*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



TẬP 01

🌻 SUNQINGTHEWRITER 🌻

🌻 NO TRANS-VER OR RE-UP🌻

---

🎐 Ding dong, ding dong! 🎐

Đã đến giờ mở cửa!

Rạp chiếu phim 'Le Crépuscule' hân hoan chào đón quý khách!

Hôm nay chúng ta sẽ có tập phim ngọt ngào như thế này...

---

🎬 Tập 01: Hợp đồng quảng cáo

Nếu một ngày bước ra ngoài phố, bạn tình cờ bắt gặp hai chàng trai có cử chỉ thân mật với nhau như người yêu, bạn sẽ thế nào?

Chắc hẳn bạn sẽ cảm thấy điều đó rất bình thường, hoặc chí ít sẽ rộn rạo trong lòng vì nhiều lý do khác nhau.

Nhưng nếu hai chàng trai ấy là người bạn quen biết, vậy kết quả bây giờ sẽ ra sao?

Có lẽ bạn sẽ bất ngờ vài giây, cũng có lẽ bạn sẽ không thèm quan tâm đến.

Nhưng!

Nếu hai chàng trai ấy là Kỳ Họa Niên và Âu Dương Kiều Vỹ, thì...

Được rồi, bạn hãy cho tôi câu trả lời ngay khi đọc hết mẩu chuyện này nhé.

Tuần trước, Âu Dương Kiều Vỹ nhận được một hợp đồng quảng cáo rất hời. Sản phẩm lần này liên quan đến thời trang, cụ thể là quần áo ngủ dành cho nam giới. Khác với những sản phẩm từng ra mắt thị trường của nhãn hàng Havy, sau buổi họp thảo trong công ty, họ đã quyết định sẽ đi theo xu hướng đồ ngủ đôi.

Tất nhiên không phải là đồ ngủ đôi nam nữ như bình thường.

Là đồ ngủ đôi cho những cặp đồng tính nam.

Lúc thảo luận với phía công ty Havy, Âu Dương Kiều Vỹ và quản lý đều sửng sốt. Cả hai không ngờ rằng giữa thời đại vẫn còn đông đảo người chưa chấp nhận được tình yêu đồng tính mà Havy lại dám chơi lớn tới vậy.

Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn quản lý, quản lý cũng liếc nhìn cậu, ngầm đưa ra quyết định.

Khi kết thúc buổi ký hợp đồng, Âu Dương Kiều Vỹ có hỏi phía công ty về kế hoạch cụ thể. Họ bảo sẽ chuẩn bị đầy đủ trong buổi chụp hình, riêng người mẫu chụp cùng với cậu, cậu có quyền tự do lựa chọn.

Điều kiện duy nhất cho việc lựa chọn: Đối phương phải là nam có nhan sắc và hình thể đạt chuẩn.

Trên đường trở về J.Orange, Âu Dương Kiều Vỹ cứ cười mỉm chi suốt. Quản lý ngồi bên cạnh thì mệt đứt hơi vì cả đêm hôm qua phải sắp xếp đủ thứ chuyện giúp cậu. Anh định bụng chợp mắt nửa tiếng trước khi về đến công ty, nào ngờ đang thiêm thiếp thì có người khều khều vào vai, ngang nhiên phá tan giấc mộng đẹp.

Quản lý mở mắt, mông lung nhìn sang mấy đầu ngón tay thuôn dài huơ huơ trước mặt mình.

"Anh Lập, anh tỉnh chưa?"

Hồng Lập chớp chớp hàng mi, dường như vẫn còn chìm trong cơn ngái ngủ. Qua hồi lâu, anh rốt cuộc cũng tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, càu nhàu một trận.

"Trời ơi là trời, Vỹ ơi là Vỹ, em không cho anh ngủ chút xíu được hả?"

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dưng bị mắng, cậu mau chóng rụt tay lại, ngồi nép mình hệt mấy cô gái mới lớn còn e ấp. Tưởng chừng cậu đã biết lỗi, Hồng Lập hơi giãn lông mày ra, hạ giọng muốn nói tiếp. Nào ngờ đối phương không hề thấy áy náy, trái lại còn đang phấn khích vì hợp đồng vừa nhận được.

"Anh Lập, anh nghĩ em có nên mời anh ấy chụp cùng không?"

Hồng Lập há miệng chưa kịp nói gì, não đã phải nhảy số về "anh ấy". Anh nhìn cậu chằm chặp, ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó thở dài rầu rĩ.

"Em... Em định kéo chủ tịch vào hợp đồng lần này?"

Âu Dương Kiều Vỹ lập tức gật gù, ánh mắt mong chờ: "Vâng, em thấy anh Kiện rất rất rất phù hợp. Chiều cao lý tưởng, cơ bắp săn chắc, gương mặt sáng ngời, cực kỳ có nét của minh tinh luôn. Lại còn quảng cáo đồ đôi nữa, em mời anh ấy tham gia thì còn gì bằng, đúng không đúng không?"

Hồng Lập gỡ kính xuống, cẩn thận lau qua lau lại rồi đeo lên, hắng giọng phân tích: "Trước hết, nhan sắc và hình thể của chủ tịch là điều không cần bàn cãi. Anh công nhận điều này. Nhưng mà, em nghĩ việc kéo chủ tịch vào hợp đồng riêng của mình thì có tốt không? Vốn dĩ chuyện tình cảm của hai người ai trong giới cũng ngầm hiểu được, nhưng báo chí thì không. Bọn chó săn vẫn luôn tìm cách moi móc thông tin của chủ tịch và em cơ mà, lần này em làm vậy không sợ lạy ông tôi ở bụi này à?"

Ngữ khí nghiêm túc và mang hơi hướng hù dọa của Hồng Lập nhất thời đánh bay niềm háo hức của Âu Dương Kiều Vỹ.

Cậu xụi vai, im lặng nghĩ ngợi.

Thấy cậu có vẻ sắp bị lung lay, quản lý tiếp tục châm dầu: "Chủ tịch là một người có sức ảnh hưởng trên thương trường, đôi khi chúng ta phải hy sinh vì đối phương đó. Hơn nữa, anh nghe đồn về chủ tịch của nhà họ Vưu rất đáng sợ, nếu tin này lọt tới tai người đó thì e là... sẽ có bão."

Chủ tịch nhà họ Vưu đáng sợ, nghe sơ qua cũng đủ biết là ai rồi.

Trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ thình lình hiện ra gương mặt đằng đằng sát khí của Vưu Thần, lòng thấp thỏm không yên. Cậu cắn môi, luyến tiếc loại bỏ người chồng tuyệt vời của mình ra khỏi danh sách.

Danh sách vẫn trống tới tận hai ngày kế tiếp.

Hồng Lập kiên nhẫn đưa ra vài đối tượng thích hợp, chỉ ôm hy vọng sẽ được Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu duyệt. Thế mà cậu ngay cả nhìn lướt cũng không thèm nhìn, huống hồ gì là lựa với chọn.

Phía bên Havy cử người gọi điện hỏi thăm tình hình của người mẫu chụp cùng, Hồng Lập vừa thấm mồ hôi rịn vừa gượng gạo gia hạn: "Ngày mai chúng tôi sẽ lập tức đưa thông tin người đó cho phía công ty nhé."

Đầu dây có vẻ nghi ngờ.

Hồng Lập nghĩ nát óc mới tìm ra cái cớ tạm đáng tin để xóa đi hoài nghi của đối phương.

Sau khi cúp máy, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, nới lỏng cà vạt, thở phào thành tiếng. Trong khi anh vật vã đi tìm người mẫu thích hợp thì Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi uống trà sữa oolong, tâm trí treo ngược cành cây, chẳng mấy lo lắng cho việc đền bù hợp đồng.

Uống được nửa ly, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.

Âu Dương Kiều Vỹ buồn chán bắt máy: "Alo?"

"Sao giọng bé con của anh rầu rĩ thế kia?"

Hóa ra là người chồng tuyệt vời của cậu gọi đến.

"À..." Âu Dương Kiều Vỹ lập tức lấy lại tinh thần, cười ngọt ngào. "Em đang suy nghĩ vài chuyện thôi à, nghĩ hoài không ra nên buồn quá chừng."

"Cụ thể là chuyện gì? Mấy hôm nay anh không nghe em nói gì cả."

"Là chuyện..."

Mấy hôm nay, Âu Dương Kiều Vỹ bị công việc vùi ngập như tuyết lở, mãi tận bây giờ mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Mặt khác, Vưu Kiện cũng bận rộn bên Quý Phi nên cả hai không gặp mặt nhau thường xuyên được.

Đây cũng là lý do anh vẫn chưa biết vụ hợp đồng quảng cáo đồ ngủ đôi của cậu.

Vưu Kiện xoay ngược ghế dựa lại, đối mặt với cửa sổ thủy tinh, nhìn thẳng ra ngoài trời đen đặc. Anh tì cằm, kiên trì chờ đợi đối phương trả lời. Dựa vào giọng điệu ngập ngừng này, anh cho rằng cậu đang có bí mật động trời lắm.

Quả thực là vậy.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, thành thật khai báo: "Anh! Ngày mốt em sẽ chụp ảnh cho một hợp đồng quảng cáo, là quảng cáo thời trang, cụ thể là đồ ngủ, dành cho cặp đôi, đồng tính..."

Bên này, Vưu Kiện vừa nhấc ly rượu nhấp môi đã suýt phun cả ra ngoài.

"Sao hả? Bé con, em nói cho đàng hoàng lại xem, quảng cáo gì?"

Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy hít thở rồi nói chậm rãi: "Quảng cáo đồ ngủ dành cho cặp đôi đồng tính nam!"

Từ "nam" còn bị cậu nhấn mạnh, cứ như muốn chọt vào điểm ngứa của đối phương vậy.

Vưu Kiện rũ mắt trầm mặc nhìn ly rượu sóng sánh trong tay mình, hồi lâu cất giọng lạnh như băng vu vơ hỏi: "Bé con, hay là anh mua lại công ty đấy nhỉ?"

"..." Anh điên hả? Ném tiền qua cửa sổ nữa rồi, chủ tịch nhà họ Vưu sẽ còng đầu anh luôn!

Thấy tình hình căng thẳng, nhất là cái tật điên máu sẽ không ngán bất cứ thứ gì của Vưu Kiện làm Âu Dương Kiều Vỹ sốt cả ruột. Cậu nghĩ mình nên hạ giọng dỗ dành anh để anh tạm thời quên đi ý tưởng dở hơi kia.

"Thật ra anh biết không, em được quyền lựa chọn người mẫu chụp cùng nên anh đừng lo em chụp với người nào đó kỳ quặc nha."

Vưu Kiện nhướng mày, cười giận: "Nói vậy, em không có ý mời anh chụp cùng?"

Một lời bén như dao cứa vào lưỡi cậu.

"...Chuyện đó, thật ra em có định rồi nhưng mà... em nghĩ là không nên."

Sau khi nghe Âu Dương Kiều Vỹ phân tích và giải thích cặn kẽ, Vưu Kiện nhất thời rơi vào trầm tư. Một nghìn lý do củ chuối cũng không bằng một lý do mang tên Vưu Thần. Đối với nhà họ Vưu, chuyện quan trọng nhất là mặt mũi. Có lần anh ngang nhiên trườn mặt lên báo chí rồi, bây giờ nếu còn tiếp tục phơi bày tình cảm qua quảng cáo đồ ngủ thì...

Vưu Kiện ấm ức chết được.

Nếu không phải là anh thì sẽ là ai? Là ai được hả?

Trong khoảnh khắc rối trí, Vưu Kiện sực nhớ đến một người.

"Bé con."

"Dạ?"

"Anh vừa nhớ ra một người có thể giúp được chúng ta đấy."

Nhiệm vụ tìm người bất ngờ chuyển giao cho Vưu Kiện.

Sau khi "đưa đẩy" với Âu Dương Kiều Vỹ thêm một lúc, Vưu Kiện ngắt máy và gọi ngay cho người khác.

Từng hồi chuông đổ như đánh vào lồng ngực anh vậy.

"Alo?"

Cuối cùng giọng nói anh chờ đợi cũng hồi đáp.

"Em rể, giúp anh hai chút chuyện bí mật nhé."

Hết Tập 01.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play