Chương 353

 

“Bố nói gì thế! Bọn con… Bọn con không muốn bố đừng có lo!” Đường Hữu Thiện không đồng tình với con gái: “Cớ sao không muốn? Hoắc Anh Tuấn cũng rất thích trẻ con mà, bố thấy cái phòng trẻ em rõ là đẹp ở trên tầng hai xếp xong hết đồ rồi! Nó có tâm thế cơ mà! Nếu nó nghe thấy câu con nói sẽ đau lòng lắm” Đường Hoa Nguyệt nhớ đến cái phòng trẻ em không dám nhìn đó, đẹp ư? Bố bảo nó đẹp?

 

Cô nghẹn họng: “Bố ơi, tóm lại là… con hiểu mà! Bố mệt không? Con đưa bố đi nghỉ nhé?

 

Đường Hữu Thiện tỉnh bơ: “Bố không mệt. Mà hai con ấy hôm nay không định ở nhà với bố à? Bố biết hai con bận nhưng đâu thể cứ sống ở căn hộ ngoài kia mãi? Không lẽ các con giấu bố bí mật gì?”

 

Đường Hoa Nguyệt lắc đầu cười nhưng lại khó xử khi cúi mặt xuống.

 

Cô biết bố đang thăm dò trần trụi.

 

Ông vẫn cho rằng cách mình và Hoắc Anh Tuấn ở chung không giống một cặp vợ chồng thật… Phải làm sao đây?

 

Đường Hoa Nguyệt không dám mạo hiểm, cô sợ ảnh hưởng đến não bố.

 

Xem ra tối nay phải cố mà ngủ ở đây rồi…

 

“Làm gì có chuyện đó bố? Con đưa bố về phòng rồi đi rửa mặt mũi đi ngủ đây” Hoắc Anh Tuấn vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bố con.

 

Cái thân to cao của anh ngả người ra sô pha, nhếch đôi môi mỏng, trái tim ở lồng ngực cứ đập thình thịch dữ dội.

 

Đường Hoa Nguyệt cô ấy… Định ngủ lại đây thật?

 

Anh liếm môi nhìn Đường Hoa Nguyệt.

 

Đường Hữu Thiện không cần Đường Hoa Nguyệt đẩy xe lăn, Đường Hoa Nguyệt đi sang chỗ Hoắc Anh Tuấn ghé lại gần hỏi nhỏ: “Tâng hai có mấy phòng ngủ khách?” Hoắc Anh Tuấn cảm nhận được hơi ấm cơ thể của người phía trước chạm khẽ qua và biến mất, thế nhưng mùi thơm nhè nhẹ từ người cô vẫn quẩn quanh vấn vương quanh mũi anh mãi không chịu bay đi.

 

Hoắc Anh Tuấn thở gấp: “Có rất nhiều phòng ngủ khách nhưng mà… Chuyển gấp quá chưa kịp mua giường” Đường Hoa Nguyệ Cô hít sâu tự nhủ đừng đấm Hoắc Anh Tuấn trước mặt bố.

 

Đường Hoa Nguyệt ngoảnh ra sau thấy bố đang nheo mắt cười nhìn hai bọn cô là cô biết mình không được chần chừ nữa, cô chủ động nắm tay Hoắc Anh Tuấn bảo: “Mình về phòng thôi ông xã” Hoắc Anh Tuấn ngây người và rồi ung dung nắm tay Đường Hoa Nguyệt: “Ừ… Chúng ta về phòng thôi bà xã” Anh vừa nói vừa dẫn Đường Hoa Nguyệt về phòng ngủ chính duy nhất đẹp nhất trong nhà.

 

Đường Hoa Nguyệt nghiến răng.

 

Đường Hữu Thiện đằng sau yên tâm khi thấy con gái và con rể yêu thương nhau.

 

Cánh cửa dày nặng trạm trổ hoa văn mới được khép lại mà Đường Hoa Nguyệt đã hất tay Hoắc Anh Tuấn ra rồi đi vào trong phòng vệ sinh.

 

Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt không thương anh gì hết thì cảm xúc dâng trào làm anh mơ màng cũng mất dần.

 

Ôi anh đang nghĩ gì thế này?

 

Đường Hoa Nguyệt chỉ đang diễn với anh để qua mắt bố thôi… Sao anh lại tưởng thật?

 

Hoắc Anh Tuấn dựa tường cố ép bản thân tỉnh táo.

 

Đường Hoa Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh nhìn anh lạnh lùng: “Chăn đệm khác ở đâu?” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: “Không có.” Bình thường anh không sống ở đây.

 

Đường Hoa Nguyệt đành thở dài: “Thế tiếc quá, tối nay sếp Hoäc đành phải ngủ ở sàn nhà vừa cứng vừa lạnh rồi” Hoắc Anh Tuấn nhìn sàn nhà.

 

Rửa mặt xong Đường Hoa Nguyệt trèo lên giường trước, quấn mình trong chặt xoay lưng lại không thèm nhìn Hoắc Anh Tuấn lấy một lần.

 

Tình hình này cả hai không ai buồn ngủ. Hoäc Anh Tuấn ngồi bên mép giường duõi cặp chân dài ra sàn chứ không nằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play