*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoa

___

Lúc đến tập đoàn, Trác Thù loạng choạng xuống xe, suýt nữa nôn thốc nôn tháo. Hắn nổi cơn tam bành: "Đáng lẽ tôi không nên mủi lòng thương, tặng xe cho em."

Ưng Đồng Trần cười gằn: "Chẳng qua là vì chính anh thôi."

Trác Thù ngạc nhiên nhìn Ưng Đồng Trần, thầm nghĩ: Đến cả ý tưởng bình bịch trên xe của hắn mà bé cưng cũng nhìn thấu, quả là không đơn giản!

Đến ba giờ chiều cuộc họp mới tiếp tục, thế nên họ có thể tranh thủ thời gian ngắn ngủi để nghỉ trưa. Ưng Đồng Trần biết Amy và Mandy được Mễ Xu sắp xếp đến phòng nghỉ nhân viên, định bụng chợp mắt trong xe một lát.

Trác Thù thấy Ưng Đồng Trần toan đi, buột miệng thốt lên: "Em đi đâu?"

"Đến nơi nên đến."

"Đâu là nơi em nên đến?"

"Trong xe." Ưng Đồng Trần phe phẩy tệp tài liệu: "Yên tâm đi, cuộc họp chiều nay sẽ ổn thôi."

"Em phắn về đây cho tôi!" Trác Thù quát ầm lên.

Ưng Đồng Trần khựng chân, quay lại đứng trước mặt hắn, nhướng mày: "Mời anh nhắc lại câu vừa rồi."

"Em mau về đây cho tôi." Trác Thù bình tĩnh nói.

Ưng Đồng Trần nhìn chằm chằm hắn rồi dịu giọng hỏi: "Làm sao?"

"Em vào đây mà ngủ, nằm trong xe sao ngon giấc được. Giấc ngủ của em bị ảnh hưởng thì công việc của tôi cũng bị ảnh hưởng." Trác Thù nói rất hợp tình hợp lí. Nào ngờ Ưng Đồng Trần chẳng hề từ chối, tự nhiên nằm xuống sô pha như ở nhà, thư thái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trác Thù: "Cần tôi lấy dép cho quý ngài không?"

"Cũng được."

"..." Trác Thù bóp trán, chẳng buồn đôi co với Ưng Đồng Trần nữa, bế luôn bé cưng lên.

Ưng Đồng Trần bất ngờ bị bế bổng, hốt hoảng quàng cổ hắn, hú hồn ngó sàn nhà: "Anh làm gì vậy?!"

"Ngủ, tôi không rảnh đấu võ mồm với em."

"Ai thèm đấu võ mồm với anh? Đồ trẻ con."

"Em bảo ai là trẻ con? Chim em mới trẻ con!" Trác Thù trợn mắt, nhấc chân đạp cửa gian phòng nghỉ trong phòng họp, quăng Ưng Đồng Trần lên giường.

"Đệt." Xém nữa kính cũng bay theo làm Ưng Đồng Trần không nhịn được mà văng tục. Anh giơ tay giữ kính, bực tức nhìn Trác Thù: "Tôi bảo anh là trẻ con đấy."

"Ồ, hóa ra tôi là đồ trẻ con." Trác Thù hỏi được đến cùng, đắc ý nở nụ cười.

Ưng Đồng Trần: "..."

Ưng Đồng Trần: "......"

Bó tay, sao anh lại phải xàm xí với hắn cơ chứ!

Anh trở mình, ngỡ ngàng sờ đệm giường.

Hử hử? Êm phết!

Nếu đã nằm, chi bằng đánh một giấc.

Trong khi đó, Trác Thù vẫn đắm chìm trong niềm vui "chiến thắng", chợt thấy Ưng Đồng Trần trở mình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Em thật là... Đặt đâu là ngủ đấy." Trác Thù cảm khái, ngả lưng nằm xuống cạnh Ưng Đồng Trần, tầm mắt dừng trên gương mặt bé cưng, ngẩn ngơ ngắm chốc lát rồi mới khe khẽ nói: "Ngủ ngon."

Hàng mi Ưng Đồng Trần chớp chớp nhưng vẫn không mở mắt.

Giấc ngủ trưa trong tiết trời mùa thu là điều tuyệt vời nhất. Ánh nắng và tiếng ồn đều bị ngăn ở bên ngoài, nhiệt độ trong phòng rất đỗi dễ chịu khiến họ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Mãi đến khi vang lên tiếng gõ cửa, Ưng Đồng Trần mới giật mình tỉnh giấc, nhận ra điện thoại cũng đang đổ chuông. Anh nhấc máy, Amy hỏi hiện giờ anh đang ở đâu, sắp đến giờ họp rồi.

"Hai em đến phòng họp trước đi, anh đến ngay." Ưng Đồng Trần cúp máy rồi sửa sang lại quần áo, hỏi: "Sao anh không đặt chuông báo thức?"

"Tôi có đồng hồ báo thức chạy bằng cơm." Trác Thù đáp qua loa, quen tay mở cửa phòng. Song song với tiếng mở cửa là một loạt tiếng hít khí lạnh đầy kinh hoàng.

"Shhhh!"

Ưng Đồng Trần ngạc nhiên ngoái nhìn, đối mặt với Amy đang nghe điện thoại, bên cạnh còn có Mandy bụm miệng ré lên và Mễ Xu thoáng sững sờ.

Ưng Đồng Trần: "..."

Ưng Đồng Trần lập tức giải thích: "Anh không quen anh ta!"

Cả Amy và Mandy đều nhìn anh chòng chọc, mặt in năm chữ bự chảng "ANH NGHĨ EM TIN À".

Còn Trác Thù thì bàng hoàng nhìn anh: "Chúng mình vừa ngủ với nhau mà em đã trở mặt không quen?"

"..." Ưng Đồng Trần lén trừng hắn, cấp tốc trấn an bản thân, chỉnh trang lại áo quần như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ung dung bước ra ngoài. Lúc ngang qua hai cô gái, anh làm bộ vô tình nói: "Tụi anh chỉ là bạn, chẳng qua vừa nãy ngủ chung phòng thôi."

"Tụi em vốn chẳng nghĩ nhiều, bạn bè ngủ chung bình thường mà." Amy nói tiếp: "Nhưng anh nói hớ như vậy, thật bất thường!"

Mandy: "Đúng thế, anh thật bất thường!"

Ưng Đồng Trần: "..."

Fine, coi như anh chưa nói gì hết được chưa?

Lúc nãy Trác Thù còn ngái ngủ, giờ hắn mới tỉnh hẳn, sực nhớ ra Ưng Đồng Trần còn thân phận khác nên không thể để người ngoài biết quan hệ bí mật giữa họ. Thế là hắn đỡ lời giúp Ưng Đồng Trần: "Thật sự là chẳng có gì cả, em ấy chỉ dạy kèm tôi tiếng Anh."

"Ồ, hóa ra là dạy kèm tiếng Anh nha." Ánh mắt Mandy và Amy sáng lập lòe.

Ưng Đồng Trần: "..." Dạy cái đầu anh!

Ưng Đồng Trần không chịu nổi nữa, xoay người lôi cổ hắn đến phòng họp, nghiến răng nghiến lợi: "Anh không biết cách giải thích thì đừng lên tiếng."

Trác Thù tủi thân nhưng Trác Thù hổng dám nói.

Bấy giờ đối tác cũng đã đến. Cuộc họp chiều nay diễn ra rất suôn sẻ, Trác Thù ngỏ ý nếu nhãn hàng lựa chọn hợp tác với K.W đầu tiên thì nhất định sẽ được chiết khấu và hỗ trợ quảng cáo trong thời gian đầu.

Công ti bên kia cũng nghiên cứu thị trường từ trước, K.W là một trong những đối tượng được nhắm đến hợp tác. Huống chi kết quả thương lượng lần này rất ổn, thế nên đôi bên đều nhanh chóng kí hợp đồng.

Sau khi trợ lí đưa đối tác và phiên dịch viên kiêm bạn gái của anh ta về khách sạn, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành xuất sắc.

Nhưng công việc vẫn chưa hết.

"Mai vẫn còn ba đối tác nước ngoài muốn gia hạn hợp đồng, có thể sẽ là một cuộc chiến mặc cả gay gắt." Trác Thù nhìn một lượt các phiên dịch viên ở đây: "Hôm nay về nghỉ sớm đi, ngày mai mọi người lại đến phiên dịch tiếp. Ưng Đồng Trần, em ở lại, tôi còn việc khác giao cho em."

Mandy lập tức hào hứng đảo mắt nhìn hai người đàn ông, kéo Amy đi: "Đi lẹ nào, chúng mình đừng cản trở chủ tịch Trác học tiếng Anh."

Mễ Xu cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhoẻn miệng cười: "Em đã sai nhân viên dọn dẹp lại phòng nghỉ, thay lọ tinh dầu tán hương mới."

Trác Thù: "Hửm? Tại sao phải thay? Cô chê mùi hương cũ trong phòng tôi à?"

Miệng Mễ Xu méo xệch: "Em làm vậy cũng vì muốn tốt cho sếp thôi." Hương thơm lãng mạn mới phù hợp với sếp đó hỡi anh giai.

Đôi mắt Ưng Đồng Trần lóe sáng, anh nghi ngờ Mễ Xu biết quan hệ giữa anh và Trác Thù, bèn nhử: "Hay là đừng vào phòng nghỉ nữa, đến chỗ khác được không?"

Mễ Xu nhanh nhẹn lấy thẻ hội viên Bourdon ra, cung kính thưa: "Đây ạ."

Ưng Đồng Trần: "..."

Ưng Đồng Trần nhìn Trác Thù bằng ánh mắt hờn dỗi: Sao chuyện gì anh cũng nói cho thư kí biết?!

Trác Thù nhận được tín hiệu từ Ưng Đồng Trần, nháy mắt đáp lại: Đi không? Cơ hội chỉ có một lần, vuột mất rồi sẽ không quay lại.

Ưng Đồng Trần chớp mắt: Đồ chíp hôi giữ mồm giữ miệng giùm tôi. Anh muốn bẽ mặt à?

Trác Thù nhướng mày, nháy mắt như điên: Tôi biết em cũng nôn nóng muốn đi, bé cưng thật hư.

"Sếp ơi." Mễ Xu cất giọng nhắc nhở: "Mắt sếp sắp lác rồi."

Trác Thù: "..."

Đúng lúc này điện thoại Mễ Xu kêu tinh tinh, một loạt tin nhắn WeChat được gửi đến. Cô báo cáo: "Liễu Lợi Ngang đến ạ."

"Sân khấu được chuẩn bị thế nào rồi?" Trác Thù ngoái lại hỏi Mễ Xu.

"Sân khấu đã dựng xong, nửa tiếng nữa sự kiện sẽ chính thức bắt đầu." Mễ Xu trả lời.

"Ừm." Trác Thù hỏi Ưng Đồng Trần: "Em muốn đi xem không?"

Ưng Đồng Trần lắc đầu: "Không, tôi muốn về nhà."

"Được, vậy chúng ta đi gặp Liễu Lợi Ngang." Trác Thù nhắm mắt làm ngơ, thực thi chính sách của bạo chúa.

Ưng Đồng Trần: "..."

Ưng Đồng Trần nhìn dáng vẻ khoái chí của hắn mà chỉ muốn giơ chân đạp mấy phát. Nhưng anh lại xót ruột chiếc áo vest đắt đỏ hắn mặc, đành đầu hàng trước sức mạnh đồng tiền, rụt chân về.

Phòng nghỉ ở cao ốc văn phòng bên cạnh. Họ đi thang máy từ tầng cao nhất xuống tầng tám, ở đó người ra kẻ vào tấp nập, cửa chính có hai vệ sĩ đứng gác.

Trác Thù đút tay túi quần, quay sang nhìn Ưng Đồng Trần. Thấy người ấy cất bước đi trước, hắn cong môi cười, vui vẻ theo sau.

Trác Thù bắt kịp Ưng Đồng Trần, khẽ nói bên tai bé cưng: "Hôm nay em làm khá lắm, tôi quyết định giúp em một bận."

"Giúp gì?" Ưng Đồng Trần lườm hắn: "Dẫn tôi đi gặp người ta là giúp tôi?"

"Đúng vậy." Trác Thù giương mắt nhìn chàng trai được mọi người vồn vã săn đón trong phòng trang điểm: "Cùng là con người với nhau sao mà khác biệt nhiều đến thế. Em thấy người ta hào nhoáng cỡ nào chưa, tự xem lại chính mình đi. Ghen ghét không? Đố kị không? Tức không?"

Ưng Đồng Trần: [Tiên nữ nhíu mày. jpg]

"Chung quy là anh muốn đả kích tôi?"

"Một phần là vậy, tại em chẳng chịu phấn đấu chút nào." Trác Thù định kích thích Ưng Đồng Trần, ngoài ra, biết đâu sẽ giúp bé cưng quen biết Liễu Lợi Ngang, được thơm lây bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Ưng Đồng Trần: "Má nó, anh mới không chịu phấn đấu..."

"Em nhìn kìa." Trác Thù hất cằm về phía Liễu Lợi Ngang đứng gần đó: "Cậu ta được nhiều người vây quanh như vậy, em không hâm mộ hử?"

"Ha ha, không - hề." Ưng Đồng Trần lớn tiếng đáp.

Trác Thù: "Em còn chối, giọng em sặc mùi ghen ăn tức ở thế kia."

"..." Ưng Đồng Trần cạn lời.

Đương lúc họ trò chuyện, người đại diện của Liễu Lợi Ngang liếc thấy Trác Thù, vội ghé tai thì thầm với nghệ sĩ nhà mình: "Hướng chín giờ, chủ tịch K.W đang đứng đó quan sát cậu. Nghe nói dạo này anh ấy dò la các dự án phim ảnh, cậu nhớ thể hiện bản thân thật tốt."

Liễu Lợi Ngang đang kẻ eyeliner, bĩu môi khẽ đáp: "Lại là ông chú Địa Trung Hải béo ú hoặc mấy thằng giá áo túi cơm chứ gì."

(*) Ông chú Địa Trung Hải: Địa Trung Hải là vùng biển nông, bao quanh bởi đất liền nên được ví với mấy ông chú bị hói đầu vùng đỉnh, xung quanh vẫn còn tóc. Ảnh minh họa ở cuối chương.

Người đại diện thấy Trác Thù lại gần bèn nhéo tay Liễu Lợi Ngang, cười tươi roi rói: "Xin chào chủ tịch Trác."

"Chào, ở đây có thiếu nhân lực không? Nếu có yêu cầu gì, cứ gọi thẳng cho thư kí của tôi." Trác Thù nói.

Giọng hắn chẳng những êm tai mà còn trầm ấm quyến rũ, hoàn toàn thỏa mãn gu mê giọng của Liễu Lợi Ngang. Vừa nghe thấy, Liễu Lợi Ngang kìm lòng không được mà ngoái nhìn, mi mắt chớp chớp, tim đập thình thịch.

Dáng người hắn cao ngất, mặc âu phục đi giày da nom cực kì khí phách. Gương mặt khôi ngô, chân mày sống mũi góc cạnh, đôi mắt sâu hun hút như đại dương làm người nhìn vô thức sa vào vòng xoáy ấy.

Sao không ai bảo mình rằng chủ tịch Trác bảnh đến vậy?!

Ăn đứt ông đại gia ngày xưa bao nuôi mình!

"Í trời, Lợi Ngang, cậu đừng ngọ nguậy nữa, kẻ lệch eyeliner mất rồi." Chuyên viên trang điểm giữ đầu Liễu Lợi Ngang, lấy bông thấm nước tẩy trang lau đường eyeliner kéo dài rồi vẽ lại.

Liễu Lợi Ngang đành nhếch miệng cười trừ, cố đưa mắt nhìn Trác Thù: "Xin lỗi chủ tịch Trác, bây giờ em chỉ đành ngồi chào anh."

"Không sao, cậu cứ trang điểm tiếp, tôi chỉ tiện đường ghé qua xem xét." Trác Thù vừa nói vừa kéo ghế: "Ngồi đi."

Liễu Lợi Ngang nghệt mặt, nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống nhưng Trác Thù vẫn đứng như cũ. Qua gương, cậu ta nhác thấy người đàn ông ngồi sau lưng mình, đôi chân dài thẳng tắp vắt tréo, tiếc là mặt bị mình che mất.

Ưng Đồng Trần ngồi trên ghế, chán quá bèn lấy điện thoại ra chơi. Trác Thù cúi đầu bắt gặp được, vừa hận rèn sắt không thành thép, vừa cho rằng Ưng Đồng Trần tự ti không dám đối mặt với đồng nghiệp nổi tiếng, không biết làm gì mới nghịch điện thoại để bớt ngượng.

Chứng tỏ cách kích thích có hiệu quả.

Vậy phải dùng nhiều hơn.

Trác Thù thấy Liễu Lợi Ngang được ưu ái nhất phòng trang điểm, nở nụ cười thương mại: "Cậu Liễu làm việc trong giới giải trí có ổn không?"

Liễu Lợi Ngang vô thức nhìn người đại diện, người đại diện nháy mắt ra hiệu, cậu ta lập tức hiểu ý: "Tàm tạm thôi, thời buổi này có quá nhiều nghệ sĩ cạnh tranh nhau, muốn xuất hiện trên màn ảnh rộng thật là khó."

"Dạo trước, bộ phim mà cậu thủ vai chính xuất hiện liên tục trên các diễn đàn, trang mạng lớn. Như vậy sao có thể gọi là tàm tạm được, chẳng qua cậu chưa gặp người kém cỏi hơn." Trác Thù lơ đãng liếc người cúi đầu chơi điện thoại: "Trong làng giải trí còn có những người, đến cả tên tuổi cũng không ai biết."

"Đúng vậy, muốn tồn tại phải cố gắng không ngừng." Liễu Lợi Ngang nói.

"Cậu nói đúng. Nhưng vẫn có sâu gạo lười chảy thây, như vậy thì làm nên trò trống gì?"

"Chi bằng để kẻ đó chịu khổ, lúc đó sẽ phải trả giá cho sự lười nhác."

Chịu khổ?

Trác Thù lặng thinh chốc lát, tự hỏi phải chăng mình chiều chuộng con sâu gạo họ Ưng nào đó quá mức mới khiến người ta ngày càng lười hơn.

Càng nghĩ càng thấy đúng, chiếc Bentley Ưng Đồng Trần lái hôm nay là do hắn tặng chứ ai? Bé cưng còn dám phóng xe bạt mạng nữa, chứng tỏ là rất thích, thậm chí ngủ trưa cũng muốn ngủ trong xe.

Đệch mợ, đúng là thích quá hóa rồ.

"Cảm ơn cậu Liễu đã giải đáp thắc mắc." Trác Thù bừng tỉnh.

Liễu Lợi Ngang: Tui giải đáp gì cơ???

Trong khi Liễu Lợi Ngang vẫn còn ngơ ngác, Trác Thù đột nhiên ra lệnh: "Trả xe cho tôi."

"Gấp vậy?"

Sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Liễu Lợi Ngang đã trang điểm gần xong, bèn ngoái nhìn cho thỏa lòng hiếu kì, nhưng chỉ thấy góc nghiêng điển trai và chiếc kính sáng loáng.

Tuy không ngắm được cả gương mặt, có điều chắc chắc rất đẹp trai.

Trác Thù gật đầu: "Ừ, nếu em chăm chỉ, tôi sẽ thưởng tiếp."

Từ nãy đến giờ, Ưng Đồng Trần vẫn giữ nguyên tư thế quay sang nói chuyện. Anh mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là đợi hai hôm sau hẵng lấy xe, để tôi làm màu mấy hôm, khỏi khiến anh mất mặt."

Nghe Ưng Đồng Trần nói vậy, Trác Thù khấp khởi mừng thầm: "Cũng được, em cứ lái thêm vài hôm nữa."

"Ừm."

Liễu Lợi Ngang: "..." Á đù, cuộc đối thoại này nghe quen vãi. Nhớ hồi còn là thực tập sinh, mình cũng nũng nịu vòi xe từ đại gia hệt như thế.

Nghĩ vậy, Liễu Lợi Ngang không khỏi nhìn người đàn ông đeo kính thêm lần nữa, thầm nghĩ: Bây giờ thịnh hành kiểu "kiều nam" đứng đắn như này à?

Đúng lúc này, người đàn ông quay đầu, tình cờ đối mặt với cậu ta. Anh lễ phép lên tiếng: "Chào cậu."

Liễu Lợi Ngang ngẩn người, lúc đối diện với anh lại quên béng mất mình định nói gì.

"Tôi về trước." Ưng Đồng Trần thật sự chán ngắt, hoạt động giao lưu với siêu sao hẳn là nên kết thúc, anh đứng dậy toan đi.

Trác Thù cũng không nấn ná thêm, hai người lần lượt rời đi.

"Khoan đã!" Bỗng nhiên Liễu Lợi Ngang chạy tới túm tay Ưng Đồng Trần, săm soi mặt anh rồi bảo: "Anh đẹp trai, có phải chúng mình từng gặp nhau rồi không?"

Ưng Đồng Trần nhìn thẳng vào mắt Liễu Lợi Ngang, lắc đầu đáp: "Tôi không có ấn tượng."

Trác Thù nhíu mày, lườm Liễu Lợi Ngang bằng ánh mắt đầy uy hiếp. Không ngờ có kẻ dám dùng cách vụng về như vậy để tiếp cận bé cưng nhà hắn, Trác Thù chế nhạo: "Bỏ tay ra, ngữ như cậu mà cũng đòi chạm vào con sâu lười này?"

Ưng Đồng Trần: [Tiên nữ nhíu mày. jpg]

"Ớ xin lỗi." Liễu Lợi Ngang vội buông tay, nhấn mạnh: "Hình như em từng gặp anh, anh tên là gì?"

Ưng Đồng Trần toan trả lời lại bị Trác Thù chặn họng: "Em ấy tên là Phưn Phưn."

Liễu Lợi Ngang: "..."

Ưng Đồng Trần: "..."

"Thật... thật ạ?" Liễu Lợi Ngang thều thào hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Ưng Đồng Trần quyết định, từ nay về sau đây sẽ là tên cúng cơm của anh.

___

Bên lề:

🐧 Chú thích truyện:

(*) Phưn Phưn: Nguyên văn là 跋巴 (Hán Việt Bạt Ba, pinyin bá bā), xuất phát từ 㞎㞎 (bǎ ba) chỉ cục cớt, cách nói của trẻ con. Xét thấy đây là biệt danh nên mình edit thành Phưn Phưn, cũng là cách viết trại đi cho phù hợp với ngữ cảnh.

(*) Trác Thù tủi thân nhưng Trác Thù hổng dám nói. Meme cho ai không bắt kịp mạch não của tác giả...



(*) Tiên nữ nhíu mày. jpg:



(*) Ảnh kiểu tóc Địa Trung Hải:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play