Hạ Vy Vy chớp chớp mắt, ánh mắt cứ nhòe nhòe đi dần dần rõ hơn: "Lucy!" Giọng của Quin Alice kêu gọi cô.

Cô đặt tay lên đầu xoa xoa đầu, nhức: "Tớ đang ở đâu?" Quin Alice thở phào.. cô gái này đã nằm trêи giường 2 tiếng rồi nhưng vẫn chưa tỉnh

làm cho cô không khỏi lo lắng.. bây giờ đã có thể yên ổn rồi.

Quin Alice nói: "Lucy, chỉ mới 1 tuần nhưng nhìn cậu xem đã gầy rồi.

Cậu ở đó bị đối xử như vậy tớ không thể đứng yên mà nhìn được." Cô ngồi

trêи ghế đang cầm tay của Hạ Vy Vy vuốt nhẹ nhàng.

Hạ Vy Vy cười cười: "Gầy lắm sao? Tớ thấy tớ vẫn như vậy mà." Cô lè lưỡi, cô cảm thấy đâu có gầy đâu chứ. Vẫn như vậy mà ta!!

Quin Alice kí nhẹ vào đầu cô: "Cậu đừng có mà qua mặt tớ, mặt cậu tái như vậy này, da thịt đâu còn nhiều như trước. Lucy, cậu đến chỗ tớ đi.

Hắn tại sao lại làm như vậy với cậu cơ chứ."

Cô lắc đầu nói: "Không được, tớ ở đó không sao."

"Cậu thật cứng đầu, Lucy của tớ ơi cậu đừng có mà vượt qua giới hạn

của tớ. Nhìn cái Trạch viên đó đẹp đẽ như vậy nhưng ai mà biết lại có

chuyện nhốt người như ở tù chứ!" Quin Alice lãi nhãi nói như đang trách

móc cô.

Cô ngồi dậy, hỏi: "Tớ đã ở đây bao lâu rồi?"

"2 tiếng." Quin Alice mở miệng.

Hạ Vy Vy đứng dậy, thân thể bây giờ yếu quá đi, đứng thôi mà cũng mém ngã nữa chứ. Quin Alice lập tức đỡ cô: "Cậu muốn gì?"

Cô để cho Quin Alice đỡ, giọng khàn khàn nói: "Tớ phải về." Nếu không thấy cô anh sẽ trách mọi người ở Trạch viên mất, mà cô cũng không muốn

vì cô mà ao khác bị dính rắc rối.

Đúng như dự đoán, ở Trạch viên. Lăng Ngạo Thiên đã dẫn Kiều Mỹ về, quản gia Tô đi tới đi lui.

Ông ngừng bước chân nhíu mày thấy một cô gái đang thân thiết với anh, ông trong lòng có chút không vui: "Thiếu gia, thiếu phu nhân mất tích

rồi!" Ông lo lắng nói với anh.

Lăng Ngạo Thiên cứng cả người, la: "Vy Vy đâu? Các người để cô ấy chạy đi đâu vậy hả?" Anh nắm chặt nắm đấm: "Chậc."

Thân hình yếu ớt, sắc mặt tiều tụy của cô từ từ đi vào, kế bên là

Quin Alice đang chăm sóc cô. Cô cười với Quin Alice đang thì thầm nói gì đó. Anh trong lòng vui vẻ khi thấy cô về, tưởng cô đã mất tích rồi.

Lăng Ngạo Thiên bực bội nhìn cô nói: "Em đi đâu?" Cô nói: "Tôi đi mua chút đồ mà thôi.."

Quin Alice nhìn thấy Kiều Mỹ lập tức sôi máu ở trong lòng. Cô định mở miệng nhưng lại bị Hạ Vy Vy can.

Anh trừng mắt nói: "Ai cho phép em đi, em không nói cho ai biết?

Khiến người ở đây tìm kiếm em!" Cô không vui chỉ biết im lặng để cho anh nói, anh nói cái gì cũng được. Cô mệt rồi không thể cãi lại anh.

Kiều Mỹ ôm chặt lấy tay anh nói: "Ngạo Thiên, đừng giận mà~"

Anh ngồi xuống ghế nói: "Từ giờ Kiều Mỹ sẽ sống ở đây với em. Tôi bận công việc nên hãy sống với nhau cho tốt vào, tôi không muốn đang làm

việc thì có ai gọi điện nói."

Quin Alice mắng, chỉ vào mặt anh xối xả: "D* m* anh. Muốn sống với cô ta thì tự mà sống, mắc cái đ*o gì lại kêu Lucy của tôi ở chung với con ả này?"

Lăng Ngạo Thiên mặc kệ, đối Hạ Vy Vy lại nói: "Em có ý kiến?"

"Không có, anh cứ việc, tôi không có ý kiến." Cô vẫn giữ bình tĩnh mà nói, nhưng trong lòng lại như giông bão kéo đến vậy..

Cô bây giờ mệt mỏi rồi, dư hơi đâu mà đôi co với hai con người này.

Thích thì cứ việc đi, anh đã đem cô ta về thì tôi nói làm gì nữa chứ, vô dụng thôi.

Anh cứ tưởng cô sẽ phản đối nhưng lại đồng ý ngay lập tức khiến anh

không vui khó chịu trong lòng, em không hề để tâm đến anh cho dù anh ở

bên cô gái khác. Anh bực bội liền đạp cái bàn ở trước mặt mình, lạnh

lùng nói: "Vậy thì tốt." Anh đi ra khỏi cửa biệt thự.

Cô nói tiếp, giọng kiên định nhưng lại hơi yếu ớt: "Anh đừng để tôi phải hận anh."

Anh dừng bước chân, cười trào phúng: "Em không có quyền hận tôi." Sải bước đi ra khỏi và ngồi lên xe. Anh ngồi trêи xe mà xót xa trong lòng:

"Em đã từng nhìn về phía anh hay chưa?"

Kiều Mỹ khoanh tay ngồi trêи sô pha cười thầm, chế giễu nói như một

bà chủ ở đây: "Vy Vy, chúng ta sẽ sống chung với nhau. Tôi mong chúng ta sẽ vui vẻ sống cùng." Quin Alice lập tức châm chọc: "Một con đ* mà cũng đòi hỏi."

Kiều Mỹ tức nghẹn họng không thể nói lời nào sau đó hừ lạnh, đi ra ngoài.

Sau khi Quin Alice ra về trước khi về cô nói: "Có chuyện gì cứ gọi cho tớ."

Hạ Vy Vy ở trong phòng đang coi tin tức thì Kiều Mỹ lại đi vào nói:

"Vy Vy, anh Ngạo Thiên nói phòng này tôi với anh ấy sẽ ở. Cô hãy dọn ra

phòng ở dãy cuối ở được không? Haizz, anh ấy đúng là yêu thương tôi mà.

Tôi nói muốn ở phòng này anh ấy cho tôi ở."

Hạ Vy Vy chua xót, cô vẫn cười tươi nói: "Được."

Kiều Mỹ hơi bực, cô không đau lòng gì hết sao? Kiều Mỹ muốn cô tự biết điều mà rút lui, nhưng là con nhỏ này đúng là khó xơi.

Cô đứng dậy thu dọn đồ của mình chuyển qua bên phòng khác. Quản gia

Tô tức giận nói rõ từng chữ một và nhấn mạnh: "Kiều tiểu thư, dù gì đây

cũng là vợ của thiếu gia chúng tôi. Cô đừng quá phận!"

Kiều Mỹ căm giận, nếu mà gây với ông ta thì ông ta sẽ báo bên Lăng

gia ngay lập tức! Mình phải nhịn cho bằng được: "Nhưng mà đây là Ngạo

Thiên anh ấy nói, tôi.. không thể cãi lại anh ấy được." Cô rủa ông: Ông

già này thật lắm chuyện, mẹ nó!!!!!!

Quản gia Tô im lặng, Hạ Vy Vy đụng đụng tay áo ông nói nhỏ sau đó

cười hiền hòa: "Bác, làm phiền bác có thể bưng giúp con một ít đồ qua

phòng dãy cuối được không ạ?" Cô chớp chớp mắt.

Quản gia Tô mềm lòng, ông nói nhẹ thở dài bó tay: "Haizz, thiếu phu

nhân, cô quá hiền từ rồi.." Phòng dãy cuối là phòng C bị bỏ, rất là bụi

bặm thiếu gia làm sao cho cô ở đó được. Kiều Mỹ này là làm khó. Ông liếc Kiều Mỹ sau đó nói: "Thiếu phu nhân, hay là ở phòng khác, phòng C này

đã bị bỏ rất lâu rồi. Sợ là nhiều bụi.".

Từ khi nào chính chủ lại bị người phụ nữ không biết liêm sỉ này lên mặt.

Cô lắc đầu không để trong lòng việc này: "Ổn mà bác, con có thể dọn được." Phòng cũng là phòng có ở là được.

Ông hiểu ý nhưng lại chỉ biết gật đầu: "Haizz, vậy thì để ông già này dọn cho."

Cô cười hì hì: "Cảm ơn bác Tô."

Kiều Mỹ nhìn thấy cô ở phòng C lập tức thõa mãn bản thân, aaa.. thật

vui chết được. Mình mới là người hợp với anh ấy, cô ta chỉ xứng đáng

xách dép cho mình mà thôi! Cô đứng trước cửa đắc ý cười.

Quản gia Tô bước ra, Kiều Mỹ lập tức rụt người bỏ đi.

Ông nhìn bóng dáng cô gái tỏ vẻ không mấy hứng, chả vui vẻ nỗi.

Đến chiều Lăng Ngạo Thiên về, ở trêи bàn ăn. Kiều Mỹ đang ôm chặt anh gắp đồ ăn đưa lên miệng anh nói ngọt: "Ngạo Thiên, anh ăn một miếng

đi~"

Anh buồn bực nhìn cô, cô thờ ơ ăn tiếp. Anh há miệng ra rồi chộp lấy

ăn, cô vẫn không để tâm mà cũng không thèm nhìn anh lấy một lần.

Cô đặt đũa xuống nói: "Tôi no rồi, các người ăn tiếp đi." Cô đỡ bụng

mình mà đi từ từ lên lầu, liền đi vào bên trong phòng C khóa cửa "cạch".

Hạ Vy Vy liền ôm bản thân ngồi xổm dưới đất, cúi đầu, dối trá.. đều

dối trá.. bệnh sạch sẽ gì chứ.. đùa cả. Cô cứ tưởng sẽ mặc kệ được nhưng ai ngờ vừa vào phòng đã bật khóc. Cô thì thầm trong miệng khóe mắt hồng lên: "Thiên mà em biết anh ở đâu? Em rất nhớ anh. Em không thích Thiên

bây giờ." Vô tâm đến lạ thường...

Anh đứng trước cửa nghe thấy mà chua xót trong lòng, trong đầu chỉ

nói: Anh luôn ở đây, Vy Vy.. anh lấy tay sờ trước cửa, nghe giọng em bi

thương như vậy anh liền muốn ôm em vào lòng nhưng... anh đi xuống lầu,

người lạnh băng nhìn Kiều Mỹ: "Tại sao Vy Vy của tôi lại ở phòng C? Ai

giải đáp cho tôi ngay!"

Hoa Hoa sợ hãi, không biết con ả đó có nói với thiếu gia không nữa.

Không là mình chết chắc, trời ơi... Hoa Hoa và các người hầu không trả

lời.

Kiều Mỹ không biết trả lời như thế nào làm sao đây làm sao đây, quản

gia Tô không bỏ một chữ nào nói thẳng: "Kiều tiểu thư nói thiếu gia muốn ở phòng đó với cô ấy và kêu thiếu phu nhân dọn ra phòng C."

Anh như phát hỏa, nạt nộ: "Cô có cái gan lớn nhỉ? Cô biến ra phòng

kho ngủ cho tôi ngay, tôi đã nói đừng làm tổn thương hay đụng cô ấy."

Kiều Mỹ từ chối: "Vậy tại sao anh lại muốn em về đây với anh chứ?"

Anh không ngần ngại nói: "Làm con cờ của tôi." Anh chỉ muốn thấy cô đau

lòng vì mình, dù chỉ một lần mà thôi.

Cô cắn răng, bừng bừng đi đến phòng kho. Vậy thì đừng trách em.. là

do anh cả mà thôi! Hạ Vy Vy tại sao cô không cút đi cho đẹp mắt chứ, nếu cô cút đi tôi và anh ấy sẽ hạnh phúc rồi cần gì mà phải như vậy.

Anh mệt mỏi ngồi xuống, anh mắng trong lòng, nói nhỏ: "Vy Vy, tại sao em không nói, Z là ai? Là ai chứ!" Anh bỏ rượu vào miệng mình.

Quản gia Tô không biết nên nói như thế nào, thiếu gia sao cậu lại tự

làm khổ bản thân mình, thiếu phu nhân sẽ vui khi thấy cậu như vậy không?

Lăng Ngạo Thiên đi lên chỗ phòng C chỉ ngồi khụy trước cửa, em không

biết anh nhớ em như thế nào đâu.. anh không ngừng nghĩ đến cô, anh chỉ

cần một lý do để tin cô và Z không có gì với nhau. Anh đứng dậy đi vào

thư phòng, nhắm mắt ngủ trêи ghế: "Vy Vy."

Quản gia Tô lắc đầu.. haizz..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play