Chương 351

 

Bé hai bực bội không xả đi đâu được bèn hỏi hằm hằm: “Sao anh vẫn chưa về nhà? Bao giờ thì anh về nhà của anh thế Lục Bạch Ngôn! Bố anh không tìm thấy anh thật à?” Lục Bạch Ngôn: Cậu bỗng buồn cười về cậu em múp míp sắp nổ bùm đến nơi này.

 

Lớn bằng này nhưng cậu chỉ từng dỗ dành em Thi Tịnh, cậu không biết an ủi con trai thế nào nên chỉ biết sờ mũi nghĩ cách chuyển chủ đề: “Hay là chơi game nhé?”

 

“Chơi luôn!” Bé hai chớp mắt nhổm dậy: “Hôm nay không phải anh thua thì là em thắng!” Đường Cận Minh trong vai người anh ngoan ngoãn dẫn Thi Tịnh sang gặp ông ngoại còn bé hai và Lục Bạch Ngôn chơi game đến quên trời quên đất.

 

Bảy giờ tối, Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn người trước kẻ sau đi xe riêng về nhà, cả hai ở trong hai biệt thự cùng sững người.

 

“Sao lại có thêm hai đứa trẻ!”

 

“Sao lại thiếu mất hai đứa trẻ?” Hoắc Anh Tuấn khựng người ở phòng khách nhìn hai đứa trẻ bưng bát cơm mỗi đứa ngồi ngoan một bên Đường Hữu Thiện mà cảm thấy ớn lạnh hết cả người, não bộ dừng vận hành như bị rỉ sét.

 

Tình hình gì đây?

 

Suýt thì Thi Tịnh thốt lên tiếng bố, bị bé lớn đá chân dưới gầm bàn mới vội vàng bịt cái miệng.

 

Bé lớn liếc em gái, Thi Tịnh bỏ tay ra, cả hai cùng đồng thanh chào Hoắc Anh Tuấn ăn ý: “Con chào chú! Chúng con rất vui được gặp chú!” Hoắc Anh Tuấn: “…” Anh đang nằm mơ à?

 

Đường Hữu Thiện cười rạng rỡ gọi Hoắc Anh Tuấn qua ăn cơm: “Để bố giới thiệu cho, hai đứa trẻ này một tên Cận Thành một tên Thi Tịnh sống ở nhà bên. Hôm qua vô tình sang nhà chúng ta chơi, bố thấy thích nên bảo chúng nó rảnh thì sang chơi” Nói rồi ông còn nhìn ra sau như đang lấy làm lạ rằng tại sao Đường Hoa Nguyệt không về cùng.

 

Hoắc Anh Tuấn động não rất nhanh, xem ra âm mưu “giấu bố vợ trong nhà lầu” để đổi lấy tình cảm của Đường Hoa Nguyệt đã bị con trai phát hiện, lại còn trốn qua đây hăm doạ anh nữa.

 

Anh cong môi cười, lấy máy ra gọi cho Đường Hoa Nguyệt, trầm giọng bảo: “Chào cô, cô là nhà hàng xóm bên cạnh đúng không? Con trai và con gái của cô sang nhà chúng tôi ăn cơm tối rồi. Một bé tên Cận Thành một bé tên Thi Tịnh nhỉ? À cô vẫn đang ở ngoài à, vậy được rồi cô cứ lo công việc đi, cô yên tâm hai bé ở nhà tôi ngoan lắm!” Đường Hoa Nguyệt: Cô đau đầu chạy sang nhà bên mà không cần bé lớn và Lục Bạch Ngôn giải thích nữa.

 

Hoắc Anh Tuấn tắt máy, thở phào nhẹ nhõm sau khi báo cho Đường Hoa Nguyệt. Anh cười ngồi xuống, cố tình hùa theo ý của hai con.

 

Thi Tịnh nhìn anh với đôi mắt sáng trong, cô bé vui quá.

 

Cô như đang chơi đóng kịch với anh trai, ông ngoại và bố mẹ vậy!

 

Bé lớn liếc xéo khinh thường Hoắc Anh Tuấn. Hừ, không ngờ ông chú này nghĩ ra được lời giải thích như thật trong tình huống nguy cấp!

 

Cậu sẽ không bao giờ chấp nhận cái sự ăn ý đáng chết đó đâu!

 

Có tiếng mở cửa, Đường Hoa Nguyệt thở hổn hển chạy vào nhà. Cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh “cả nhà tập trung” mà vẫn hơi khó thở.

 

Đường Hữu Thiện thấy con gái đến là càng vui hơn, ông lại giới thiệu “hai đứa trẻ nhà bên” với con gái.

 

Đường Hoa Nguyệt nhếch môi nhìn cảnh cáo bé lớn nhưng vẫn nói với giọng dịu dàng như bình thường: “Ha ha, bọn trẻ đáng yêu quá” Đường Cận Minh cúi đầu xấu hổ, cậu biết mình xốc nổi, đóng giả Cận Thành đã đành lại còn kéo Thi Tịnh đến trước mặt Hoắc Anh Tuấn…

 

Nhưng tại cậu tò mò đó chứ! Trẻ con đâu thắng được tò mòi Đường Hoa Nguyệt thấy cái mặt tủi thân của con mà chợt thấy thú vị, cô chọc: “Bé Cận Thành không thích cô à? Sao lần đầu gặp mà không chào cô thế?”

 

Cận Thành và Thi Tịnh ngẩng lên nhìn mẹ ngạc nhiên, thấy mẹ đang trêu là cũng biết người lớn ranh ma đang hùa theo trò chơi của con trẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play