*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 279

Anh ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt đáng sợ, nôn khan mấy tiếng: “Dám làm như vậy với mấy người không muốn mạng rồi hay sao?”

 

Mấy người phía sau tên đàn ông vạm vỡ cười khinh bỉ chửi rủa: “Chết tiệt, mẹ kiếp nhà anh còn vênh váo kiêu ngạo sao? Còn không nghe ngóng xem đại ca của chúng tôi là ai!”

 

Lục Xuyên Mạn liếc nhìn hình xăm trên mu bàn tay của người đàn ông to lớn, khinh thường phun nước bọt: “Hừ, chỉ là tên lưu manh du đãng mà thôi.”

 

Người đàn ông to lớn không tức giận mà chỉ bật cười, kéo kéo chiếc quần của mình rồi ngồi xổm trước mặt Lục Xuyên Mạn, túm lấy tóc của anh ta buộc anh ta phải nhìn thẳng vào mình: “Cũng cứng cỏi đấy? Nhưng thật đáng tiếc, coi như hôm nay vận khí của anh không tốt, muốn trách, thì trách cái miệng thối tha này của bản thân anh đi!”

 

Vừa dứt lời, những người đàn ông đứng đẳng sau anh ta lập tức xông lên, nhảm vào chỗ hiểm nhất của người đàn ông mà đá vào, mỗi cú đá đều mang một lực chết người.

 

Khóe mắt Lục Xuyên Mạn nứt ra, anh ta không ngờ rằng những người này lại dám làm những chuyện như vậy với anh ta ở một nơi phồn hoa như vậy ở trung tâm thành phố!

 

Nhưng trong giây tiếp theo anh ta đã không còn sức lực đâu để nghĩ xem bọn họ đến từ đâu, bởi vì nơi không thể diễn tả được chính là nỗi đau cứ đang dồn dập kéo tới như thể long trời lở đất.

thải cách đó không xa Vài người nghênh ngang bỏ đi.

 

Không biết đã qua bao lâu, mà ngón tay của Lục Xuyên Mạn đã có chút nhúc nhích.

 

Điều nực cười là, một con người vác trên vai vô số nợ máu này, đến trước mắt, ý nghĩ đầu tiên nảy ra lúc này lại là báo cảnh sát Anh ta biết rằng chỉ có một mình mình, chắc chẩn hôm nay không có cách nào để trốn thoát được.

 

Lục Xuyên Mạn hít một hơi thật sâu, anh ta biết mình phải nhanh chóng đến bệnh viện gấp, anh ta không thể bỏ cuộc như vậy.

 

Chết tiệt, Lục Xuyên Mạn tin chảc, nhất định những người này là do Hoắc Anh Tuấn tìm đến!

 

Bản thân vừa mới gặp Trình Ngụy, hai chân còn chưa bước ra khỏi cửa chính của khách sạn thì đã bị người ta bới lông tìm vết đánh cho thành ra bộ dạng thế này rồi, chắc chắn chính là tên tiểu nhân nhỏ mọn kia rồi!

 

Nếu không thì còn ai dám ra tay hiểm độc như vậy ở một nơi như thế này!

 

Lúc Lục Xuyên Mạn thở đều thì nồng nặc mùi máu tanh, dựa vào nỗi hận này, miễn cưỡng kéo hơi thở cuối cùng của mình lên.

 

Anh ta muốn đi ra ngoài, và sống tiếp! Sau đó tìm Hoắc Anh Tuấn buộc anh nợ máu trả bằng máu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play