Chương 446

 

Trong lòng của cậu đột nhiên giật mình, biết nếu như bị Lục Xuyên Mạn phát hiện, nhất định lại không được yên lành, thế là giả bộ như như không có việc gì xê dịch vào gần bên giường, muốn nhét tấm hình vào trong.

 

Nhưng động tác này của cậu, ngược lại lại đưa tới sự chú ý. Lục Xuyên Mạn Lục Xuyên Mạn vốn là trời sinh tính đa nghỉ, hiện tại càng thêm trầm trọng, nhìn thấy động tác mất tự nhiên của Lục Bạch Ngôn dẫm lên cái gì, anh lập tức nheo mắt lại hỏi, “Đó là cái gì?”

 

Lục Bạch Ngôn cảm thấy hô hấp của mình đều sắp nghẹn lại, có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm cử động của Lục Xuyên Mạn.

 

Lục Xuyên Mạn xem xét bộ dạng này của cậu, liền biết có vấn đề, cơ thể đầy mùi rượu vọt thẳng vào kéo Lục Bạch Ngôn tới bên cạnh, sau đó cúi người kéo tấm hình dưới gầm giường ra.

 

Chỉ một ánh mắt, liền đổi sắc mặt.

 

Lục Xuyên Mạn giơ tay lảo đảo đánh Lục Bạch Ngôn, nổi trận lôi đình mắng “Mày cái đồ nghiệt chủng! Mày quên mày họ Lục rồi sao! Mày là con của Lục Xuyên Mạn tao!

 

Sau đó, Lục Xuyên Mạn như phát điên, giơ bức ảnh đây châm chọc lên, nhìn một hồi rồi cuồng bạo xé nó ra từng mảnh!

 

Lục Bạch Ngôn điên cuồng hét lên không được, nhưng dù sao chiều cao của cậu cũng kém xa người lớn, không thể lấy lại bức ảnh từ tay của của Lục Xuyên Mạn, chỉ có thể nhìn bức ảnh mang tâm tình của mình bị xé ra thành từng mảnh.

 

Lục Bạch Ngôn rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu khóc, dùng tay đấm mạnh vào người Lục Xuyên Mạn, “Cha làm sao vậy! Sao lại xé ảnh của con! Trả lại cho con! Trả ảnh cho con! Huhuhuhu.”

 

Lục Xuyên Mạn có thể dùng một tay khống chế năm đấm hỗn loạn của Lục Bạch Ngôn, căm tức nhìn con trai mình, giọng nói lạnh nhạt, “Lục Bạch Ngôn, con muốn phản bội cha như những người đó sao? Muốn rời xa cha sao?”

 

Lục Bạch Ngôn không nghe thấy anh đang nói cái gì nữa, gục xuống hét lại một tiếng, “Đúng vậy, con không muốn ở gần người xấu! Sao cha lại độc ác như vậy! Cha giết Hoắc Anh Tuấn! Cha là một kẻ giết người!”

 

Lục Xuyên Mạn nắm lấy cổ áo Lục Bạch Ngôn, ánh mắt không thể tin được, con trai anh ta mắng anh ta vì tên khốn nhà họ Hoắc kia ư?

 

“Mày có gan thì nói lại lần nữa xem! Mày thì biết cái gì, nếu như trong người mày không mang dòng máu của tao thì tao đã giết chết mày một tỷ lần rồi! Sau đó chôn mày cùng với thăng khốn Hoắc Anh Tuấn kia, không phải mày muốn nhận nó là cha à?”

 

Lục Bạch Ngôn hai mắt đỏ lên, cả người run lên vì sợ hãi, tức giận đến nghẹn ngào nói: “Đồ sát nhân! Thôi đi! Ông là đồ khốn khiếp! Có chết tôi cũng không nhận ông là chai!”

 

Lục Bạch Ngôn không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết chính mình vô tình chọc vào điểm khó chịu nhất trong tim Lục Xuyên Mạn.

 

Động tác của Lục Xuyên Mạn đơ ra trong một giây, sau đó anh thả lỏng cổ áo của Lục Bạch Ngôn, đấm vào mặt cậu, Lục Bạch Ngôn choáng váng, tai ù đi vì cơn đau.

 

Lục Xuyên Mạn chế nhạo, sửa sang cổ áo, cố ý giãm lên mặt những người trong bức ảnh, hung hăng bóp lấy cổ Lục Bạch Ngôn, nghiêm nghị nói: “Ranh con, cho dù mày là con tao, tao cũng không có ý định nương tay với mày đâu. Sự kiên nhẫn của tao có hạn, nếu không nhận thức được lỗi lầm của bản thân, tao cho mày chết ngay tại căn phòng ấy, cho mày đi cùng người mày muốn ở bên nhất!”

 

Lục Bạch Ngôn hai mắt vô hồn, cơn choáng váng vì đau đớn cũng chưa qua đi, phần cổ bị Lục Xuyên Mạn nắm sưng lên, trên gò má cũng thâm tím.

 

Cậu không biết Lục Xuyên Mạn rời đi từ lúc nào, khi ánh mắt của cậu trở lại bình thường, mặt trời ngoài kia đã lặn xuống.

 

Lục Bạch Ngôn sững sờ nhìn những mảnh vỡ nát trên mặt đất, hai tay run rẩy mò mãm, rất cố gắng khôi phục lại bức ảnh như ban đầu.

 

Nhưng Lục Xuyên Mạn xé quá mạnh tay, không biết được đâu với đâu nữa, khuôn mặt tươi cười vui vẻ trên đó cũng trở nên méo mó, nhòe đi.

 

Nước mắt vô tình chảy xuống, trên gò má đau nhói, máu trên vết thương hòa cùng nước mắt, nhỏ xuống nửa mảnh ghép ảnh vừa vặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play