Chương 315

 

“Đường Hoa Nguyệt đi công tác ạ, mấy hôm nay con cũng khá bận nên quên không nói với bố, bố đừng để bụng. Gì mà tình cảm trúc trắc không kết hôn nữa là chuyện không bao giờ xảy ra! Tình cảm của bọn con vô cùng bần chắc bố đừng có nghĩ nhiều!”

 

Hoắc Anh Tuấngiả vờ lấy điện thoại ra xem: “Hôm nay Đường Hoa Nguyệt cũng sắp về rồi, để con xem nào… Ối! Cô ấy đã đến Hà Nội rồi, vừa gửi tin nhắn cho con xong này!” Vừa nói anh vừa chìa nhanh màn hình điện thoại cho Đường Hữu Thiện xem mà không quan tâm người ta có nhìn thấy không.

 

Hoắc Anh Tuấnđứng phắt dậy: “Con đi đón cô ấy đây bố. Thím nấu cơm xong thì bố cứ ăn cơm trước không phải đợi bọn con đâu! Con hứa với bố là hôm nay sẽ cho bố gặp cô con gái rượu của bố!”

 

Sô pha chưa được anh ngồi ấm chỗ mà Hoắc Anh Tuấn đã đứng dậy cầm áo khoác ra khỏi nhà.

 

Ra ngoài nhà, bước chân của Hoắc Anh Tuấn bỗng chậm lại.

 

Hôm đó bốc đồng đón bố vợ, anh đã nghĩ là có thể nhân cơ hội này làm Đường Hoa Nguyệt tiếp xúc với mình nhiều hơn lại chẳng ngờ tình hình thực tế chẳng khác nào anh tự đào hố chôn mình!

 

May mà dạo này có khá nhiều chuyện vặt vãnh nên Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa có thời gian qua viện điều dưỡng thăm Đường Hữu Thiện, chứ không cô ấy mà phát hiện bố bị anh đón về là lại chẳng cầm dao qua nhà anh chặt anh thành trăm mảnh!

 

.. Thật ra thì tình hình hiện giờ cũng không chỗ nào tốt cả. Một bên là ông bố già tinh thần bất ổn, một bên là Đường Hoa Nguyệt, cả hai bên đều không chọc được vào! Kiểu gì thì kiểu cũng phải nói thẳng nói thật với một bên trước!

 

Anh của bây giờ khi đứng trước việc có liên quan đến Đường Hoa Nguyệt lại luôn cân đo đong đếm tính toán tỉ mỉ, mô phỏng đi mô phỏng lại cách để được Đường Hoa Nguyệt chấp nhận nhiều nhất, đến mức.

 

mà Hoắc Anh Tuấn anh cũng bắt đầu tự khinh bỉ bản thân rồi.

 

Nhưng anh biết làm sao được, Đường Hoa Nguyệt quá quan trọng, anh không cho phép mình có bất cứ sơ sảy này khi gặp Đường Hoa Nguyệt.

 

Thế nhưng Hoắc Anh Tuấn lại nhớ đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Đường Hữu Thiện dành cho anh. Anh nới lỏng cổ áo, thôi, nên chủ động nhận đòn roi của Đường Hoa Nguyệt vẫn hơn! Dù sao thì không bao giờ được phép cho bố vợ biết sự thật nếu không ông mà bị sốc rồi có mệnh hệ gì là Đường Hoa Nguyệt lại chẳng vẫn chặt anh!

 

Hoắc Anh Tuấnmang theo nỗi lòng cam chịu số phận lái xe đi đến Tân Á.

 

€ó lẽ dạo này có quá nhiều chuyện cần phải gặp và tiếp xúc với Hoắc Anh Tuấn nên Đường Hoa Nguyệt thấy phòng làm việc của mình lại đón vị khách không mời mà đến này mà không ngạc nhiên lắm.

 

Cô chỉ nhìn anh hờ hững: “Có việc gì không nói qua điện thoại được à”

 

Hoắc Anh Tuấnvô cùng lạ, anh vào phòng là khoá trái cửa.

 

Đường Hoa Nguyệt nheo mắt, anh ấy định làm gì?

 

Hoắc Anh Tuấnnhấc bước chân nặng trịch đến trước mặt Đường Hoa Nguyệt và rồi hạ quyết tâm gì đó khuyu hai chân như sắp quỳ xuống trước mặt Đường Hoa Nguyệt đến nơi!

 

Đường Hoa Nguyệt hãi hùng đạp thẳng anh và đạp đúng vào đùi gối làm Hoắc Anh Tuấn suýt hét inh ỏi.

 

“Anh bị điên à?” Đường Hoa Nguyệt mắng: “Không thấy phòng làm việc của em lắp kính à? Có gì nói thẳng đi, bị người ngoài nhìn thấy rồi ngày mai lại có tin đồn”

 

Hoắc Anh Tuấnchưa nói được câu gì đã bị ăn một cú đá làm anh cực kỳ tủi thân. Nhưng rồi anh nhớ đến dáng vẻ vô cùng thê thảm lại còn kéo tay người ta bắt cô ở bên mình trong lần hai người gặp nhau trước… mà Hoắc Anh Tuấn lại cảm thấy hơi xấu hổ lạ.

 

Đường Hoa Nguyệt nhìn cái mặt nhăn nhó đó là liếc xéo: “Không có gì cần nói thì tránh ra, em phải tan làm rồi.”

 

“Đường Hoa Nguyệt! Anh biết lỗi thật rồi, em cho anh một cơ hội chuộc lỗi đi anh xin em đấy!”

 

Càm rà càm ràm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play