thù thở phào một hơi, nhưng thoắt cái mắt hắn đỏ bừng lên. Ngay cả Trịnh Thực Nam cũng có người thầm thương, vậy tấm chân tình của hắn bao giờ mới được tỏ?!

Nhạc nền kinh hoàng lại nổi lên, Trác Thù nhanh tay ôm vai Ưng Đồng Trần: "Em đừng sợ, có tôi đây rồi."

Ưng Đồng Trần liếc xéo hắn: "Tôi không sợ, anh buông tay ra."

"... Ờ."

"Anh tập trung xem phim đi."

"Ờ." Lỡ phải lòng một người đàn ông gan dạ thì phải làm sao?!

Người khác xem phim sợ đến nỗi kêu ré lên, còn Ưng Đồng Trần lại vui vẻ nhai bắp rang bơ rồm rộp. Trác Thù ngó đôi tay không có đất dụng võ của mình, không nhịn được mà nhìn chếch về phía trước, vừa khéo bắt gặp Trịnh Thực Nam ngoái đầu lại. Trịnh Thực Nam nở nụ cười ngây ngô, bật ngón cái với hắn coi như thay lời cảm ơn.

Mắt Trác Thù đỏ đến độ nhỏ ra máu.

Sau đó, bất kể khán giả xung quanh hú hét sợ hãi nhường nào thì vẫn chẳng ảnh hưởng đến Ưng Đồng Trần ăn bắp rang bơ và Trác Thù đăm chiêu ngẫm nghĩ.

Đúng vậy, hắn đang nghĩ xem nên tỏ tình như nào.

Chết sớm siêu thoát sớm, huống chi chắc gì hắn đã chết?

Nhưng dù sao đi nữa hắn cũng phải chủ động tỏ tình để dễ dàng theo đuổi Ưng Đồng Trần hơn, chứ không thể cứ dùng danh nghĩa phụ huynh học sinh mãi được.

Bộ phim kết thúc, Trịnh Thực Nam và Sanh Vu đứng dậy ra ngoài. Trịnh Thực Nam sực nhớ ra: "Ôi trời, anh quên mất chưa tạm biệt Đồng Trần."

"Ơ phải rồi, thầy Ưng đâu rồi ạ? Em đã hẹn anh ấy ăn tối cùng nhau."

Họ ngoái đầu lại tìm nhưng chỉ còn hàng ghế trống không bóng người.

Từ lúc bộ phim sắp kết thúc, Trác Thù đã kéo Ưng Đồng Trần rời khỏi rạp chiếu đến giao lộ ở công viên. Thấy hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, Ưng Đồng Trần bèn hỏi: "Sao vậy?"

Trác Thù sờ cổ, nhìn đôi mắt sáng ngời trong veo của Ưng Đồng Trần. Hắn lấy lại bình tĩnh, hạ thấp giọng: "Em đã từng cân nhắc đến việc yêu đương với phụ huynh học sinh bao giờ chưa?"

Câu hỏi bất ngờ làm Ưng Đồng Trần trở tay không kịp, dù đã đoán trước được nhưng anh vẫn không nén nổi niềm vui trào dâng.

Ánh nắng ấm áp trong một buổi chiều thu trải khắp phố phường. Anh hơi nắm tay lại, nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Trác Thù mà không biết là do nóng hay do căng thẳng.

"Phụ huynh học sinh ư... Nhưng là ai mới được?" Ưng Đồng Trần bất giác cúi đầu để lộ vành tai ửng hồng.

Trác Thù toan nói lại bị tiếng chuông điện thoại của Ưng Đồng Trần chen ngang, hắn đành nhắc: "Ai gọi cho em kìa."

Ưng Đồng Trần quay phắt lại lấy điện thoại ra, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi để trấn an trái tim đập thình thịch: "Alô, ai vậy?"

"Chào anh, anh là Ưng Đồng Trần phải không ạ? Chúng tôi là bệnh viện Nhân Dân."

Trác Thù đợi một hồi, song lại thấy tay Ưng Đồng Trần run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại, đối phương lảo đảo lùi về sau, thiếu điều bị vấp ngã vào bậc thang đá. Hắn lập tức đỡ Ưng Đồng Trần, sốt ruột hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ông ấy nhập viện." Nói rồi Ưng Đồng Trần luống cuống chạy đến ven đường bắt taxi.

"Anh đỗ xe ở ngay gần đây, em đứng yên đợi anh." Dứt lời Trác Thù tức tốc rời đi. Tuy nhiên hắn vẫn bất an ngoảnh đầu lại, thấy Ưng Đồng Trần đờ đẫn đứng đó, hắn bèn quay lại nắm tay đối phương: "Chúng mình đi cùng nhé."

Trác Thù đẩy Ưng Đồng Trần vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho người ta xong mới phóng xe đến bệnh viện.

"Chú ấy ở phòng nào?" Trác Thù hỏi: "Bác sĩ thông báo phải phẫu thuật à?"

"Ở khoa ngoại, sắp phẫu thuật, cần người nhà kí tên..."

Tuy Ưng Đồng Trần đã cực lực kiềm chế nhưng Trác Thù vẫn thấy tay đối phương run lẩy bẩy. Hắn siết chặt tay Ưng Đồng Trần: "Không sao đâu, chúng mình sẽ đến kịp."

Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Trác Thù ngẩn người ra.

"Cần phải kí tên..." Ưng Đồng Trần nghẹn ngào.

"Sắp đến rồi." Trác Thù nhấn chân ga.

Lúc đến bệnh viện, Trác Thù dẫn Ưng Đồng Trần đến phòng bệnh, rốt cuộc được gặp ông chú bảnh bao trên khoảnh khắc WeChat. Ông ấy gập bụng nằm trên giường, nom có vẻ vật vã chứ không sáng láng như trong ảnh.

"Sao đến nhanh vậy?" Ông chú mệt mỏi trừng mắt với Ưng Đồng Trần, liếc sang người đàn ông bên cạnh, ráng nở nụ cười: "Lại còn dẫn cả bạn trai đến."

"!" Trác Thù ngạc nhiên nhìn Ưng Đồng Trần: "Cháu ạ? Bạn trai của em ấy ư?"

Ưng Đồng Trần cuống cuồng chạy đến mép giường: "Bị làm sao vậy ạ?"

"Ài, chuyện nhỏ mà, chỉ bị viêm ruột thừa thôi." Ông chú xua tay: "Cả bó tuổi rồi mà còn bẽ mặt quá."

Bấy giờ Ưng Đồng Trần mới thở phào.

Bác sĩ đi tới hỏi: "Ồ chú tỉnh rồi ạ? Gia đình chuẩn bị đi, sắp mổ đấy. Những giấy tờ này cần người thân kí tên xác nhận, ai sẽ kí ạ?"

Thấy hai người kia im thin thít, Trác Thù đành tiến lên: "Để tôi kí."

Bác sĩ hỏi: "Anh là gì của bệnh nhân?"

"Ông ấy là cha tôi." Trác Thù hùng hồn trả lời.

Ưng Đồng Trần nhếch nhếch khóe miệng. Ông chú cũng quên sạch cơn đau, sửng sốt nhìn Trác Thù: "Ê thằng nhóc kia, cháu nói gì vậy?"

"Cha đừng lo, cha của Đồng Trần cũng là cha con mà, phải không em?" Thấy vẻ mặt Ưng Đồng Trần khác lạ, hắn tưởng tình cảm của mình bị từ chối, vội chữa cháy: "Chúng con là nửa kia của nhau mà, thân thiết lắm ạ"

"..." Ưng Đồng Trần đỡ trán.

Thật lâu sau ông chú cười bò ra làm động đến nội tạng, lại quằn quại ôm bụng: "Ôi chú không chịu nổi nữa. Này Đồng Trần, cháu mau dẫn bạn trai nhà cháu ra ngoài đi, chú cười chết mất thôi. Chú tự kí tên là được."

Ưng Đồng Trần bất đắc dĩ nhìn lướt qua Trác Thù, lôi hắn ra ngoài.

"Hửm? Thế này là sao?" Trác Thù lơ nga lơ ngơ hỏi.

Ông chú nằm trên giường cười phá lên: "Trời ạ, vì Đồng Trần nên cháu mới gọi chú là cha đúng không? Nhưng chú không phải cha nó nhé. Rồi xong, lại hời được đứa con từ trên trời rơi xuống."

Trác Thù: "?"

___

Bên lề:

🐧 Lời tác giả: Cục cưng Trác và đầu gỗ Trịnh, đúng là một người dám dạy, một kẻ dám làm theo.

🐧 Chú thích:

(*) Cắn khăn tay. jpg:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play