Chương 416

 

Ngón tay của Hoắc Anh Tuấn như có như không đặt trên cằm, thấy La Cơ Vị Y khóc lóc thảm thiết đến phiền lòng bè cất lời: “Thôi được rồi đấy! Câu nhìn cậu hiện tại xem là bộ dạng gì đây!” Ánh mắt anh trộm lướt qua nhìn biểu cảm trên mặt Đường Hoa Nguyệt, phát hiện ra cô thật sự rất bình thản, anh lại càng tò mò chú ý đến cô.

 

La Cơ Vị Y thật sự là một đàn em tốt, trung thành và ít khi phạm sai lầm, liên quan đến chuyện của Đường Uyển Dư này, cái anh ta mất đi nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào cách nghĩ của Hoắc Ah Tuấn và Đường Hoa Nguyệt.

 

Mà Hoäắc Anh Tuấn lại tăm tắp nghe lời của Đường Hoa Nguyệt.

 

Nếu như Đường Hoa Nguyệt muốn nghiêm khắc trừng phạt La Cơ Vị Y, cho dù Hoäc Anh Tuấn có không muốn đi nữa thì cũng phải làm.

 

Nhưng hiệ tại có vẻ như Đường Hoa Nguyệt thật sự không trách măng gì La Cơ Vi Y.. Hoắc Anh Tuấn cũng tự biết bản thân cần làm gì.

 

Anh hắng giọng: “Cái gì mà muốn chém muốn giết, tôi có bao giờ tàn nhãn đến thế đâu! Cậu coi tôi là một ông vưa độc ác đến thế cơ à?! Chuyện của La Cơ Vị Phong đã óc công an và pháp luật giải quyết thay cậu! Còn về phần cậu, tốt nhất là nên cút về nhà tự kiểm điểm lại bản thân đi! Nếu như tôi không gọi, tôi không cho phép cậu xuất hiện trước mặt tôi!” La Cơ Vị Y kinh ngạc đến không ngậm mồm vào được.

 

Ý tức của ông chủ… là muốn tống đứa em của anh ta vào tù?! Tạ ơn trời phật, đây được coi là kết cụ c tốt nhất rồi!

 

Hơn nữa ông chủ còn không phạt anh ta, câu nói này chỉ là uốn anh ta tạm thời nghỉ làm một thời gian…! Tổng giám đốc Hoäc thật sự là một người chủ tốt nhất trên thế gian này! Kiếp sau anh ta cũng nguyện làm trâu làm ngựa cho Hắc Anh Tuấn!

 

La Cơ Vi Y lâu sạch nước mắt nước mũi lem nhem trên mặt, Hoắc Anh Tuấn không nhịn được mà giơ chân đạp anh ta một cái anh ta mới vừa khóc vừa cười đi ra ngoài.

 

Trạng thái tinh thần của Đường Hoa Nguyệt chihr cần một cái liếc mắt cũng có thể biết được không ổn, cô sợ tâm trạng không ổn định của cô sẽ | àm ảnh hưởng đến đứa con của Hoắc Anh Tuấn, nên khi Hoắc Anh Tuấn đề nghị cô ở lại nhà riêng của anh cô đã không chút do sự mà đồng ý.

 

Dù sao Tạ Đình Phong cũng là một bác sĩ tâm lí, nói không trừng có thể trị bệnh luôn được cho Uyển Dư.

 

Phòng làm việc yên lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai người.

 

Thật ra cảm xúc của Đường Hoa Nguyệt không đến mức sụp đổ như Hoắc Anh Tuấn tưởng tượng, vừa rồi khi tiếng súng vang lên bên tai cô, cô đứng thật sự đã bị dọa cho sợ nhũn người, nhưng đó cũng bởi vì vốn dĩ cô đã bị yếu tim.

 

Tìm được em gái, con bé cũng không có bất kì thương tích hay mất đi tay chân nào, hơn nữa tâm lí hoảng loạn của con bé cũng không quá nghiêm trọng, nhìn đổi khi cũng không khác người bình thường là bao nhiêu. Đây thật sự là trong họa có phúc, còn những vấn đề nho nhỏ khác có thể để sau này từ từ trị liệu.

 

Vậy nên lúc đó tâm lí của Đường Hoa Nguyệt khá ổn định.

 

Cô hướng ánh mắt sắc như kim châm lườm Hoắc Anh Tuấn, giọng nói lạnh lùng: “Anh có phải cũng nên cút luôn đi hay không?” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, đến rồi, đến rồi!

 

Hiện tại đã đến tiết mục trừng trị tội giả vờ mất trí nhớ của anh rồi!

 

Nếu như anh cũng giống như La Cơ Vị Y quỳ gối xuống trước mặt Đường Hoa Nguyệt không biết cô có tha thứ cho anh giống như đã tha thứ cho La Cơ Vị Y hay không?!

 

Hoắc Anh Tuấn xoa đầu, thấp giọng mở lời tính biện minh cho bản thân mình: “Anh xin lỗi… Nhưng em phải tin anh, anh thật sự không có ác ý. Anh vừa mới tỉnh lại thời gian gần đây thôi, thật sự là anh không biết vì sao lại như thế. Vừa nhìn thấy em, não anh đã hiện ra khung cảnh chúng ta ngột ngào bên nhau rồi, còn cả cảnh lễ cưới nữa. Vậy nên anh mới nhận thức được rằng, chúng ta đã từng có thời gian bên nhau, sau này chúng ta có một khoảng thời gian xa nhau”

 

Anh cười khổ: “Nhưng trong tiêm thức của mình anh luôn có suy nghĩ phản kháng lại điều đó, anh mấy năm nay thật sự đã phạm những sai lầm không thể tha thứ được. Xin lỗi em, Hoa Nguyệt, anh thật sự không cố ý lừa em đâu. Mặc dù sau này khi nhớ ra tất cả mội thứ nhưng anh sợ khi nói ra hết anh lại chẳng thể giải thích cho em hiểu hết được… Chính vì sự hèn nhát của anh đã làm anh không dám đối mặt với ánh mặt lạnh lùng và sự cự tuyệt của em. Anh luôn nghĩ rằng, khi em đối diện với một kẻ mất trí nhớ như anh thì sẽ đối với anh nhẹ nhàng và ôn hòa hơn một chút”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play