Theo bà Diêu, nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng thi biến lập tức của dân Cổ Cồng già là do việc họ sử dụng táo dại trong thời gian dài trước khi chết.
Có một tổ ký sinh trùng được tìm thấy trong cuống họng của thi thể bà lão Cổ Cồng mà Bạch Lang mang về, dường như chúng lấy táo dại làm lương thực, và mượn cơ thể người làm nơi trú ẩn.
Khi ký chủ sống, ký sinh trùng dùng cơ chế đặc biệt tác động lên khu thần kinh trung ương, giúp ký chủ thoát khỏi sự kiểm soát của căn bệnh chỉ đường. Và khi ký chủ chết lượng táo dại trong dạ dày chưa bị tiêu hoá hết, ký sinh trùng vẫn có khả năng tồn tại thêm một đoạn thời gian để hoàn thành nhiệm vụ cuối.
"Hôm qua em ăn mấy quả táo dại khô, liệu có sao không anh?"
Tôi vội hỏi Hai Tý.
"Bạch Lang đã kiểm tra cho chú nên nếu có gì chắc cậu ấy cũng xử lý rồi.”
Cậu sói trắng này đúng là tài dã man, thảo nào lúc tôi xin cậu ta bà Diêu nhất định không cho.
Cơ chế tự mình táng mình của dân Cổ Cồng già đã sáng tỏ, vấn đề bây giờ là có nên bám theo hành trình đi xuống mồ của họ hay không đây. Bà Diêu chưa tỏ ý kiến, nhưng hai gã sinh đôi To và Nhỏ thì hết sức sốt ruột. Vì không lường trước việc sẽ bị vây nên chẳng ai trong bọn họ mang theo hành lý, bản làng Cổ Cồng lại không sẵn lương thực, bọn họ có thể trụ bao lâu?
Mà dù suy tính gì, thì trước hết cả đội cũng phải chờ thêm ít nhất một trong ba dân làng Cổ Cồng còn sót lại đi chết đã.
Mọi người ăn uống dè sẻn, đợi một ngày một đêm, khi trăng lên cao thì đói phờ râu ngồi trong bụi rình. Kịch bản lần này giống hệt lần trước, cũng là một đêm hội cồng chiêng tra tấn người sống. Nhưng do thể lực so không bằng bữa trước nên Sarah đã trực tiếp bất tỉnh, còn thằng Nam phải bò rạp ra đất.
Đêm nhạc gần chấm dứt, ông lão Cổ Cồng bắt đầu lững thững đi về phía nghĩa trang tổ tiên. Gã Nhỏ, người em trong cặp sinh đôi trao đổi ánh mắt với anh trai rồi lập tức bám theo, nhưng chưa được vài bước đã bị Bạch Lang ngăn cản.
“Vẫn còn cơ hội.” Bà Diêu can thiệp trước khi cặp sinh đôi bức xúc gây gổ.
“Bà chủ Diêu, bà đã có kế hoạch gì chưa? Chứ chúng ta không thể tiếp tục bị động thế này được.” Gã To vung tay quát.
“Tuỳ tình hình.” Bà Diêu lạnh lùng nói, hai gã sinh đôi nghe vậy đành hậm hực im mồm.
Hôm sau gã To nói chuyện riêng với Julie và Nam. Gã trao đổi hết sức thực tế về vấn đề nhu yếu phẩm và khả năng phá quây.
“Cách duy nhất bây giờ là phải tiến về phía trước. Đi sớm đi muộn cũng là đi, nhưng càng kéo dài thể trạng sẽ càng suy yếu. Đến lúc đó nếu gặp phải nơi nguy hiểm như thánh địa thì chúng ta chết chắc.”
“Việc này ông nên bàn tỉ mỉ với bà Diêu.” Julie thở dài. “Chúng tôi nói cũng không ăn thua đâu.”
Gã To nheo mắt cười:
“Không cần anh chị nói, chỉ mời hai anh chị phối hợp hành động với anh em chúng tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT