Chương 444
Hôm nay, hai đứa bé trong phòng bệnh rất tốt, là con cháu Hoắc gia.
Dù rằng tuổi đời vẫn còn nhỏ, cũng không cần quá quan tâm, thân thể của ông vẫn khoẻ mạnh không có bất kỳ bệnh gì, chỉ là hai mươi năm, ông chờ được.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Hoắc Anh Tuấn phải chết trước.
Trung tâm của một quần đảo hoang sơ ở Đại Tây Dương, có một biệt thự ba tầng.
Kiểu dáng Châu Âu với kiến trúc đỉnh nhọn nhìn tinh xảo nhưng rộng rãi, nhưng người ở bên trong, ngoại trừ căn nhà này, cơ hồ không chỗ có nào có thể đi.
Lục Xuyên Mạn đã mang theo Lục Bạch Ngôn ở đây ở năm ngày.
Cấp dưới Hoắc Trình Viễn sắp xếp cho họ một người hầu để giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh, không biết là người nước nào, nói từ đơn thôi mà Lục Xuyên Mạn một chữ cũng nghe không hiểu.
Lái thuyền đưa bọn họ tới, cùng ngày liền rời đi, trên đảo nhỏ trống rỗng này, ngoại trừ phụ tử Lục gia cùng bảo mẫu, chỉ tiếng chim chóc và côn trùng.
Lục Xuyên Mạn không rõ ràng Hoắc Trình Viễn muốn như thế nào, mặt ngoài nói là giúp anh chạy ra nước ngoài, nhưng trên thực tế lại giống như nhốt cậu ở nơi này.
Bất quá những này đều không trọng yếu, Lục Xuyên Mạn từ sau khi thân thể bị trọng thương, tinh thần của anh cũng theo đó mà tan rã rồi.
Cậu bắt đầu say rượu, mỗi ngày sa vào loại cảm giác vui vẻ hư ảo, không biết khi say rượu trong ảo giác nhìn thấy cái gì, có đôi khi cuồng loạn chửi mắng, có đôi khi lại cười đến đơn thuần.
Mấy tháng không gặp Lục Bạch Ngôn, hết thảy cũng thay đổi, trong nội tâm Lục Bạch Ngôn, đã trồng lên một nỗi oán trách đối với cha của cậu Lục Bạch Ngôn mỗi ngày liền đem mình nhốt ở trong phòng ngủ nhỏ trên tầng, trừ ăn cơm ra cùng tắm rửa, cậu cơ hồ chưa từng ra khỏi cửa phòng.
Khi còn bé Lục Bạch Ngôn chưa từng nghĩ tới, mình vậy mà cũng sẽ có ngày căn bản không muốn cùng Lục Xuyên Mạn chung sống.
Hòn đảo nhỏ này chỉ có mạng nội bộ, Lục Bạch Ngôn chỉ có thể tìm thấy một chút tin tức, nghe một chút quảng bá, không có cách nào chủ động cùng liên lạc với bên ngoài.
Cậu bé gấp đến không chịu được, trên miệng cũng mọc lên một cái mụn thật lớn.
Ngày đó trong nhà gỗ trên đỉnh núi, Hoắc Anh Tuấn phi thân đem thân ra đỡ đạn cho Minh Minh khắc sâu vào trong đầu cậu, mỗi ngày nửa đêm tỉnh mộng, nghĩ đến một màn kia, Lục Bạch Ngôn đều không ngủ được nữa.
Cậu muốn biết Hoắc Anh Tuấn thế nào, còn sống không?
Còn có Minh Minh, cậu đến cùng có bị thương hay không?
Trọng yếu nhất chính là…Thi Tịnh, cô bé vẫn khỏe chứ?
Nếu như anh trai cùng đều đều xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ là người khổ sở nhất trên thế giới Hoàn toàn không biết gì cả về việc phát sinh ở thành Tây, sự thật này sắp bức điên Lục Bạch Ngôn rồi.
Cậu sắc mặt trắng bệch núp ở bên cửa sổ trên mặt thảm, mượn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, vụng trộm đưa tay lấy ra đồ vậy trong túi của mình, lấy ra một tấm ảnh chụp chung hết sức chân quý.
Phía trên có Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt, anh em sinh ba, còn có cậu, Lục Bạch Ngôn.
Bức ảnh chụp chung nhắc tới cũng buồn cười, là ngày Hoắc Anh Tuấn đi Đường gia, mặt dày mày dạn nói với Thi Tịnh, cậu còn không có chưa có ảnh của ba anh em họ đâu, giật dây Thi Tịnh đi nói với Đường Hoa Nguyệt bảo muốn chụp ảnh.
Đường Hoa Nguyệt tự nhiên biết suy nghĩ nhỏ của Hoắc.
Anh Tuấn, im lặng cực kỳ, nhưng nhìn xem ánh mắt sáng long lanh đầy ước mơ của con gái, Đường Hoa Nguyệt cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Cô mở điện thoại, đè ba đứa nhóc đang vây quanh cô làm mặt quỷ, chụp từng cái một.
Hoắc Anh Tuấn làm như không có việc gì mà dịch gần vào, cuối cùng có hai hình lọt vào trong ống kính, Lục Bạch Ngôn ở một bên nhìn bộ dáng đáng thương lại khôi hài của Hoắc Anh Tuấn, khóe miệng đều không tự giác nhếch lên.