Thần kinh của tôi rất vững, bé không say xe, lớn không say rượu, thế mà chẳng ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh chóng mặt hoa mắt này.
Những hình nhân lúc tròn lúc méo lúc to lúc nhỏ biến ảo sống động, điên cuồng nhảy múa. Ba đồng bọn cũng nắm tay xếp thành vòng tròn và bắt đầu hưởng ứng điệu xoay của hình nhân bằng tốc độ khó tin. Sau chót, thứ âm nhạc của cõi chết đang bắt nhịp cho toàn bộ tổ hợp ám ảnh này!
Tai tôi ong ong cả lên, nôn nao vô cùng, tôi phải tự đấm vài phát vào thái dương cho tỉnh táo, sau đó liêu xiêu chạy đến chỗ mấy người Hai Tý đánh động bọn họ.
“Anh Hai Tý, những hình nhân sau lưng anh-”
Tôi tóm lấy cổ áo Hai Tý hô lớn, hậu quả là oxy vào không đủ, cảm giác muốn ngất đi. Hai Tý rốt cuộc buông nắm tay đỡ lấy vai tôi. Tôi còn chưa kịp mừng thì anh ta bỗng thụi một phát vào bụng tôi, mạnh như giáng búa tạ.
Tôi sầm mặt ngã xuống, ngất thật.
- -------------
Có người đang nhấn huyệt nhân trung của tôi, lực đạo dịu dàng như vậy chắc là Julie.
“Anh Việt.” Julie thấy tôi tỉnh liền thu tay về, cầm bình nước và vỉ thuốc đặt gần đấy trần thuật: “Anh bị sốt.”
Tôi tự sờ trán, thấy nong nóng, đúng là sốt thật nhưng chưa đến mức phải lưu tâm. Đa phần thuốc hạ sốt đều có tác dụng phụ gây buồn ngủ mà giờ tôi chả muốn ngủ tẹo nào.
“Để đấy tí anh uống.” Tôi qua loa đáp, sau nương ánh sáng mờ từ đèn pin đặt trên sàn đảo mắt nhìn quanh. Một nhìn liền giật bắn linh hồn.
"Đây!"
Tôi há hốc miệng chỉ vào sàn gạch và cột đá đại biểu cho kiến trúc nhân tạo, hoang mang hỏi Julie:
"Chỗ nào đây?”
Chúng tôi không còn bên trong hang, nhưng cũng không phải ở dưới hố sụt, chuyện này quá kỳ quặc lại cũng có điểm quen thuộc. Khiến tôi lờ mờ nghĩ tới một khả năng cực kỳ khó chịu, chẳng biết có đúng hay không.
“Julie anh Hai Tý và thằng Nam đâu?”
“Hai người họ đi thăm dò rồi.” Julie nhìn tôi đầy ngập ngừng, có vẻ chưa biết nên giải thích từ đâu.
“Cái hang đấy là lỗ chó hả?” Tôi quyết định mở lời trước.
“Anh Hai Tý bảo có nét giống nét không.” Julie đáp “Thực chất cái hang...là một quách ăn thịt.”
Thảo nào vừa chui vào đã thấy khó chịu, hoá ra là tiêu chuẩn tiếp đón giành cho người chết.
“Lựa chọn bất đắc dĩ anh ạ.”
Julie nhăn mày giải thích.
Trước phải nhắc đến những con xác mỡ bò tôi đã gặp. Theo Hai Tý phán đoán sinh thời họ là tổ tiên dân Cổ Cồng, rốt cuộc sau khi chết họ đi vào đây hay trước khi chết đã sống ở đây thì vẫn phải xem xét thêm. Nói chung trọng điểm cần chú ý chính là cổ họng đặc biệt của họ. Chẳng biết vì sao đã chết thành cái xác khô rồi mà những con mỡ bò này vẫn hát hò như thường. Mỗi lần chúng tập trung mở hội với nhau là một lần nhóm Julie khổ sở phát điên, thiếu điều đập đầu tự tử.
“Ban nãy anh mới nghe cách một miệng hố sụt, mấy lớp đất đá mà còn khó chịu đến thế. Nếu phải trực tiếp chịu trận trong thời gian dài thì anh không muốn chọc thủng tai mình mới lạ.”
Julie vừa kể vừa rùng mình.
Bọn họ đã thử dùng bạo lực trấn áp nhưng vì quá đông nên chả ăn thua. Hơn nữa đây là xác chết chứ không phải người, làm quái gì biết sợ, chỉ biết mang thù thôi. Cả hội lúc đầu chém giết cho đã tay, cuối cùng lĩnh đủ, phải lẩn như chuột.
Cấu trúc nơi này rất bất tự nhiên, không có núi hay rừng rậm, chỉ có hố sụt cùng tháp cổ nằm xen kẽ nhau. Tháp đã sớm trở thành tổ của loài chim đại mà chúng tôi ăn tối qua, giống chim này rất hung dữ, Nam từng bị nó dí suýt chết. Lúc Hai Tý và Bạch Lang ra tay bình định, tiếng gọi của bọn chim còn kéo theo cả bầy xác mỡ bò. Hết cách, nhóm Julie phải chui xuống hố sụt trốn.
“Ở cái hố sụt đầu tiên, Bạch Lang đã tìm được một hang động có kết cấu khá kín, khi vào trong chúng em hầu như không nghe thấy gì, như thiên đường vậy.”
Nghe so sánh của Julie tôi mới hiểu phần nào sự căng thẳng mà cả nhóm đã phải đối diện.
“Bọn em định cắm trại luôn, nhưng Bạch Lang không cho, cũng chẳng giải thích. May là anh Hai Tý nhanh nhạy, dùng một vài cách kiểm tra hang mới biết đây là quách ăn thịt.”
Hai Tý hẳn cũng nghi ngờ trước, anh ta để lại trong hang một con thú họ săn được, tối mở cửa ra, thịt đã rã ba phần.
“Anh Hai Tý tiếp tục thử với động vật sống, rốt cuộc xác định nếu ở bên trong tầm 40 phút thì vẫn an toàn.”
Cái hang bình thường vẫn đơn thuần là một quách ăn thịt, chưa gộp chung với hiện tượng lỗ chó. Chỉ lúc bọn xác mỡ bò mở hoà nhạc, thì hang ăn thịt mới biến thành lỗ chó.
Khi hang ăn thịt khởi động chức năng lỗ chó để đưa vật bên trong đến một nơi khác địa điểm ban đầu, vách đá xung quanh sẽ xoay tít. Lúc bấy giờ tuyệt đối không được nhìn hay dựa vào vách hang, không sẽ gặp ảo giác rối loạn tiền đình như tôi. Nếu nhắm mắt thì tai lại trở nên nhạy hơn, dễ bị âm cồng chiêng thao túng trí não. Cách tốt nhất là đứng giữa hang nhìn lên trần.
Nhóm Julie ban đầu chưa biết gì đã phát điên hơn nửa buổi, suýt làm ra hành vi nguy hiểm, qua lần sau mới rút được kinh nghiệm xương máu.
Nghe đến đây tôi chợt nhận ra điều không đúng lắm, nếu họ đã biết chui vào hang sẽ bị dịch đi địa điểm khác, tại sao siêu nhân đen không vào cùng?
“Bởi vì… cửa hang chỉ có thể đóng từ bên ngoài.” Julie rụt rè đáp.
“Như vậy là hy sinh cậu ta hả??” Tôi giật mình quát to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT