Tại sao lại nói không cần khách khí? Ấy chỉ là câu khách sao hay còn nội tình khác?

Kim Hoài An không biết, cũng không có tâm tư suy nghĩ, anh chỉ thở dài, một mặt cảm thụ độ ấm từ ngực Tần tiên sinh truyền cho anh, một mặt nhìn Tần Hước đang đan mười ngón tay với anh, một lúc lâu sau mới khổ sở hỏi một câu:

– Tần tiên sinh, anh đã bao giờ nghĩ con đường mình chọn là sai không?

Tần Hước nhìn đôi tay nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt sâu thẳm:

– Hửm? Hình như không.

– Vậy Tần tiên sinh thật là lợi hại, hẳn là không cảm thấy bị suy sụp bao giờ.

– Bây giờ em đang thấy mình không hợp đóng phim sao?

Tần Hước hỏi rất tùy ý.

Kim Hoài An lắc đầu:

– Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy sợ, sợ sau này mình vẫn không có tiền đồ như vậy!

– Nếu em không có tiền đồ thì anh mới có tiền đồ đây? – Tần tiên sinh ra vẻ tốt bụng an ủi chim hoàng yến, – Em đã rất giỏi rồi, em là diễn viên tôi thích nhất.

Mũi Kim Hoài An chua xót:

– Anh nói lại được không?

– Em là diễn viên Tần Hước tôi thích nhất!

– Vẫn muốn nghe.

– Em là diễn viên Tần Hước tôi thích nhất……

– Vẫn muốn……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play