Chương 300

Hoäc Anh Tuấn nói: “Đã nghe nói, nhưng mà chuyện này liên quan gì đến anh”

 

Đường Hoa Nguyệt liếc anh một cái, ánh mắt phức tạp kia khiến cho Hoắc Anh Tuấn có chút bất an.

 

Hiếm khi thấy Đường Hoa Nguyệt không hề lên tiếng châm chọc, cũng không mắng anh, chỉ là khẽ thở dài một hơi “Anh ngồi xuống trước đi, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh”

 

Chuyện nghiêm túc?

 

Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống.

 

Đường Hoa Nguyệt đưa tay vào trong túi áo khoác, chạm vào chiếc máy ghi âm, có chút do dự nói: “Anh có biết, năm đó Cao Lãng…”

 

‘Vừa nói được một nửa, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

 

‘Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn hơi thay đối, Cao Lãng?

 

Cao Lãng làm sao?

 

Thư ký đứng ngoài cửa báo cáo: “Tổng giám đốc Hoäc, có cảnh sát đến tìm! Bọn họ muốn anh hợp tác điều trai”

 

Vừa dứt lời, một vài cảnh sát đã mở cửa bước vào và đưa giấy chứng nhận cho Hoäc.

 

Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt xem: “Anh Hoắc là người nhà của Hoắc Cao Lãng đúng không? Nghi phạm trong vụ án cố ý gây thương tích của Hoắc Cao Lãng sáu năm trước bây giờ đã sa lưới, hy vọng người nhà cùng những người có liên quan có thể phối hợp với cảnh sát để tiếp nhận điều tra”

 

Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn thay đối, nhìn qua Đường Hoa Nguyệt.

 

Cô vừa hỏi đến chuyện Từ Uyển Nhan bị bắt, còn nhắc đến chuyện năm đó của Cao Lãng, bây giờ cảnh sát lại tìm đến tận cửa…

 

Hoäc Anh Tuấn còn có cái gì không hiểu nữa.

 

‘Yết hầu Hoäc Anh Tuấn di chuyển khó khăn, nhất thời không tìm được giọng nói của chính mình.

 

Đường Hoa Nguyệt bất lực lắc đầu, cô muốn nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn trước, dù sao chuyện của Cao Lãng khiến trong lòng ai cũng đau đớn, nhưng lại không ngờ rằng sự thật lại bị vạch trần một cách bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Hoäc Anh Tuấn không phải loại người đần độn như Từ Uyển Nhan, tình huống trước mắt đã không thể nào rõ ràng hơn.

 

Một nỗi tức giận khó mà kìm nén được dâng trào lên trong lòng, hóa ra hung thủ làm tốn thương em trai anh lại ấn núp bên cạnh anh bấy lâu nay, mà anh lại chưa từng phát hiện!

 

Bàn tay không bị thương của Hoắc Anh Tuấn đã nắm chặt thành nắm đấm và hơi run rẩy, cảnh sát vẫn đứng đấy chờ anh đi phối hợp điều tra, anh không thể mất kiểm soát…

 

Lồng ngực đang nhấp nhô dữ dội, đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn đã trở nên đỏ như máu, tỉa máu đỏ bùng lên cho thấy sự tức giận của anh.

 

Theo bản năng anh nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt, chợt nhận ra trong mắt cô chỉ có một nỗi buồn bi thương.

 

Trái tim của Hoäc Anh Tuấn lại càng đau đớn thêm, năm đó rốt cuộc sao anh lại có thể mắt mù mà đổ tội danh bẩn thỉu đó lên người cô vậy cơ chứ…

 

Điều đau đớn nhất chẳng qua là chết tâm, loại mùi vị này, Hoäc Anh Tuấn đã nếm thử qua rất nhiều lần, nhưng so với Đường Hoa Nguyệt lúc đó vẫn còn kém quá xa.

 

Cao Lãng… Hoảc Anh Tuấn đau đớn lắc đầu, là anh vô dụng, mà lại để cho cái người tỉ tiện tổn thương Cao Lãng sâu sắc, giả vờ quanh quẩn bên cạnh mình lâu như vậy.

 

Đủ loại cảm xúc lẫn lộn, Hoäc Anh Tuấn chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cứa qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play