Cửa sổ bên cạnh Lâm Lạc Tang còn đang mở ra, cơn giá đêm hơi say trong đêm hè thong thả tiến vào, hòa lẫn tiếng côn trùng và tiếng ồn ào cách đó không xa khiến khúc nhạc trong xe càng thêm được tô đậm rõ ràng.

Cô đã không biết rõ hướng đi.-

Bùi Hàn Chu cũng nhìn cô không nói một lời dường như đang suy tư và ấp ủ gì đó.

Lâm Lạc Tang thân là đương sự cuối cùng sau khi đầu ốc trống rỗng đã thuận lợi kết nối lại, cô nghiêng người về phía trước và điều chỉnh lại một bài hát, muốn xác nhận có phải album của mình hay không.

Mặc dù có sự khác biệt lớn giữa cách hát trước đây và cách hát hiện tại, nhưng xét cho cùng cũng là giọng của mình, cô dùng sức phân biệt một chút vẫn có thể nghe ra…

Đây quả thực là bìa album cô đã phát hành cách đây khá lâu.

Cô hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh tìm được nó ở đâu vậy? Trên thị trường hình như đã sớm không còn bán.”

Anh hơi suy nghĩ sau đó trầm giọng mở miệng: “Mấy năm trước lúc anh đi công tác bị mất ngủ, anh đến trong xe lấy đồ thuận tiện muốn nghe mấy bài hát, kết quả không mang theo CD.”

“Nên lái xe tìm đại, vừa lúc phát hiện một cửa hàng ở ven đường, cầm một cái mới nhất.”

Có lẽ là thói quen trước đó được ông cố bồi dưỡng ra, lúc anh phiền muộn cũng có thói quen nghe nhạc để điều chỉnh tâm trạng, ngẫu nhiên cũng thích nghe vài hí khúc mà ông cụ thích nhưng không thường xuyên lắm.

Anh nhớ rất rõ tình huống đêm đó, vừa lúc là bốn giờ sáng, dọc đường cũng chẳng có ai, ông chủ trong tiệm cũng không ở đấy, đa số album đều trông rất cổ xưa, chỉ có một cái tương đối mới.

Anh rút ra một vài tờ tiền và ấn chúng dưới máy tính rồi cầm đi cái mới nhất.

Nghe đến đây, Lâm Lạc Tang quay đầu: “Vậy nếu như anh mua, sao anh lại không biết ca sĩ là ai, em nhớ rõ trên album có tên của em và ảnh chụp mà.”

Cô liếm cánh môi, híp mắt: “Anh sẽ không lừa em đó chứ?”

“Không phải,” Bùi Hàn Chu nói, “Anh mua cái…… Album kia vỏ và nội dung cũng không tương xứng.”

Lâm Lạc Tang hiểu rõ: “Nói cách khác, ông chủ kia đã đổi đĩa CD của em sang một hộp đựng mới, sau đó lúc ấy anh lại muốn nghe CD nên không để ý có phải hoàn toàn mới hay không. Kết quả sau khi mở ra là CD của em, khác hoàn toàn với cái được giới thiệu ở bên ngoài album hả?”

“Ừm.” Anh lên tiếng, “Lúc anh lấy nó, bề mặt của chiếc đĩa CD đã bị mài mòn thật sự nghiêm trọng.”

Nhưng lúc ấy không có lựa chọn khác, dù sao có chút ít còn hơn không, cho nên cho dù biết xảy ra sai lầm nhưng anh vẫn nhét đĩa nhạc vào đầu CD.

Âm thanh phát ra thế nhưng ngoài ý muốn rất hay, đến đoạn giữa của bài hát thứ ba tình cờ có thêm một đoạn ngân nga nhẹ, là hí khúc mà ông cố thích, khi còn nhỏ thường dẫn theo anh nghe.

Anh cũng không nói rõ là vì sao, có lẽ câu chuyện đằng sau âm nhạc gắn liền với những hồi ức quý giá của tuổi thơ anh, nghe tiếng hát êm ái của cô ca sĩ, anh cũng cảm giác được chữa khỏi chẳng có lý do. Anh luôn nhớ đến những giây phút thảnh thơi nhìn về phía bầu trời khi trốn đến sân sau. Nhắm mắt lại hệt như có thể nghe thấy tiếng sơn ca hót gần bên tai.

Bởi vậy đã giữ lại chiếc CD kia, nhưng bởi vì đĩa nhạc sớm đã mài sờn, ca sĩ khó tìm, thêm căn bệnh bài xích người khác phái của mình, có lẽ sau khi tìm được ca sĩ ngược lại sẽ kháng cự album này, để lưu giữ cho mình một hồi ức tốt nên anh chưa bao giờ đi tìm.

Anh vốn tưởng rằng cả đời mình cũng sẽ không tìm được chủ nhân của giọng hát, bất luận là chủ động hay bị động.

Bản thân Lâm Lạc Tang hóng gió tiêu hóa tin tức phong phú đêm nay, rồi sau đó mới xít tới: “Em vẫn không tin sẽ trùng hợp như vậy, anh để em tìm một chút, nhìn xem còn có cái khác hay không.”

Bùi Hàn Chu ngả người ra sau, cho cô băng qua ghế điều khiển kéo ra ngăn kéo, thấy cô tìm kiếm vài cái mới bất đắc dĩ hỏi.

“Còn có thể có cái gì khác?” Anh nói, “Anh chỉ có mình em.”

Lâm Lạc Tang tỉ mỉ điều tra, phát hiện bên trong ngoại trừ một số tài liệu và vật kỷ niệm tương đối quan trọng thì quả thực cái gì cũng không có.

Cô đang muốn nghỉ một hơi, sắp xếp lại tất cả tài liệu và nghiêng người sang một bên, rồi sau đó phát hiện hai món đồ hình vuông quen thuộc nằm trong một góc ở chỗ sâu.

“…… Anh còn là người sao?” Cô nhất thời nghẹn lời, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Bùi Hàn Chu, “Mỗi ngày anh đều đặt cái gì ở trong xe thế hả??”

Ánh mắt anh cũng nhìn sang đó, hai cây dù nhỏ ngoan ngoãn được sắp xếp theo thứ tự hệt như đang chờ đợi để thực hiện sứ mệnh thần thánh của mình.

Nếu cô bỗng nhiên thay đổi đề tài, trọng điểm của anh cũng sẽ xê dịch theo đó.

Anh mà không chuẩn bị,” anh thong thả ung dung đáp lại, “Thì bây giờ em đang sinh con chứ không phải tổ chức concert.”

Hình như có đạo lý, nhưng hình như lại có chỗ nào không thích hợp.

Lông mày Lâm Lạc Tang nhảy dựng: “Em nên cảm ơn anh ư?”-

Anh hơi trầm ngâm, rồi sau đó lại không chút nào khiêm tốn thản nhiên đáp: “Cũng có thể.”

“……”

Em tới anh đi

Lâm Lạc Tang nghiến răng nghiến lợi giơ tay ấn hai lần, CD lại được điều chỉnh trở lại khúc nhạc ban đầu.

Xe khởi động vào lúc này, nửa cánh tay của cô đặt bên cửa chống đầu. Kết thúc đối đáp với Bùi Hàn Chu, cô bắt đầu lang thang miên man suy nghĩ không có mục tiêu.

Nếu Bùi Hàn Chu vẫn luôn thích CD của cô…… Vậy vì sao anh không mẫn cảm với cô cũng có giải thích hợp lý.

Dù sao giọng nói có thể ở một mức độ nào đó phản ánh ra tính cách và khí chất của một người, Bùi Hàn Chu bằng lòng nghe âm nhạc của cô cũng có nghĩa là cảm giác bài xích khí chất của cô không mạnh. Mà anh lắng nghe lặp đi lặp lại, cũng sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác chấp nhận một phần đằng sau giọng hát của cô.

Tuy rằng trên du thuyền là lần đầu tiên gặp mặt của cả hai nhưng giọng nói đã khiến anh cảm thấy quen thuộc với cô từ trước, cho nên một ngày kia, anh cũng không lui ra phía sau.

Đang lúc cô nghĩ về điều đó, anh nghe CD thì không khỏi mở miệng hỏi: “Vì sao cách hát của em trước kia và bây giờ không giống nhau lắm?”

Sau khi kết hôn anh đã không nghe album này nữa, lần nghe cuối cùng trước khi kết hôn phải ngược dòng tìm hiểu đến mấy tháng trước, cho dù anh nhớ rõ giọng hát trong album cũng không hiểu nhiều lắm về cô ở hiện thực, cho nên chỉ cảm thấy quen thuộc, khó có thể liên tưởng với nhau.

Mà nay ở bên nhau lâu như vậy, rất nhiều chi tiết nhỏ không thể phát hiện đều có thể có cảm giác, hơn nữa khi chứng kiến biểu cảm và phản ứng của cô trong suốt buổi phát sóng, lúc này hai người mới khớp với nhau, biết được cô chính là ca sĩ trong đĩa nhạc.

Lâm Lạc Tang ở một bên nghe anh hỏi như vậy thì mở miệng giải thích: “Cách hát phổ biến lúc đó và hiện tại không giống nhau, trước kia em cũng sẽ không dùng đan điền (*) ca hát, đều là dùng giọng nói.”

(*)丹田: Đan điền: Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người. (wiki)

“Hơn nữa ngân nga quá nhiều, nhận không ra là bình thường, vừa nãy em nghe rõ cũng tốn một chút sức.”

Huống hồ mấy năm nay, bởi vì mình bảo dưỡng nên giọng cô biến hóa tròn trịa hơn nữa, thói quen hằng ngày lúc nói chuyện cũng hoàn toàn không giống với trước kia,việc chuyển đổi âm thanh thật và giả đã có một bước nhảy vọt về chất

Nói tóm lại, cho dù là cầm cho quản lý và trợ lý sớm chiều ở chung nghe, bọn họ cũng rất có thể nghe không ra, thì càng đừng nói đến Bùi Hàn Chu mới kết hôn.

Những khoảnh khắc trong quá khứ cuối cùng cũng có những tương phản đan xenu, rất nhiều chuyện quả thật phải nói đến cơ duyên. Nói đến cũng trùng hợp nhưng cũng không phải là không có dấu vết để tìm.

Như anh nói ông cố thích hí khúc, anh từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, mà cô vừa lúc bỏ thêm chút nguyên tố hí khúc vào trong album mới có thể được anh ngẫu nhiên chọn trúng sau đó giữ lại. Gút mắc sâu xa của hai người còn muốn sớm hơn, bị đẩy kéo vào vòng xoáy của số mệnh, chỉ là đôi bên cũng không biết.

Cô chậc chậc cảm thán, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn chuẩn bị hành động sau khi nghe ra ca sĩ thì áp dụng công kích anh, lúc này nổi lên phong phạm, nhướng mày hỏi anh: “Đến lúc nào anh nghe nhạc của em?”

Anh nhìn về phía trước: “Lúc tâm trạng không tốt.”

Cô đặc biệt phụ họa gật đầu, buồn bã nói: “Ui cha, xem ra giọng hát của em có ma lực có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.”

“……”

Bùi Hàn Chu hỏi: “Rõ ràng có thứ này, vì sao trước đó nói mình chưa ra album?”

Nghiêm khắc mà nói, album cover không tính là album chính thức, em đã không nhận được giải thưởng album vì lý do này trước đây một lần,” cô nói, “Hơn nữa này cũng rất phức tạp, rất nhiều chỗ đều không ở định dạng tiêu chuẩn.”

“Cho nên Đón lửa mới coi như album đúng nghĩa đầu tiên của em, đây nhiều lắm chỉ tính là ghi âm bài hát vui nhộn.”

Anh gật đầu xem như đáp lại, cô ấn cửa sổ lên vươn vai, tựa đầu vào chỗ tựa lưng để nghe quá khứ ngây ngô của mình 6 năm trước, nghe hơi buồn ngủ, hơn nữa gần đây lượng vận động luyện tập lớn nên nhanh chóng nhắm hai mắt ngủ thiếp đi.

Kho Bùi Hàn Chu đang đợi đèn xanh đèn đỏ phát hiện cô quá mức yên tĩnh, nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ say của cô, anh tháo xuống tấm chăn ở băng ghế sau rồi đáp lên người cô.

Bên trong xe tiếng hít thở đều rất nhẹ, anh bỗng dưng nghĩ đến câu hỏi mới vừa rồi của cô.

Thật ra anh vốn nghĩ rằng, cô sẽ hỏi mình vì sao thích nghe cô ca hát.

May mắn là cô không hỏi, bởi vì khi đó anh cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ là nhìn cô vào giờ khắc này, bỗng nhiên nghĩ tới đáp án.

Có lẽ bởi vì, có vài người được sinh ra chính là phương thuốc hay dịu dàng chữa khỏi cho người khác.

……

Đến khách sạn đã hơn 10 giờ tối, đêm mai chính là buổi diễn đầu tiên của tour diễn, hôm nay cô phải chăm sóc da thật tốt rồi hãy nghỉ ngơi.

Lúc bị anh đánh thức cô còn hơi mơ màng ngơ ngác, mãi đến khi mở cửa xe bị thổi cho tỉnh táo vài phần, anh quấn cô trong chăn và ôm cô vào lòng.

Cô đi hơi lề mề, đầu óc bắt đầu khôi phục vận chuyển, nghĩ về những sự kiện xảy ra trước khi đi ngủ.

Đang miên man suy nghĩ về album, bước chân cô đột nhiên mềm nhũn, may mắn anh đặt tay ở bên hông đỡ cô lên rồi cụp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô hơi khó chịu cử động mắt cá chân, cúi đầu gỡ xuống một chiếc giày cao gót thì phát hiện có gì đó không ổn.

“Thứ gì vướng chân em, gót giày bị gãy.”

Anh đang muốn nói chuyện nhưng thấy cô mấp máy môi, yên lặng nhìn anh bằng đôi mắt ướt át: “Đều tại anh.”

Bùi Hàn Chu:?

Chuyện này cũng trách anh ư?

Nếu không phải anh mở CD, em sẽ không nhận ra đó là chính em, nếu như em không nhận ra đó là em, em sẽ không hao phí tâm sức đi theo anh xác nhận và thảo luận,” mới vừa rồi còn mê hoặc người ngay lập tức tinh thần tỉnh táo, nói bô lô ba la cực nhanh, giảng đạo lý rõ ràng, “Nếu em không mệt em sẽ không ngủ, em không ngủ cũng sẽ không mơ màng lúc tỉnh lại, nếu em không mơ màng, giày em sẽ không…”

“Rồi,” Bùi Hàn Chu vì bảo vệ lỗ tai của mình chỉ phải kịp thời ngắt ngang và thừa nhận, “Đều là anh sai.”

Cô ừ một tiếng, “Cho nên?”

Bùi Hàn Chu co giật ngón tay: “…… Còn có điều chi?”

“Ồ.” Đầu lưỡi cô liếm khóe môi, ngước mắt nhìn về phía cữ “Thủy Cư Thiên Chu” sáng lên ở nơi xa, “Cho nên ý của anh là để cho vợ anh khập khiễng như vậy, thậm chí có thể là chân trần tập tễnh đi về khách sạn, phải không?”

Bùi Hàn Chu: “……”

Thì ra là ở chỗ này chờ anh.

Anh vươn tay ôm eo cô, một tay cong xuống chân cô bế ngang cô lên.

Cô cởi giày cao gót của mình ra, xách trong tay một nửa rồi cong khóe môi lên khen thưởng: “Không gì tốt hơn là biết sai mà chịu sửa.”

Sau khi đến khách sạn đầu tiên cô lấy ra các loại dụng cụ và chăm sóc da cho bản thân hơn hai tiếng, lúc này mới bò lên trên giường với vận tốc ánh sáng, lúc nghiêng người nhìn thấy giày mình thì nhịn không được khẽ thở dài: “Chỉ mang theo một đôi cao gót, ngày mai đến buổi biểu diễn chỉ có thể mang giày đế bằng.”

Bùi Hàn Chu còn ở một bên đọc sách, nghe vậy hỏi: “Lúc em biểu diễn không có?”

Biểu diễn đó là mang lên sân khấu thượng, trước đây em đến đó phải mặc quần áo riêng.” Cô lôi kéo chăn, “Thôi quên đi, giày đế bằng thì giày đế bằng. Không nghĩ, ngủ.”

Ngày kế tiếp lúc cô tỉnh lại thì anh đã đi rồi, đúng như dự đoán của cô, dù sao công việc của anh cũng bận rộn.

Cô nói với Tiểu Noãn về chuyện giày cao gót, Tiểu Noãn sáng nay đã đến thẳng quầy chuyên doanh giúp cô chọn giày, giờ phút này gửi đến mấy tấm hình ảnh và hỏi cô thích đôi nào.

Cô gửi vào group trưng cầu ý kiến của mọi người một chút.-

Thịnh Thiên Dạ Kỷ Ninh lựa chọn giống cô, Lâm Lạc Tang chọn bức đó rồi chuyển tiếp cho Tiểu Noãn: 【 Đôi này là được. 】

Tiểu Noãn: 【odk. 】

Sau khi chọn giày xong, Thịnh Thiên Dạ lại hỏi cô: 【 Cậu ở đâu đấy? Còn chưa tới hậu trường à? 】

Lâm Lạc Tang xoa cổ: 【 Ở khách sạn, đợi lát nữa tớ qua. 】

Thịnh Thiên Dạ: 【 Còn ở Thủy Cư Thiên Chu? 】

【 Chuẩn luôn. 】

Thịnh Thiên Dạ đưa ra thỉnh cầu: 【 Có rảnh hơm, phát sóng trực tiếp khách sạn không người của chồng cậu cho tớ xem một chút nhá? 】

Sau đó Lâm Lạc Tang vừa đánh răng vừa phát sóng trực tiếp căn phòng cho cô ấy, rửa mặt xong lại lên lầu cho cô ấy xem các loại phương tiện giải trí, cuối cùng vòng một vòng trở về phòng một lần nữa.

Thịnh Thiên Dạ khen ngợi ở bên kia video: “Được đó, xa hoa như vậy, đầy đủ mọi thứ, trang hoàng cũng khá đẹp mắt.”

Lâm Lạc Tang đúng lúc lấy xong bữa sáng, khuấy sốt salad rồi khách quan trả lời: “Đúng vậy, hơn nữa robot nhận dạng cũng khá chuẩn, có đôi khi ở khách sạn phiền toái nhân viên công tác không phải rất xấu hổ sao, ở chỗ này thì sẽ không có kiểu cảm giác đó.”

Cũng coi như cậu là người chiến thắng trong cuộc sống đi?” Thịnh Thiên Dạ bẻ ngón tay tính cho cô, “Chồng giàu, sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc, mục tiêu nhỏ cũng hoàn thành…… à, cậu không có mục tiêu nhỏ.”

Thịnh Thiên Dạ còn nhớ rõ lúc hôn lễ, mình nói với cô ấy mục tiêu nhỏ là kiếm một trăm triệu, mà khi đó Lâm Lạc Tang trả lời như thế nào?

“Không hổ là mục tiêu nhỏ, tớ cảm thấy ngày mai có thể có tên trong danh sách nghệ sĩ của Forbes, Bùi Hàn Chu chỉ xứng trong hàng ngũ xách giày cho tớ.”

“……”

Chẳng mấy chốc, Lâm Lạc Tang căn cứ vào từ ngữ mấu chốt “mục tiêu nhỏ” này cũng liên tưởng đến lời mình đã từng nói.

Có vẫn phải có.” Cô trình bày tính toán trong lòng mình với Thịnh Thiên Dạ, “Để Bùi Hàn Chu xách giày cho tớ cũng có thể.”

Thịnh Thiên Dạ khó có thể dùng ngôn ngữ và biểu cảm để biểu đạt suy nghĩ của mình vào giờ khắc này, khó hiểu mà dùng khung chat gõ dấu chấm hỏi tới cô.

“Giấc mộng của ngươi Trung Quốc mộng thật đúng là không làm thì thôi đã một là phải làm cho khác thường, nếu không vẫn nên tắm rửa ngủ giấc, tỉnh táo mới quan trọng, buổi tối còn có concert.”

Lâm Lạc Tang từ từ ngửa ra sau, đã hoàn toàn không để mắt đến mọi thứ xung quanh mình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, thoải mắt nheo mắt lại đáp: “Hiện tại tiền cũng có, danh tiếng cũng có, hot cũng coi như hot, vé concert cũng bán khá tốt…”

“Cho nên Bùi Hàn Chu rốt cuộc đến khi nào mới tới xách giày cho tớ nhỉ?”

Vừa dứt lời, cô phát hiện giữa màn ảnh của mình, cánh cửa phía sau làm sao mở ra……

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, giây tiếp theo, Bùi Hàn Chu xách theo đôi Jimmy Choo giởi hạn đi đến trước mặt cô, gương mặt không cảm xúc trầm giọng đáp:

“Bây giờ có thể.”-

“……”

Đối diện Thịnh Thiên Dạ một tiếng tút nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ còn một mình Lâm Lạc Tang đối mặt với hiện trường vả mặt xấu hổ này. Cô liếm môi muốn nói gì đó, kết quả đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy anh cúi người xuống, nắm mắt cá chân của mình.

Đầu ngón tay của anh ấm áp, nắm lấy mắt cá chân bị điều hòa thổi đến hơi lạnh lẽo của cô, cô không chịu được hơi run rẩy, cả người vì động tác đột nhiên của anh bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.

Anh lấy một chiếc trong hộp giày ra, nâng mắt cá chân nhỏ nhắn của cô lên mang vào cho cô.

Giày thật xinh đẹp cũng rất thoải mái, kim cương trải phẳng từ phần trên đến phần gót giày, nhẹ nhàng cử động đã có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ đang chảy xuống, ngay cả từng vòng từng vòng dao động ra độ cung cũng lộng lẫy đáng chú ý.

Cô mấp máy môi: “Anh nghe được bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm.”

Cô thở dài một hơi.

Bùi Hàn Chu: “Nhưng đoạn xách giày kia nghe được hết.”

“……”

“Anh nói chuyện có thể đừng thở mạnh hay không?”

Anh cười cười, giơ tay kéo cô lên: “Thử xem.”

Cô có mu bàn chân gầy gò, rất nhiều giày đều sẽ rộng nhưng không ngờ đôi này lại không, gần như mỗi một chỗ đều là kích cỡ hoàn mỹ.

Lâm Lạc Tang lại giẫm lên hai lần, khẽ nhướng này: “Vừa lúc vừa chân ạ.”

Đương nhiên,” anh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, “Đặt riêng làm sao có thể có sự chênh lệch?”

Đặt riêng?” Cô dừng một chút, lúc này mới ngẩng đầu, “Vậy buổi sáng anh đi ra ngoài sớm như vậy, chẳng lẽ là đi lấy giày sao?”

“Ừ.”

Món quà vốn chuẩn bị cho concert kết thúc, không ngờ giày cao gót của cô bị hỏng trước, quà của anh cũng cũng chỉ có thể hủy hộp sớm.

Lâm Lạc Tang nghe thế, chợt cảm thấy trong đầu mình đều là xách giày thật sự là quá khó hiểu phong tình, không chịu nổi biện giải cho bản thân: “Vừa rồi ý em không phải cái kia……”

Anh biết,” Bùi Hàn Chu nói, “Em không phải muốn vũ nhục anh.”

Cô điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng đúng……”

“Em chỉ cho rằng anh không nghe được.”

“……”

Mang xong chưa?” Anh nâng cánh tay lên, “Đi thôi, xe chờ ở dưới lầu.”

Cô theo bản năng khoác tay, sau khi đi ra vài bước mới ngẩng đầu: “Đi đâu?”

“Đi chuẩn bị với em.”

Anh đều dành cả ngày cho cô, lúc cô làm kiểu tóc và trang điểm, anh ở một bên xem đồ của mình.

Hôm nay là buổi biểu diễn đầu, cho nên bài hát cùng tên chuẩn bị cho concert 《 Đoàn tàu bao con nhộng》 cũng được tung ra vào 10 giờ sáng.

Bài hát này không giống trước đây không chỉ có phần lời, phần sáng tác và phối khí, mà ngay cả phần thu âm và hòa âm cho đàn ghi-ta cũng đều là tên cô, không hề có sự tham dự của người khác. Ngay cả phim tuyên truyền của concert, cột viết đạo diễn và biên kịch cũng là ba chữ Lâm Lạc Tang.

Cô học tập ba năm, cũng tới thời khắc giao ra bài thi thuộc về mình.-

《 Đoàn tàu bao con nhộng》 còn chưa online bao lâu đã vươn lên hạng nhất trong bảng xếp hạng, trên hot search cũng có rất nhiều người đang chia sẻ phương pháp kiếm tiền của Lâm Lạc Tang. Cô không rõ nguyên do, bởi vậy cảm thấy kỳ quái nên nhấp vào xem.

Nhiều người đã chụp ảnh màn hình từ các bài hát đến bộ phim mà cô hoàn thành một cách độc lập, cũng gắn thêm chữ “Tự mình kiếm tiền, để người khác không có tiền mà kiếm” vì cô.

Thậm chí còn làm một đống nhãn dán “Tôi có tiền là bởi vì tôi tự mình kiến tiền” cho cô, ngay cả Nhạc Huy cũng nhịn không được lưu mấy cái gửi cho Lâm Lạc Tang.

Cô nhìn hot search không nhịn được mà bật cười, nhưng tâm lý lại lan toả niềm vui sướng và thỏa mãn.

6 giờ rưỡi, fan đúng giờ ra trận, fan hoàn toàn không biết chuyện đưa hộp quà bao con nhộng này trong concert, sau khi ôm trong ngực mờ mịt mở ra càng kinh ngạc hơn.

Đồ vật nhiều đến mức hoàn toàn đếm không xuể, siêu thoại nhất thời nổ tung, mỗi bài đăng khoe quà ủng hộ đều có thể thu hoạch ít nhất 50 câu “Tôi chua quá” trở lên, Lâm Lạc Tang ở hậu trường càng có thể nghe thấy thét chói tai liên tục.

Ngay cả tài khoản giải trí cũng nhịn không được share bài đăng trong siêu thoại của Lâm Lạc Tang:

【 Tuyệt, vé vào cửa concert của Lâm Lạc Tang nhiều nhất hai ngàn thấp nhất 600, mỗi chỗ ngồi đều đưa lắc tay Tiffany, mẫu đặt riêng độc quyền, tính làm sao cũng phải vài ngàn, đây là xem concert sao? Đây là kiếm tiền!! 】

Fan không có mặt tại địa điểm đó đã đến chiến trường trong vòng ba giây, khẩn cầu cho mình một con đường sống:

【 Đừng đăng nữa, mấy người đăng nữa không phải fan cũng muốn giật, fan còn có thể tranh được vé sao? Xóa bỏ, lập tức xóa bỏ, cầu mấy người. 】

【 Em không cần lắc tay, phù hộ cho em thêm năng lực có thể cướp được vé là được, ông trời ơi ông nghe thấy tâm nguyện của con không, mèo mập rơi lệ.jpg】

【 Huhuhuhu trước nay chỉ biết fan ủng hộ idol, hoá ra idol cũng sẽ ủng hộ ngược tuyệt đẹp như vậy, mũi tên hai chiều thật đẹp, mị khóc thật lớn. 】

……

Buổi biểu diễn bắt đầu với sự cổ vũ, mong đợi và hâm mộ của mọi người.

Cô đã sử dụng mười bài hát được lụa chọn trong ba album, còn lại là những ca khúc được yêu thích nhất trong cuộc thi, bài hát cũ đương nhiên sẽ không trực tiếp hát, cũng đã thực hiện nhiều bản cải biên thú vị, có thể chuyển đổi giữa hát nhảy và hát chậm một cách tự nhiên khiến dưới sân khấu thét chói tai liên tục, đèn flash không ngừng một giây.

Ca khúc cuối cùng 《 Nốt chu sa 》 do cả khán đài hợp ca, tiếng hát trong sân vận động với hàng chục nghìn người vang lên, trình độ biểu diễn của các fan toàn bộ online, cô thậm chí còn nói giỡn vẫy tay trước khi bước xuống sân khấu: “Lần sau các bạn thành lập một nhóm nhạc nữ đi, tôi trở thành cố vấn cho các bạn.”

Tất nhiên là được được vây quanh bởi đám đông.

Kết thúc ở thời điểm này không phải là kết thúc thực sự, bởi vì concert còn có encore, chỉ cần sự cổ vũ của người hâm mộ đủ lớn thì ca sĩ sẽ quay trở lại.

Lâm Lạc Tang biết họ nhất định sẽ dùng sức kêu gọi, quả nhiên, trong mười phút cô bổ sung lớp trang điểm thay quần áo, fan chant dưới sân khấu như sấm chưa từng đứt đoạn một giây đồng hồ.

Vì thế cô đứng trên thang máy xuất hiện trở lại, lightstick dưới sân khấu múa may chiêu diêu, Lâm Lạc Tang cầm lấy một cây đàn ghi-ta từ bên hông sân khấu: “Lần này diễn tiếp, tôi sẽ hát một ca khúc mới chưa từng công khai.”

Fan đương nhiên vui, không kịp thét chói tai đã nghe thấy cô nói: “Trước khi hát bài hát này, tôi giới thiệu một chút với các bạn trước một người nào đó ngồi ở khán đài.”

Sau một cái búng tay của cô, nhiếp ảnh gia nhận được tín hiệu, màn ảnh lệch hướng sớm có chuẩn bị.

Gương mặt anh xuất hiện ở giữa màn hình.-

Khán giả sôi sục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play