Editor: Mứt Chanh

Lâm Lạc Tang liếm liếm cánh môi, nỗ lực tỏ rõ trọng điểm tức thì với anh.

Kết quả còn chưa kịp phân tích cho anh làm hoa tai và tiền ném đá trên sông cái nào quan trọng hơn thì khối nguyên thạch thứ sáu bắt đầu đấu giá. MC bắt đầu giới thiệu nguyên liệu thô mới, cô cũng không ngắt lời nữa.

Bởi vì không có tiền mà bỏ lỡ cơ hội Tưởng Mai vô cùng hối hận, Lâm Lạc Tang ở khoảng cách đấu giá thậm chí còn nghe được tiếng giày cao gót dậm chân quen thuộc, đó là động tác theo quán tính của Tưởng Mai khi buồn bực và không cam lòng level max.

Mấy lần đấu giá tiếp theo, Lâm Lạc Tang cũng không có giơ bảng lên nữa, dù sao cũng là người mới chơi cá cược, cô cảm thấy lần đầu tiên tham gia lấy một miếng là đủ rồi. Huống chi khối đá mình nhìn trúng kia rất có thể lấy 30 triệu giao dịch trở thành cao nhất trong hội trường.

Ngược lại là Bùi Hàn Chu lại ra tay bắt lấy hai thứ, quá trình tuy có khó khăn trắc trở nhưng tổng thể cũng coi như thuận lợi, dù sao có tiền mà.

Chẳng bao lâu viên nguyên thạch cuối cùng đến từ mỏ Bạc Cương,

Rồi sau đó Tưởng Mai và đại gia đã thảo luận rất lâu.

"Bùi Hàn Chu lấy được hai tảng nguyên liệu thô."

"Ba tảng, tổng cộng là đã gần 50 triệu."

"Chúng ta sẽ không còn cơ hội nếu không nắm lấy nữa, lập tức tảng cuối cùng đi!"

Đại gia daddy cảnh cáo cô ta: "Em đều chẳng hiểu cái gì cả, đừng ở chỗ này mù quáng làm càn lặp đi lặp lại được không? Vừa rồi đã đủ khác người, nếu thật sự em đấu giá hai chục triệu thì ai trả cho em? Dù sao anh sẽ không cho em, chính em có tiền ư?"

"Trước đó em không nghĩ tới sẽ gặp được Lâm Lạc Tang!" Tưởng Mai đau khổ cầu xin, "Bây giờ em đều bị mọi người ở trên mạng mắng thành như vậy, nơi nơi đều so sánh lấy Lâm Lạc Tang với em, em còn bị treo lên đánh. Đánh cược lại bại bởi cô ta thì thật sự sẽ điên mất, anh cưng em lần này nữa thôi có được không? Xin anh đó."

"Lúc trước muốn chết muốn sống thế nào cũng phải đi theo anh tới hội đấu giá, không phải chính em lặp lại bảo đảm cái gì cũng không mua sao?" Đại gia daddy bị khuyên cả buổi mới bằng lòng lui nhỏ một bước, "Được thôi, chỉ lúc này thôi, tối đa 12 triệu, nhiều không cho."

Tưởng Mai xinh đẹp hôn lên khuôn mặt thịt mỡ ngang dọc của đại gia: "Em biết anh tốt với em nhất mà!"

Lâm Lạc Tang nghe được mà nổi da gà nhưng Bùi Hàn Chu bên cạnh cô lại hơi cong môi.

Không thể nghi ngờ, anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện phía sau anh.

Buổi đấu giá kéo dài một lúc lâu, Lâm Lạc Tang vốn đều chờ đến hơi mệt nhọc, thình lình bị tiếng Tưởng Mai dầu mỡ làm nũng khiến cho tỉnh táo lên rất nhiều, nghĩ đến bán đấu giá sắp kết thúc thì nhịn không được thoáng ngồi dậy một chút, hoạt động một chút gân cốt để sau đó chuẩn bị rời đi.

Vừa vặn lúc cô xoa bả vai, anh ra hiệu cho thư kí tăng giá khối nguyên liệu khô cuối cùng.

Tưởng Mai vừa thấy tình huống này thì lập tức hiểu ý thành vợ chồng hai người nhất định phải được thứ này, hơn nữa mới vừa thương lượng xong với đại gia nên vội vàng nhấc biển lên dự định chặn ngang: "8 triệu!"

Thư kí: "9 triệu."

Tưởng Mai càng kích động hơn, "Mười triệu!"

Bởi vì khẩn trương, Tưởng Mai đều sắp vỡ giọng.

Thư kí nhìn sắc mặt của Bùi Hàn Chu, lúc này mới nói: "11 triệu."

Tưởng Mai hít một hơi thật sâu, đến lượt mình cao nhất thì giọng hơi run, bắt đầu không xác định và run sợ nhưng vẫn như cũ cố gắng để bản thân trông có vẻ ưu nhã khéo léo: "12 triệu."

Thư kí nhỏ giọng hỏi anh: "Tổng giám đốc, còn thêm nữa không?"

"Không cần," Bùi Hàn Chu thản nhiên nói, "Thêm nữa cô ta mua không nổi."

Không nghĩ tới anh sẽ nói ra một câu ôn hòa như thế, Lâm Lạc Tang bỗng dưng quay đầu nhìn về phía anh: "Anh tốt như vậy hả? Đột nhiên tính toán đại phát từ bi để cô ta trúng thầu à?"

Anh ngậm cười nghiêng nghiêng đầu, "Còn không phải sao."

"Chồng em chính là một người như vậy," anh bổ sung sau khi tạm dừng, "Người có tâm địa thiện lương."

Lâm Lạc Tang: "......"

Chờ đến lúc cắt đá, Lâm Lạc Tang mới hiểu được vì sao anh đột nhiên tỏ ra tốt bụng quá mức với Tưởng Mai.

Bởi vì một khối nguyên thạch cuối cùng thông thường đều là có trọng lượng nhất, Tưởng Mai xung phong nhận việc làm người cắt đá đầu tiên, máy móc ù ù chạy cắt nguyên liệu ra, vết cắt đầu tiên không nhìn thấy màu xanh lá cây.

Ngay sau đó lại cắt phát thứ hai, một chút màu xanh cũng không. Viên đá đấu giá 12 triệu này giá cả đứng hàng thứ ba, hoàn toàn không khai thác được viên ngọc bích nào.

Người quay phim còn đặc biệt biến thái mà quay cận cảnh, màn hình lớn phát sóng toàn bộ bề mặt cắt màu xám đen theo thời gian thực, bên ngoài phòng cắt đá ồn ào cười một trận.

"Ha ha ha cái này lỗ chết đi được, nghệ sĩ nhỏ không quân sư vẫn ít tham gia đánh cược cho thỏa đáng, nước sâu đây nè."

"Quá đáng tiếc, nhìn còn khá ổn."

"Không cô này số khổ, lần đầu tiên đã thua."

Kế tiếp đến phiên Lâm Lạc Tang giành được số 5.

Bởi vì có vết xe đổ của Tưởng Mai, cô có hơi không chắc chắn, khẩn trương mà nắm ngón tay, vô ý thức dùng sức.

Bùi Hàn Chu vẽ ngẫu nhiên hai đường, ra hiệu cắt theo đường vẽ. Lúc đưa ra thì nghiêng đầu, như là có chuyện muốn nói với cô.

Cô cho rằng anh muốn truyền lại tin tức gì quan trọng, chẳng hạn như xác suất để cắt ra màu xanh lá nên nhanh chóng dựa qua, còn đặt chân xuống đất.

Giọng nói trầm thấp của anh văng vẳng bên tai cô, mang theo một chút hơi thở ướt át chui vào.

"Cánh tay phải của tôi bị em nhéo xanh rồi."

"......" . ngôn tình hay

Bên tai cô mềm nhũn, không còn lời nào thẹn thùng mà buông tay ra rồi lui hai bước về sau.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nhướng mày, lúc này mới quay đầu đi xem máy cưa dây kim cương đang cắt ngọc.

Khi nói chuyện, kết quả của lần cắt đầu tiên đã lộ ra.

Không chỉ có cắt ra phỉ thúy, màu sắc của phỉ thuý bên trong cũng rất đậm và đồng đều, kết cấu tinh xảo và mịn, hầu như không có bất kỳ tỳ vết nào, nó sáng đến kinh ngạc.

Các bậc thầy cắt đều sửng sốt: "Trời ạ, mở ra loại Phỉ thúy thủy tinh diện tích lớn như vậy sao?!"

Phỉ thúy thủy tinh là cực phẩm trong các chủng loại, chưa kể miếng ngọc của họ thậm chí gần như toàn màu xanh, cực phẩm trong các loại thượng đẳng.

Sự sôi nổi của cuộc thảo luận bên ngoài thậm chí còn lọt vào tai Lâm Lạc Tang.

"Fuck, không chỉ xanh mà còn là loại thủy tinh, lượng nước còn đầy như thế. Tôi vốn dĩ cảm thấy 30 triệu nhất định lỗ, nhìn xong đã kiếm lời rồi!"

"Vận khí tốt hơn cái 12 triệu vừa rồi quá nhiều."

"Bùi Hàn Chu thật sự rất ít khi thất thủ, nếu tôi theo nhịp bước của cậu ta mà giành thì tốt rồi, không chừng cũng có thể kiếm."

Bùi Hàn Chu được đề cập vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, đưa tới cắt nhát thứ hai.

Nhát thứ hai vẫn xanh như cũ, người xem phát sóng bên ngoài đều đã vỗ tay và kinh ngạc cảm thán: "Màu xanh biếc này sâu bao nhiêu...... Đừng nghĩ đừng nghĩ, nhất định quý đến thái quá, tôi cũng mua không nổi, oh shit."

Tưởng Mai nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, lúc nhìn thấy màu xanh lan tràn thì tay chặt chẽ nắm chặt thành quyền ở trong túi.

Tiếng kinh ngạc thét lên của người khác càng lớn, Tưởng Mai càng cảm thấy lời trong lời ngoài đều là đang trào phúng mình bắt được khối phế liệu.

Sự tương phản quá lớn đã gây ra một sự sụp đổ không thể diễn tả được.

Rốt cuộc là dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mình vĩnh viễn cũng không đuổi kịp Lâm Lạc Tang?!

Lâm Lạc Tang trong phòng cắt đá cũng hoàn toàn bị kết quả này chấn động.

Tuy là tuyển thủ cấp nhập môn như cô cũng biết tảng đá này giá cao ngất ngưỡng như thế nào nhưng ngại với chồng mình đặc biệt bình tĩnh, cô cũng không thể làm ra vẻ như nhà quê chưa từng nhìn thấy qua thành phố nên chỉ gật đầu tỏ ý, khóe miệng run rẩy.

Trên thực tế nội tâm của cô đã bắt đầu sôi sục bùng cháy, cảm thấy tầm nhìn của mình về việc nhìn đá cũng chính xác và độc đáo như đang sáng tác các bài hát, tự hỏi có nên mở một nghề phụ hay không, thậm chí có chút muốn thay đổi khẩu hiệu ủng hộ của mình...

Thiên tài marketing Lâm Lạc Tang, thiên tài đánh cược Lâm Lạc Tang.

......

Chẳng mấy chốc, hai viên đá mà Bùi Hàn Chu đấu giá được cũng bắt đầu được cắt ra.

Nhưng anh chỉ thản nhiên tỏ vẻ: "Có thể đến sô pha ngồi một lát, tỷ lệ mở ra hai viên này không lớn lắm."

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của anh, Lâm Lạc Tang sửng sốt vài giây: "...... Vậy anh còn mua làm gì?"

Nhìn dáng vẻ của anh với ngọc thạch thật ra rất có kinh nghiệm, vừa rồi khí chất quanh thân thong dong chắc canh, nguyên thạch quả nhiên mở ra ra giá cao, nhưng giờ phút này lúc anh nói tỷ lệ thấp cũng vô cùng mây trôi nước chảy.

Lâm Lạc Tang vốn còn khó hiểu, cho đến khi ánh sáng chợt lóe, cô đột nhiên nhanh trí ngẩng đầu: "Không phải là anh cố ý để Tưởng Mai dính vào đó chứ?"

"Đừng nói không dễ nghe như vậy chứ," người đàn ông chỉnh sửa lại cổ tay áo, "Cái này gọi là chiến lược."

Xem ra đúng là sự thật?

Lâm Lạc Tang: "Vậy lỡ như cái đồ 12 triệu của Tưởng Mai anh cũng giành được......?"

"Bỏ mấy chục triệu với tôi mà nói không tính là gì, đối với cô ta mà nói thì chính là chuyện lớn." Anh nhếch khóe môi, "Tôi vui."

Lâm Lạc Tang thậm chí đã cạn lời trong giây lát.

Chà, có gan dạ sáng suốt có quyết đoán, không hổ là anh.

Hai khối kế tiếp quả nhiên chỉ có một khối cắt ra có màu xanh nhưng trong phạm vi kế hoạch của Bùi Hàn Chu, chất lượng của mảnh còn lại không tồi, tổng thể vẫn xem như là kiếm lời.

Lúc hai người bước ra khỏi phòng cắt đá, thư ký nhìn điện thoại rồi nói: "Trang sức Ti Mạn tới thu mua chất ngọc, nói bọn họ đều muốn hai khối cắt ra màu xanh, giá cả do anh viết."

Anh ừ một tiếng: "Chờ xem."

"Vì sao phải đợi?" Lâm Lạc Tang hỏi, "Hiện tại bán không tốt sao, lỡ như qua hai ngày nữa bọn họ từ bỏ thì sao?"

Bùi Hàn Chu: "Trước cắt cho em đôi bông tai, dư lại thì cho bọn họ."

Nhịp bước dưới chân cô vẫn chậm một nhịp.

...... Thật là khó cho anh, vậy mà còn nhớ tới hoa tai của tui.

///

Lúc Lâm Lạc Tang rời khỏi hội đấu giá thì tình cờ nghe thấy tiếng tranh cãi từ sảnh phụ.

Giọng nói quen thuộc, cô nhịn không được tới gần hai bước, nhìn vào khu vườn qua cửa động.

Hôm nay hơi lạnh, gió thổi rừng trúc xào xạc nhưng Tưởng Mai đã cởi áo khoác lông cừu của mình, ăn mặc mỏng manh giữ chặt tay đại gia trước mặt giống như đang đau khổ cầu xin cái gì.

So ra thì đại gia vô tình hơn rất nhiều, dù sao một nghệ sĩ đã qua thời kỳ tươi mới, bên ngoài không lấy ra được thành tích gì, mặc người cười nhạo lại rơi xuống đầu đề câu chuyện, lén đấu giá cục đá 12 triệu còn mất công lỗ sạch vốn, nhìn thế nào cũng không cần tiếp tục giữ.

Vì thế sự thực là ông ta hất tay Tưởng Mai ra, Lâm Lạc Tang còn mơ hồ nghe được chữ gì mà "Thu hồi cổ quyền trả lại bất động sản".

Tưởng Mai còn đang khẩn cầu, giỏ xách trong tay rớt xuống cũng không hề hay biết, vừa than thở khóc lóc khóc lóc kể lể, vừa điên cuồng mà lắc đầu.

Đại gia không chịu nổi sự quấy rầy, đột nhiên dùng sức đẩy cô ta ra. Tưởng Mai không đứng vững chút nào, bị đẩy ngã ngồi dưới đất, tóc tai rối tung trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, kinh mạch trên cổ nhô lên.

Nhưng đại gia cũng không có chút nào thương tiếc, ngược lại giống như tránh ôn dịch tăng tốc rời đi, trong ánh mắt giấu không được chán ghét.

Khó có thể tưởng tượng nửa tiếng trước, Tưởng Mai còn từng thân thiết mà hôn lên gương mặt đầy thịt mỡ của ông ta, hiện tại mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn, khóc thành như vậy cũng chẳng thể gọi ông ta lại cho dù là chút đau lòng nào.

Quan hệ thân thiết yếu ớt mà bệnh hoạn hoàn toàn không thể nhận khảo nghiệm, thoáng quanh co thì lập tức sụp đổ.

Lâm Lạc Tang đứng nhìn thật lâu tại chỗ, cho đến khi thư ký nhắc nhở cô lên xe, cô mới tỉnh lại.

Lúc lên xe nội tâm cô vẫn có muôn vàn xúc động, sau một lúc lâu mới thổ lộ ra châm ngôn mười chữ...

"Đàn ông quả nhiên là không một người nào tốt."

Bùi Hàn Chu - người vừa cắt ngọc mấy chục triệu làm hoa tai cho phu nhân nhà mình:?

*

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ buổi đấu giá ngọc, Tưởng Mai lại một lần nữa bị cư dân mạng đưa lên hot search, lần này trọng điểm của hot search lại là cô ta ngáng chân Lâm Lạc Tang.

Ê-kíp chương trình《 Buổi tiệc tai nghe mắt thấy 》 phỏng chừng là gây nhau hoàn toàn tách ra với cô ta, có nhân viên bên trong đăng một đoạn clip ngắn, đó là đoạn clip cô ta tranh cãi trước đó với tổ đạo diễn trong hậu trường. Trong đoạn clip cô ta dõng dạc nói muốn loại Lâm Lạc Tang, hơn nữa giọng điệu không tốt liên tiếp mắng chửi người, nó hoàn toàn khác với hình tượng văn nghệ được tạo ra trước đây.

Nhưng nhân viên bên trong tương đối thông minh chính là chỉ tung ra đoạn nào đó Tưởng Mai thao thao bất tuyệt, tất cả các câu trả lời liên quan đến ê-kíp chương trình đều bị xóa dẫn tới Tưởng Mai có vẻ như là một người bệnh tâm thần.

Sau khi seeder rút lui thì gần như không còn ai ủng hộ Tưởng Mai:

【 Giọng điệu này...... Hình tượng sụp đổ á hả. 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tui không ngờ sau lưng trận thi đấu kia lại thú vị như vậy, Tưởng Mai dõng dạc nói không một chút xấu hổ rằng tự mình loại Tang Tang, kết quả con mẹ nó mời viện trợ bên ngoài còn bị Tang treo lên đánh ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta cười muốn xỉu, cứu tui với. 】

【 Lâm Lạc Tang quá thảm, tức giận tới mức tui vừa xin sếp nghỉ hai ngày, trận thi đấu tiếp theo làm sao tui cũng phải đi đến trường quay để cổ vũ em ấy. 】

Sau khi đứng đầu hot search vài giờ, có người phát hiện Tưởng Mai đã đăng xuất Weibo, thông tin cũng trống rỗng.

Truyền thông gọi điện thoại cho người đại diện và phòng làm việc dò hỏi, người đại diện không nhận điện thoại mà dãy số của phòng làm việc đã nhanh chóng biến thành số không có người dùng.

Thịnh Thiên Dạ hóng chuyện cũng vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Lạc Tang: 【 Tưởng Mai có ý gì vậy? Rời khỏi giới à? 】

Lâm Lạc Tang: 【...... Hẳn là vậy. 】

Lời nói gió bay quanh co như thế này, đại gia daddy cũng đi rồi, hình tượng sụp đổ lạnh thấu tim, quả thật không có khả năng lật ngược tình thế, chỉ có rời khỏi giới là lối ra duy nhất.

Giới giải trí đổi mới cực nhanh, một nghệ sĩ không quan trọng rời đi, thời gian tưởng nhớ của cư dân mạng nhiều nhất chỉ có ba ngày.

Ba ngày sau, người này tựa như chưa từng xuất hiện, sẽ bị xóa khỏi trí nhớ của mọi người một cách bình thường, ngay cả trà dư tửu hậu cũng khó có thể được đề cập nữa.

Cũng chỉ thỉnh thoảng khi nhắc đến những chủ đề liên quan, khán giả sẽ hoảng hốt trong giây lát, nhớ tới cái tên Tưởng Mai này từng dã tâm bừng bừng mà xuất hiện qua, lại vì lòng hư vinh và lòng đua đòi quá mạnh, cuối cùng chật vật qua loa mà giải tán phòng làm việc, quét sạch tất cả tài khoản chứng thực.

*

Tưởng Mai rời giới vẫn không gây ra quá nhiều sóng gió, đêm đó, Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu rảnh rỗi cùng đi thăm bà cố.

Trạng thái của cụ nhà cũng không tệ lắm, lần trước đều sắp chống đỡ không nổi nữa, kết quả trải qua một cuộc phẫu thuật, cả người lại khôi phục không ít.

Có lẽ là do Bùi Hàn Chu có gia đình, tâm tình của cụ nhà lại sung sướng hơn rất nhiều, nghe nói ăn nhiều hơn trước kia.

Sau một hồi trò chuyện bên giường bệnh, bà cụ nói về bác sĩ của mình: "Bác sĩ Nguỵ quả thực đã đoạt cái bộ xương già này của bà từ chỗ ông Diêm Vương trở về, có cơ hội thì bà nhất định tự mình tới cửa cảm ơn, con cũng vậy, thay bà cảm ơn người ta."

"Dạ." Bùi Hàn Chu gật đầu, "Lần trước sau khi giải phẫu chấm dứt, con đã đi cảm ơn rồi."

"Vậy là tốt rồi," bà cụ lại nghĩ tới cái gì mà nói, "Hình như con gái của bác sĩ Nguỵ cũng về nước phải không? Con nhìn xem bên cạnh có bạn tốt gì không, có thể giới thiệu một chút cho bé Dao."

"Cái cậu tên gì Tấn...... bà thấy còn tuấn tú lịch sự?"

"La Tấn?" Bùi Hàn Chu lắc đầu, "Cậu ấy không phải người tốt lành gì."

Dừng một chút, dường như anh nhớ lại cái gì, cụp mắt quét qua Lâm Lạc Tang một cái, có ý đồ lặp lại câu châm ngôn nào đó: "Đàn ông không một người nào tốt."

Lâm Lạc Tang - buổi sáng mới nói qua nguyên câu: "......"

Tên đàn ông dễ ghi thù.

Bà cụ nghe lời này thì cười cười, vừa cười vừa bất đắc dĩ giơ tay muốn đánh anh: "Nói chuyện sao vậy! Người ta tốt xấu cũng là bạn con!"

Buổi gặp mặt cuối cùng cũng xem như vui vẻ mà kết thúc.

Hôm nay tâm tình của anh không tồi, cũng không biết vì sao, tóm lại chuyến lái về là do Boss Bùi tự mình lái.

Lâm Lạc Tang quay cửa kính xe xuống, cảm giác chuyện phiền lòng đều được giải quyết hơn phân nửa nên không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đón gió đêm tự mình ngâm nga bài hát 《 Cơ hội 》của mình.

Gió đêm mang theo hương hoa cỏ không biết tên, xuyên qua ngọn tóc quanh quẩn chóp mũi, nó khiến mọi người cảm thấy thư thái vui vẻ và toàn bộ cơ thể được thoải mái.

Cô hát một bản tình ca với chất giọng nhẹ nhàng, bay bổng, mềm mại và cảm giác uyển chuyển chỉ có ở cô. Khi giai điệu kết thúc được một nửa, nó được bao bọc trong một cơn ngứa ngáy quyến rũ đơn giản.

Xe chuẩn bị vào bãi đỗ, anh đạp phanh dừng lại.

Lâm Lạc Tang đang hăng say ngâm nga cũng nhảy ra khỏi thế giới của mình mà quay đầu nhìn anh: " Sao không đi hả?"

Anh vui mừng tự nhiên mà gõ gõ tay lái, ánh mắt thờ ơ.

"Còn muốn nghe em hát thêm năm phút nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play