Lúc Phương Hoằng Lâm bị làm đến mệt quá ngủ thiếp đi, ngoài trời đang là giữa trưa. Có điều thời tiết vẫn không tốt, hết mưa rồi nhưng mây đen vẫn chưa tan, trời vẫn cứ âm u.
Nại Triết mặc áo ngủ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bầu trời u ám, anh nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đứng thẳng ở ngoài cửa, như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích.
Tên ngốc này!
Có thể kiên trì không ngừng tìm anh nhiều năm như vậy, quả nhiên là tên cố chấp. Nại Triết mang dép lê chạy ra, anh không quên Ân Duệ Sâm còn đang sốt, vẫn chưa đi khám, dù đầu óc có tốt cỡ nào cũng bị sốt hỏng.
Ra cửa, quả nhiên Ân Duệ Sâm đứng thẳng tắp ở đó, mặt bị sốt đến đỏ bừng, thấy anh chạy ra, cười nhẹ một cái, giọng khàn khàn: “Quả nhiên anh vẫn quan tâm em…”
“Chát!” Nại Triết không nói hai lời tát cho cậu một cái rồi nói sau, đánh mạnh quá khiến tay cũng rát theo. Anh cao giọng xen lẫn tức giận: “Anh không ra, em sẽ sốt chết ở đây đúng không? Mạng sống của em rẻ như vậy à? Em…”
Nại Triết còn chưa nói xong, thân thể Ân Duệ Sâm đã ngã xuống. Cậu không chỉ bị sốt, bị thương, còn bị tát, còn đứng ở ngoài lâu như vậy, chịu đựng không nổi ngất đi.
Tên này nặng muốn chết, Nại Triết ôm eo cậu để cậu không đến mức té xuống đất. Cũng may chạy ra đây có mang điện thoại theo, cũng mặc kệ mặc áo ngủ có mất hình tượng hay không, anh gọi xe tài xế taxi, bảo ông ta chạy lại đây nhanh nhất có thể.
Sau khi xe tới, anh đưa Ân Duệ Sâm vào trong xe, mình vừa định lên theo, thì thấy dép lê trên chân.
Anh không tự chủ được mà nhìn cái cửa sổ kia, cửa sổ dùng chất liệu đặc biệt, thật chất từ ngoài không nhìn thấy gì bên trong. Cuối cùng, anh xuống xe, nói với tài xế: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện, chăm sóc cậu ấy cho tốt, tiền thuốc tôi sẽ trả, trả thêm tiền cho ông.”
Tài xế gật đầu, thấy Ân Duệ Sâm hình như bệnh rất nặng, lái xe đi thật nhanh. Nại Triết ngơ ngẩn nhìn theo chiếc xe đã đi xa, lúc này mới bước về phòng.
Phương Hoằng Lâm vẫn giữ tư thế ngủ say lúc anh vừa mới ra ngoài, Nại Triết ngồi lên ghế, an ủi bản thân, Ân Duệ Sâm sẽ không sao, sức sống của cậu mạnh mẽ như vậy, chỉ sốt mà thôi, bị thương một chút mà thôi…
Trong lòng anh không yên, hôm qua cũng ngủ không ngon, đầu óc mơ hồ, nghĩ vài chuyện lung tung rối loạn.
Anh nhớ Ân Duệ Sâm hồi cấp 3 đánh nhau với người khác, cứ tưởng cậu bị đánh, không ngờ sức chiến đấu của cậu lại mạnh mẽ như vậy, vì thế Nại Triết vốn định giúp cậu lại lựa chọn đứng ở bên xem trò vui. Mãi đến khi có một tên tóc vàng rút dao ra định đánh lén, lúc này Nại Triết mới phản ứng nhanh mà đá gã ngã xuống. Ân Duệ Sâm bị thương không ít, đánh bò đám người đó, cậu cũng sắp kiệt sức ngã xuống. Trán và khóe miệng cậu đều chảy máu, biểu tình và ánh mắt lại kiệt ngạo khó thuần, lạnh băng mà hung ác, như một con sói, nhìn mà suýt nữa Nại Triết cứng.
Nại Triết gọi xe, mặc kệ sự chống cự của cậu, một tay bế cậu lên, còn ôm kiểu công chúa, anh cố ý cười tốt bụng nói: “Ca ca đưa em đến bệnh viện, không cần cảm ơn.”
Ân Duệ Sâm đã kiệt sức, nhưng vẫn giãy giụa, lạnh lùng nói: “Giả vờ tốt bụng, còn đứng xem vui, ai thèm anh giúp!”
Nại Triết cười xấu xa, đẩy cậu vào trong xe, thừa lúc cậu không ngờ mà hôn lên mặt cậu một cái, cao giọng nói: “Anh cảm thấy em bị thương càng đẹp trai, đây là thù lao anh giúp em, không cần cảm ơn.”
Ân Duệ Sâm bị hành động to gan này của anh làm ngây người, mãi đến khi xe khởi động, Nại Triết mới thấy cậu giãy giụa trong xe hô to: “Biến thái! Em sẽ không bỏ qua cho anh!”
Suy nghĩ quay cuồng, anh lại nhớ lúc phát hiện em gái lén yêu đương, em gái cho rằng anh sẽ giận, sẽ ngăn cản, nhưng anh chỉ hơi cảm khái mà nói: “Trưởng thành, tuổi này có thể nói chuyện yêu đương rồi.” Em gái nghe vậy cảm động, thì chợt nghe anh nói: “Nhưng phải biết chừng mực nha, nếu nó làm em mang thai anh sẽ chặt đầu nó.”
Mặt em gái đỏ lên, duỗi tay đánh anh một cái, không đau, nó giận dỗi nói: “Quản Nại Triết, anh thật đáng ghét!”
Lúc em gái mới bị bệnh, Nại Triết tiếp nhận sự thật xong lại là người đầu tiên nói cho cậu bé kia biết. Cậu bé đó cũng trắng trẻo sạch sẽ, vóc dáng cũng rất cao, mặc đồng phục đến bệnh viện thăm em gái, lại là cảnh tượng khiến người ta xúc động. Có điều em gái vẫn chia tay với cậu bé đó, cậu bé đó khóc lóc rời đi, Nại Triết nhìn khuôn mặt kiên cường của em gái mình, đôi mắt đỏ lên ngay khi cậu bé kia rời khỏi.
Ký ức đan xen, cũng giống một giấc mơ mờ ảo. Trong đầu Nại Triết chốc lát là Ân Duệ Sâm, chốc lát là em gái, chốc lát lại biến thành Phương Hoằng Lâm hoặc những người khác. Anh hơi nhức đầu, ngay sau đó té xuống khỏi ghế, tuy phản ứng kịp, nhưng ngã xuống khỏi ghế dựa vẫn phát ra tiếng vang rất lớn, âm vang cả trong phòng. Tâm thần anh chấn động, nhìn thấy Phương Hoằng Lâm lập tức ngồi dậy khỏi giường, đi đến dìu anh dậy.
“Sao vậy?” Phương Hoằng Lâm hơi lo lắng hỏi.
“Không có… Chỉ là, ngủ không ngon…” Nại Triết vỗ áo ngủ, nhìn sắc mặt Phương Hoằng Lâm vẫn tiều tụy như cũ, trong lòng không ngăn được có phần áy náy. Hắn nói: “Cậu ngủ tiếp một giấc đi, đều tại tôi quấy rầy cậu.”
Phương Hoằng Lâm nhìn anh, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà nói: “Tôi ngủ không được, mấy năm nay, chỉ có nằm bên cạnh anh mới có thể ngủ ngon.”
Nại Triết hiểu ý hắn, kéo hắn nằm lên giường, ôm lấy hắn từ sau lưng, nói khẽ: “Ngủ đi, tôi ở bên cạnh cậu.”
Căn phòng lại yên tĩnh xuống lần nữa, qua thật lâu, Nại Triết cũng sắp ngủ thì nghe Phương Hoằng Lâm nói nhỏ: “Không được gặp lại Ân Duệ Sâm nữa, vừa rồi là lần cuối cùng.”
[ Lời tác giả: ]
Phương tổng vs Ân tổng, các bạn thích ai hơn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT