Không ngờ mình lại có thể nhìn thấy thủ pháp Photoshop ly kỳ như thế ở trên Weibo tự sướng, Lâm Lạc Tang ấn vào phần bình luận xem mọi người thảo luận…

【 Một nhà ba người còn ổn, sao Bùi Hàn Chu đi làm cùng với Tang Tang vậy ha ha ha ha trường hợp quá mức buồn cười!! 】

【 Hình ảnh là sự thật mị làm chứng, mị là cánh cửa ở phía sau bọn họ. 】

【 Em thật sự ở nơi đó, hai người quả thật đến cùng nhau, hẳn là trước đó có giả thuyết đoán mò tình cảm xảy ra biến hóa gì đó cho nên cùng nhau xuất hiện để chứng minh tình cảm còn tốt. Mặt khác, tuy rằng mắt em thường gặp qua rất nhiều trai đẹp nhưng sếp Bùi cũng thật sự đẹp trai. 】

【 Bùi Hàn Chu, nếu Tại Chu phá sản anh hãy tới giới giải trí đóng phim được không? 】

Càng xem về sau phong cách của khu bình luận càng sai lệch, đang lúc Lâm Lạc Tang cân nhắc sao anh lại không xem cổ phiếu mà xem cái này thì anh cũng cúp điện thoại đi xuống từ cầu thang.

Nhìn thấy nét mặt phức tạp của Lâm Lạc Tang, anh trầm giọng hỏi: “Đang xem gì thế?”

Lâm Lạc Tang đưa máy tính bảng trong tay mình ra, “Đang xem cái anh vừa mới xem.”

“……”

“Vì sao anh xem thứ này? Là xem mục Giải Trí để thả lỏng thể xác và tinh thần sao?”

Càng nói Lâm Lạc Tang càng cảm thấy mọi chuyện dường như có hơi không hợp theo lẽ thường nên hỏi ra một câu hẳn là không có khả năng: “Ngày đó anh vẫn luôn ăn vạ bên cạnh em không đi không phải là vì để masternim của em chụp ảnh cho anh đó chứ? Anh muốn làm gì?”

Yết hầu anh lên xuống, đang lúc hơi khó có thể cãi lại thì nghe được cô tiếp tục nói: “Anh muốn cho mọi người thưởng thức vẻ đẹp ngút ngàn của anh thì có thể nói thẳng, em cũng sẽ không cười anh đâu.”

Lần sau em giúp anh liên lạc với nhiếp ảnh gia dứt khoát cho anh một bộ ảnh hội nghị, có thể in trên sách tuyên truyền của công ty.” cô càng nghĩ càng hoàn chỉnh, “Tên hot search em cũng giúp anh nghĩ kỹ rồi, gọi là Bùi Hàn Chu sự mê hoặc âu phục, lượng truy cập nhất định rất cao.”

“……”

Nghe cô lại bắt đầu ngựa thần lướt gió tung bay, anh nhẹ nhàng thở ra.

Anh biết không,” cô nghiêm mặt nói, “Nếu anh mà ké trên thảm đỏ là sẽ bị mắng.”

Bùi Hàn Chu nhíu mày: “Tôi ké vợ của tôi ai dám mắng tôi?”

Lâm Lạc Tang nghẹn một giây, ý thức được bây giờ hai người vẫn đang trong thời kỳ ở chung bình thường không nói chuyện ly hôn nên gãi khóe miệng.

“Nêu anh nghĩ như vậy, hình như cũng đúng.”

Đêm đó trước khi đi ngủ, Lâm Lạc Tang nằm trên gối đầu, trong đầu ngắn ngủi xẹt qua những sự kiện quan trọng trong ngày rồi sau đó chợt mở miệng hỏi anh: “Sao anh đột nhiên mua xe RV thế? Ngày thường hình như cũng không thường dùng lắm.”

“Em còn tưởng rằng là đặt lâu lắm không ai lái anh mới bảo em dùng nhưng Nhạc Huy nói đó là mẫu mới.”

Sau khi nói xong, trong phòng im lặng hồi lâu.

Vài phút sau, trong bóng tối mới phiêu ra câu trả lời của anh.

“Cảm thấy chắc là em cần, là mua cho em.”

Sau khi nói xong anh nghiêng đầu, người bên gối thở đều đều, đã đến lúc ngủ rồi.

Lâm Lạc Tang không tham ngủ lâu lắm, bởi vì lý trí nói cho cô biết Nhạc Huy có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Cô dậy lúc sáu giờ và thảo luận công việc với Nhạc Huy.

Nhạc Huy đầu tiên là lấy ra một phần hợp đồng trong túi, đẩy đến trước mắt cô: “Nhìn xem.”

Cô lật vài cái, phát hiện là bản hợp đồng của 《 Vừa hát vừa đi 》.

Cô buông tay: “Bút đâu, không cho em bút thì sao em ký.”

“Không có bút.” Nhạc Huy nói, “Ông đây dốc hết tâm huyết theo chân bọn họ không ngủ không nghỉ nói chuyện hai ngày một đêm, tài nguyên bàn xong rồi, quảng cáo bàn xong, giá cả bàn xong, cho công bố và tuyên truyền cũng bàn xong.”

“Hợp đồng sắp được ký kết, bọn họ nói với anh có lẽ không ký.”

Lâm Lạc Tang:?

“Vì sao?”

“Ai biết, đột nhiên nói muốn suy xét thêm một chút, anh suy nghĩ không biết có phải lúc đầu họ tìm chúng ta không?”

Nhạc Huy lắc đầu thở dài: “Dựa theo kinh nghiệm của anh mà nói, đoán chừng là có người đoạt tài nguyên.”

Lâm Lạc Tang tựa lưng vào ghế ngồi, ra hiệu cho anh ấy tiếp tục nói.

“Loại tình huống này cũng rất nhiều, có phòng làm việc thích chặn ngang, nửa đường giết ra chặn quảng cáo hoặc là chương trình của người khác, tóm lại người khác ăn qua cái gì cũng thơm.” Nhạc Huy nói, “Có nghệ sĩ có thể mang vốn vào đoàn, cung cấp một ít ích lợi trao đổi tương đối tốt hơn. Dưới loại tình huống này ê-kíp chương trình sẽ động lòng, dù sao em cũng biết nghề này của chúng ta có biến số lớn, cho dù là ký hợp đồng cũng không nhất định là ván đã đóng thuyền, huống chi chúng ta còn chưa ký hợp đồng..”

Tiểu Noãn: “Kỳ quái, ai sẽ chiếm chỗ của chúng ta.”

“Nhiều lắm.” Nhạc Huy nói, “Hiện tại trong giới đều biết Lâm Lạc Tang có con mắt nhìn rất tốt, thứ em ấy muốn ăn tất nhiên cũng có vô số người muốn ăn, ước gì cắn được miếng ngọt ngào nhất. Nếu người khác được xác định, đến lúc đó thông báo chính thức sẽ biết tình hình là gì.”

“Nhưng hiện tại trọng điểm không phải ở cái này, trọng điểm là…” Nhạc Huy nhìn Lâm Lạc Tang, “Nếu em vẫn muốn lấy cái này, anh cũng có thể tranh thủ thêm một chút, không phải không được..”

Nhạc Huy gõ lên bàn: Kế hoạch bồi dưỡng phát triểnmà trước đó anh vẫn luôn chấm cũng tới tìm chúng ta, tối hôm qua anh cũng đang bàn về chuyện này.”

“Mùa này của Kế hoạch bồi dưỡng phát triển là push nhóm nữ. Có tổng cộng 100 thực tập sinh đến từ hơn 30 công ty hàng đầu trong ngành, cuối cùng chọn ra 7 người thành một nhóm để ra mắt. Lần này quy tắc cũng khá mới mẻ độc đáo, mỗi công ty có một nhóm thực tập sinh cơ bản, năm cố vấn chia làm năm đội, ban đầu dựa theo rút thăm và phương thức tuyển thẳng đi quyết định các thành viên trong đội.”

“Theo sự tranh tài phát triển, nhóm thực tập sinh sẽ dần bị loại nhưng những người chơi trong đội cố vấn sẽ không thay đổi. Trong số bảy vị trí debut cuối cùng cũng có hai giải để lại cho người cố vấn, một cái là cố vấn của thực tập sinh quán quân, một cái là người cố vấn có nhiều nghệ sĩ ra mắt nhất. Khi có những khoảnh khắc phát biểu đặc biệt, ê-kíp chương trình cũng sẽ mua hot search nổi bật.”

“Cho nên đây không chỉ là cuộc thi đấu giữa thực tập sinh mà càng là thử thách với cố vấn đối với mức độ nhận biết thị trường, năng lực bồi dưỡng cùng với ánh mắt thi đấu.”

“Nếu em muốn tham gia, anh nhất định sẽ chạy nói với nhà sản xuất thân phận cố vấn center cho em. Nhưng là tâm điểm của sự chú ý thì phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn nữa và càng nhiều áp lực hơn.”

“Hai chương trình này có lợi và hại, Vừa hát vừa đi cũng sẽ phổ biến nhất, hơn nữa có điểm chung với Bữa tiệc tai nghe mắt thấy nhưng nó nhắm đến bản thân nghệ sĩ; nhưng Kế hoạch bồi dưỡng phát triển cá nhân anh cho rằng tiềm lực rất cao, thành bại của chương trình cũng cùng một nhịp thở với cố vấn, chỉ là so với cố vấn, chương trình càng tập trung nhiều hơn vào sự tu dưỡng của thực tập sinh, hút fan bao nhiêu phải xem tạo hóa của chính cố vấn.”

Lâm Lạc Tang ừ một tiếng: “Hai chương trình này có bản thô thử nghiệm không, cho em xem với.”

Trong trailer xem trước, cô có thể cảm nhận được phần nào phong cách của chương trình.

Đầu tiên là 《 Vừa hát vừa đi 》, đó là sự hợp tác của người đi trước và người mới, trào lưu và truyền thống va chạm, dung hợp giữa những sự khác biệt thẩm mỹ, tính thảo luận cao về ầm nhạc, ý tưởng cũng không tệ lắm.

Ý tưởng của《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triểm 》 và đa số chương trình bồi dưỡng đều giống nhau, nó theo dõi cuộc sống buồn tẻ nhưng miệt mài của nhóm thực tập sinh, sự kiên trì không có đường lui cùng với mồ hôi đã đổ không được nhìn thấy cũng cần phải dốc hết toàn lực.

Cô vốn dĩ cũng muốn chọn cái trước, mãi cho đến khi màn hình cuối cùng của 《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》hiện ra, một trăm thực tập sinh đứng trên bậc thang giống kim tự tháp và cúi đầu thật sâu về phía màn ảnh.

Độ tuổi bình quân của họ chỉ có 18 tuổi, không kém bao nhiêu với thời gian cô vào giới năm đó.

Lúc họ ngẩng đầu, cô có thể thấy trong mắt họ bốc cháy lên ngọn lửa, đó là ánh sáng không bao giờ tắt cho dù họ có mệt mỏi.

Họ có khả năng vô hạn, ôm chờ mong có tệ nhất nhưng cũng tốt đẹp nhất với thế giới này. Họ đổ mồ hôi như mưa trong phòng tập vào rạng sáng, mỗi một giọt nước mắt rơi trên sàn nhà đều là âm thanh của những giấc mơ tan vỡ.

Độ tuổi thật đẹp, họ cần lắm mỗi một cái cơ hội, cho dù là kinh nghiệm nhỏ nhoi của người đi trước.

Cô không khỏi xúc động trước những gì họ đã đơn độc trải qua, cho nên cuối cùng nói, “Chọn bồi dưỡng phát triển đi.”

“Được, Vừa hát vừa đi bên kia thì dẹp đi, đến lúc đó anh nhìn xem là ai ra đoạt tài nguyên. Nhưng anh dự tính Kế hoạch bồi dưỡng phát triển sẽ hot hơn Vừa hát vừa đi , danh tiếng của chúng ta không bị cướp đi, người nọ ngược lại ngăn chúng ta và chừa lại cái tốt hơn để chọn, đến lúc đó phát hiện nhất định sẽ tức điên.”

Nhạc Huy tiếp tục nói: “Thật ra đề nghị của anh cũng là Kế hoạch bồi dưỡng phát triển, nguyên nhân rất nhiều, một là lựa chọn loại hình khác cho các fan em thay đổi khẩu vị, năng lực nghiệp vụ của em cũng tốt hơn thực tập sinh, không cần lo lắng fan rời đi. Thứ hai là chương trình này đều sẽ quay trước và sau hậu trường, có thể khai quật khám phá ra những khía cạnh thú vị hơn trong tính cách của em, không giống Tai Nghe Mắt Thấy vẫn luôn ca hát.”

“Thứ ba thì sao, anh cảm thấy chương trình này sẽ hot.”

“Thứ tư là tổ đạo diễn của chương trình này còn rất tốt.”

“Em biết không ngay từ đầu thật ra bộ phận truyền thông tìm Lê Vũ Giai, bởi vì cô ta đặc biệt thích lăng xê ấy mà, ê-kíp chương trình nói sẽ mang được một chút độ phổ biến, kết quả Lê Vũ Giai quay xong show hẹn hò thì nhanh chóng tăng giá, tổ đạo diễn vừa nhìn đã nói giá cả này còn không bằng chúng ta thêm chút tiền tìm Lâm Lạc Tang ấy, các phương diện của Lâm Lạc Tang khá hơn nhiều, sau đó tới tìm chúng ta ngay ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Nhạc Huy ở nơi đó buồn cười, Lâm Lạc Tang cong môi nói: “Thật ra em không nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cảm thấy thanh xuân và ước mơ đều quá quý giá.”

Hơn nữa quá động lòng người.

Nhìn thấy họ tựa như nhìn thấy bản thân, năm đó cô cũng ở nhóm nữ mang sự nhiệt tình như vậy nhưng lại bị tiêu hao và đào rỗng vô bờ bến. Khi đó cô nghĩ nhiều rằng có người có thể cứu cô khỏi lửa và nước này nhưng cuối cùng lại là bản thân đi từng bước một bò ra khỏi vũng lầy.

Cho nên, khi một tình huống tương tự tái diễn, cô sẵn lòng dốc kinh nghiệm trong túi truyền dạy, sẵn lòng dùng phương thức chân thành nhất đối đãi với ước mơ của họ, khởi đầu và nối tiếp hành trình của họ, khiến lúc các cô ấy té ngã thì ít nhất không đến mức quá đau.

Coi như là lấp đầy khuyết điểm của bản thân.

*

Tập kế cuối của《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 đến hẹn lại lên, cô dùng giai điệu đàn phong cầm hoàn thành phần biên soạn 《 Động lòng 》, trong âm thanh mang theo chờ mong ngây thơ mới biết yêu còn có chút ít chua xót, sân khấu cũng sử dụng cảm giác chuyển động của đoàn tàu, thể hiện hiệu ứng ánh sáng và bóng tối đặc biệt hoàn hảo.

Trong trận PK của cô và Hi Mộ, hai người đứng chung một chỗ chờ MC đọc phiếu, Hi Mộ hỏi cô: “Khẩn trương không?”

Cô hỏi lại: “Cậu khẩn trương không?”

“Tôi có chút.”

Hai người liếc nhau, bỗng nhiên cười thành tiếng ở trên sân khấu.

Tuy rằng kết quả cuối cùng là Lâm Lạc Tang thắng lợi nhưng Hi Mộ vẫn cứ không có bất luận cảm xúc gì hạ xuống, cười cho cô cái ôm chúc mừng.

Ngày đó hot search đều đang rơi lệ vì cuộc tranh tài đẹp mắt:

【 Tôi cũng chưa bao giờ thấy cục diện thắng bại hài hoà như vậy, mặc kệ ai thắng tôi cũng vui vẻ khi xem. 】

【 Đây mới là đối thủ tốt nhất, cho nhau thưởng thức và tôn trọng, quá tuyệt vời. 】

【 Lâm Lạc Tang đã thắng liên tiếp mấy hiệp rồi? Nếu không phải mị cũng là fan của ẻm thì mị sẽ cảm thấy ẻm thật sự đang cày phiếu đó(.) trận chung kết sắp đến rồi, rửa tay chờ mong!!! 】

Cứ như vậy, trận chung kết của 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 còn một tuần mới đến nhưng lại bởi vì cư dân mạng dự đoán trước ai sẽ giành quán quân mà lên hot search.

Không thể nghi ngờ, Lâm Lạc Tang là ứng cử viên đứng đầu tranh tài quán quân, thậm chí còn có người chúc mừng trước.

Phó bản《 Tai nghe mắt thấy 》 sắp kết thúc, cũng xem như sắp đặt dấu chấm hết cho nỗ lực lâu như vậy, tâm trạng của cô rất tốt, trước khi ngủ thì nhận được điện thoại của A Quái.

“Chị Tang, ngày mốt là concert của em đó, đừng quên tới đó nha!”

“Ừa, sẽ không quên đâu, chị còn đến fanclub của em mua cho em bảng đèn led, cực sáng luôn, đến lúc đó ráp hai hộp pin cho em được chưa?”

Chị Hi Mộ ngồi bên cạnh chị, chị ấy nói chị ấy mang ba hộp pin,” A Quái ngăn không được mà cười như ngỗng kêu, “Sao mấy chị cứ luôn battle, lần này ai thắng?”

So với suy xét cái này,” Lâm Lạc Tang nói, “Chị còn suy nghĩ sẽ không qua được cửa kiểm tra an ninh.”

“Nếu Hi Mộ giơ bảng đèn led cho em vậy chị không giơ.”

A Quái: “Đừng mà, khi em chưa nói chị vẫn giơ đi, mặt mũi rapper không thể ném.”

A Quái lại đang cười: “Đúng rồi, em cũng đã tìm bên hợp tác hỏi xin vé trước đó chị nói em, là hai vé đúng không, sắp xếp ở bên cạnh chị có thể chứ?”

“Có thể.”

“Vé cần hệ thống tên thật, bạn chị tên gì?”

“Một người là La Tấn, Tấn trong tin tức, một người là Diệp Nhàn, Diệp trong lá cây, Nhàn trong nhã nhặn lịch sự.”

“Dạ được, em nhớ kỹ, đợi lát nữa em gửi số ID.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Hàn Chu cách cô hai vị trí đặt câu hỏi: “La Tấn?”

“Đúng vậy, anh ấy tìm em hỏi vé,” Lâm Lạc Tang dọa nhảy dựng, “Lỗ tai anh là gì thế, cách xa như vậy cũng có thể nghe được?”

Bùi Hàn Chu: “Sao cậu ấy add em?”

“Anh ấy nói với Nhạc Huy thật lâu trước đó.”

Anh nghĩ đến lúc ấy nhìn thấy La Tấn cho mình xem vòng bạn bè của Nhạc Huy, cảm giác mọi thứ đều có đáp án.

Anh híp híp mắt: “Em, La Tấn, Diệp Nhàn?”

“Đúng vậy.” Cô nói, “Có vấn đề ư?”

“Còn tôi thì sao?”

Lâm Lạc Tang kinh ngạc: “Anh? Anh còn đi xem concert của rapper? High như vậy anh có thể chịu được không? Em sợ anh thu mua sân vận động tại chỗ sau đó đổi chương trình thành báo tăng cổ phiếu trong ngày..”

“…………”

Bùi Hàn Chu nói: “Tôi đang chán, có thể thuận đường đi xem một chút.”

Hai ngày sau, lúc Lâm Lạc Tang ngồi ở khán đài khu D17, xung quanh là hàng trăm chỗ trống, chỉ có hai người bọn họ, rốt cuộc ý thức được anh “Thuận đường xem một cái” hoàn toàn không phải cái gì mà tùy ý thuận đường.

“Lúc ấy em không nên cho anh WeChat của A Quái, anh rốt cuộc là đốt tiền đến sợ hay là vì chỉnh em, Bùi Hàn Chu, ai sẽ bao khu chỉ ngồi hai người ở concert của rapper?”

Bùi Hàn Chu: “Người nhiều không khí không tốt, tôi đang suy nghĩ vì sự khỏe mạnh của em.”

Em cảm ơn anh,” nhìn đối diện hoan hô rầm rộ, Lâm Lạc Tang cảm giác hơi thê lương, “Hiện tại em chỉ cầu anh suy nghĩ đến tâm trạng của em.”

Bùi Hàn Chu thản nhiên nói: “Em muốn đi thì qua đi, một mình tôi ngồi đây cũng được.”

“Thật vậy chăng?”

Cô hoàn toàn không khách sáo với anh, cầm lấy lightstick chạy đến khu đối diện thì bị anh bắt lấy: “Em dám.”

Lâm Lạc Tang: “…… Không phải anh bảo em đi sao, anh còn có lý không?!”

Nghĩ lại, cô lại ngồi xuống, “Thôi được rồi, sợ đến lúc đó lại có người xịt nước hoa, vẫn là cách xa đám đông tương đối an toàn.”

Concert còn có một thời gian mới mở màn, Lâm Lạc Tang đến hậu trường nhìn xem A Quái chuẩn bị đến đâu, mới vừa đi vào đã nghe thấy tiếng Hi Mộ: “Vì sao em nhuộm tóc thành màu xanh thế này?”

A Quái cười hì hì: “Nhìn tương đối, phản nghịch.”

Lâm Lạc Tang dựa sát vào nhìn, lại nhìn thấy A Quái đính đinh môi, cười lắc đầu: “Tuổi còn nhỏ, một đầu bím dây thừng xanh còn đính đinh môi, nếu mẹ em mà biết thì không thể không đánh em.”

Hi Mộ chỉ vào đinh bên môi: “Gỡ xuống uống nước có rỉ không?”

“Không dùng sức thì sẽ không, dùng sức mới có thể. Nếu không em biểu diễn cho hai chị một cái?”

Sau đó A Quái gỡ đinh môi xuống biểu diễn tuyệt kỹ cằm phun nước cho các cô, nhân viên công tác đều cười ha hả, Lâm Lạc Tang vươn tay muốn gõ đầu cậu, đột nhiên bị một giọng nam ngắt ngang: “Lâm Lạc Tang.”

Cô bị dọa không nhẹ, quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Không phải em bảo anh nghỉ ngơi trên đó sao, sao anh theo tới?”

Bùi Hàn Chu: “Tôi vẫn luôn ở phía sau em.”

“À” cô gật đầu, đã quen anh ra chiêu không theo kịch bản, “Làm sao vậy?”

Anh không cảm xúc: “Biểu diễn sắp mở màn.”

Lâm Lạc Tang:?

“A Quái còn ở đây thắt bím tóc kìa, sao mà sắp mở màn?”

A Quái vội vàng phản ứng lại rồi nhìn thời gian: “Quả thật sắp rồi, em còn phải quay phim phóng sự về concert, các chị nhanh chóng trở về đê!”

Mở đầu concert chính là mấy bài high high, Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng bản thân ngồi bên cạnh ông già cổ xưa sẽ không thể phấn khích nhưng khi bài hát thứ hai phát ra cũng đã bị kích thích bởi tiếng cổ vũ cách đó không xa, vừa lắc lightstick trong tay vừa hát theo.

Sau đó Bùi Hàn Chu thưởng thức suốt năm phút vợ mình ngồi ở bên cạnh mình cổ vũ cho người khác.

Tuy rằng chỉ là thằng nhóc quậy phá mười mấy tuổi.

Nhưng trong lòng sếp Bùi vẫn vô cùng khó chịu như cũ.

Lúc Lâm Lạc Tang đang phấn khích giải tỏa áp lực, thình lình eo bị người ôm lấy, cả người đang đứng ngồi trở lại vị trí của mình.

Anh mở miệng nói câu gì đó.

Địa điểm quá ồn ào, cô bỏ mặc giọng A Quái và tiếng hoan hô, dựa sát vào sau đó tập trung lực chú ý ở bên tai: “Cái gì?”

“Tôi nói,” giọng anh lành lạnh như băng, không mang theo độ ấm, “Bài hát này, em biết hát à.”

Lâm Lạc Tang đã hát toàn bộ quá trình:???

Cho nên người người đàn ông này ngắt ngang cô, để cô tiến đến bên cạnh mình chỉ vì hỏi cô…

Một câu vô nghĩa á hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play