Chương 494

Cứ tiếp tục như này cũng không ổn, cô hơi cúi người, nhẹ nhàng gọi tên Hoắc Anh Tuấn: “Anh vẫn ổn chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám cho anh không? Hay là để tôi gọi Tân Kỳ Tân, hỏi anh ấy tình hình hiện tại của anh thì nên làm gì bây giờ?”

Hoắc Anh Tuấn nửa tỉnh nửa mê chỉ nghe thấy ba chữ “Tân Kỳ Tân”, câu nói kia khiến dây thần kinh đang treo lơ lửng trong giây lát liền nổi lên, lẩm bẩm một câu: “Không cần tên họ Tân”

Đường Hoa Nguyệt im lặng, không còn cách nào khác, đành phải đem chăn mền của mình ở trên ghế sô pha đắp lên người của Hoắc Anh Tuấn, nói không chừng toát mồ hôi sẽ tốt, cách truyền thống không phải đều làm như này sao.

Cũng không ngờ, Đường Hoa Nguyệt mới từ đầu giường bên kia trèo lên, đắp chăn bông lên người Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn lại xoay người, hai cánh tay thoát ra khỏi chăn, trực tiếp cách hai lớp chăn bông dày ôm lấy Đường Hoa Nguyệt.

Đường Hoa Nguyệt cử động một chút, còn chưa thoát ra, Hoắc Anh Tuấn đã phát ra tiếng kêu bất mãn kháng nghị.

Thật đúng là, cũng không biết người đàn ông này phát sốt đến mức thần trí mơ màng không tỉnh táo, mà vẫn còn sức lực lớn như thế.

Đường Hoa Nguyệt cũng mệt, dứt khoát lười giằng co với anh, trực tiếp giữ chặt cổ tay Hoắc Anh Tuấn, đẩy ngực anh ra, sau đó nhanh chóng dùng hai lớp chăn quấn anh lại.

Đại công cáo thành, cô thở phào một hơi, rồi nằm ngửa bên cạnh gối của Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn bị quấn thành kén nhộng, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi khô khốc hơi bong tróc, nhìn trông rất đáng thương, nhưng ngay cả khi như thế này, anh ta vẫn giả dối thì thào gọi tên Đường Hoa Nguyệt.

“Được rồi được rồi, tôi ở đây, ngủ đi” Đường Hoa Nguyệt vươn tay ra, đặt lên cái ‘kén của anh, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ theo nhịp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hoa Nguyệt bị tiếng máy cắt cỏ ầm ầm dưới tầng đánh thức, tối hôm qua bị giày vò đến hơn nửa đêm, bệnh nhân giả dối bên cạnh vẫn còn đang ngủ, huyệt thái dương của cô dường như có chút căng đau.

Uống xong một ly nước mật ong, Đường Hoa Nguyệt trở lại phòng ngủ kiểm tra tình hình của Hoắc Anh Tuấn, anh ta lúc này hình như đang ngủ say, khuôn mặt trầm tĩnh, nhiệt độ cơ thể cũng đã hạ.

Đường Hoa Nguyệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sợ cái người này lại gặp biến chứng hậu phẫu gì mà chết ở nơi đất khách quê người.

Nghĩ nghĩ, Đường Hoa Nguyệt cũng pha cho Hoắc Anh Tuấn một ly nước mật ong, đổ vào cốc giữ nhiệt, đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó đi xuống phòng bếp dưới tâng để chuẩn bị bữa sáng.

Cũng không biết các cô sẽ ở lại đây bao lâu, có nên thuê một người giúp việc ngắn hạn để chăm lo cuộc sống sinh hoạt hàng ngày không…

Hoắc Anh Tuấn ngủ một giấc đến gần mười một giờ trưa, vừa mới hạ sốt, tay chân mềm nhũn, từ sâu trong cơ thể cảm thấy trống rỗng vô lực, bụng cũng rỗng tuếch, nhưng vẫn may, đầu óc tỉnh táo.

Lúc vô tình quay đầu lại, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy ly nước mật ong ấm trên tủ đầu giường, nháy mắt trong lòng liền trào dâng một dòng nước ấm, anh một hơi uống sạch ly mật ong, dạ dày dễ chịu ngay lập tức.

Hình ảnh tối hôm qua bỗng chốc ùa về, Hoắc Anh Tuấn vui vẻ cầm cái ly rỗng nhớ lại ngày hôm qua Đường Hoa Nguyệt bất lực chăm sóc mình đủ kiểu, cảm thấy bản thân liều lĩnh chạy ra nước ngoài một chuyến quả đúng là một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng bây giờ, thể trạng cơ thể này vẫn cần phải được tăng cường thêm một chút nữa….Hôm qua anh cố ý làm hỏng điều hòa ở trong phòng khách, như thế thì mới có thể danh chính ngôn thuận vào phòng của Đường Hoa Nguyệt, không ngờ chiêu này lại quá ác, anh thật đúng là đã tự tay quật ngã bản thân.

Hình như từ lúc hiến tế bào gốc tạo máu cho con gái, sức khỏe của anh bắt đầu yếu đi, nếu tiếp tục như này sao có thể bảo vệ vợ con được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play