Pat đã đào đường hầm xuyên qua núi, chạy theo hướng dốc, cửa hang dừng ở lưng chừng. Lia đèn lên thấy mỏm đá vun vút trăng vàng mây đen, lia đèn xuống thấy vách sâu hồ rộng khói bốc nghi ngút. Quả là giang sơn hùng vĩ, đáng để cảm khái nếu bỏ qua chi chít cọc phơi xác tươi.
Vấn đề của chúng tôi giờ không nằm ở chỗ trèo xuống, việc leo trèo đối cá nhân tôi mà nói đã hết sức quen thuộc. Mà vấn đề là làm thế nào để qua được cái hồ nước nóng xanh lục này.
Trong tầm đèn pin có thể soi tới, tôi không thấy đầu cuối của hai bên hồ. Nhưng tôi vẫn thấy được vách đá phía đối diện, ước chừng khoảng cách tầm bảy mươi mét, không tính là xa.
“Hình như có thuyền nhưng nằm phía bờ bên kia.”
Tôi giải thích tình hình với sói trắng, sau đó quay qua Pat định hỏi chị ta có mẹo nào không, nào ngờ thấy bà chị đã lùi rất sâu vào trong hang, mình trần trùng trục.
“Ôi chị Pat chị Pat, chị không nghĩ cho hai thằng em đang tuổi trai tráng này hả?” Tôi la oai oái xoay đèn pin qua chỗ khác.
Giọng Pat từ trong bóng tối hổn hển vọng tới:
“Thế cậu có muốn ta lột cả da ra không?”
“Thôi cho em xin!” Tôi cười ha hả đưa mắt nhìn bên cạnh. Phát hiện sói trắng đã tự khi nào mò mẫm bò xuống một đoạn, lại còn chẳng buộc dây thừng bảo hiểm gì hết.
“Sói trắng! Quay lại ngay!” Tôi trầm giọng gầm lên “Cậu định làm gì ở dưới đó quay lại ngay! Để tôi xuống trước!”
“Thân thủ Bạch Lang hơn đứt cậu, cậu tranh cái gì.” Pat ở phía sau lải nhải.
Tôi chưa biết sói trắng có tiết lộ cho chị ta khiếm khuyết của mình không nên chẳng dám nhiều miệng. Chỉ có thể dặn chị ta chờ ở trên, bản thân thì vội vàng quấn dây quanh thắt lưng ngậm dao bò xuống.
Sói trắng bị tôi quát cũng không hề dừng nửa nhịp, tay chân nhanh thoăn thoắt mà trườn. Nhìn thân ảnh anh ta càng lúc càng gần mặt hồ, tôi chỉ muốn chửi ầm lên, đáng tiếc miệng không tiện.
Khi còn cách mặt nước nửa bước chân anh ta bỗng dừng lại, cậy ra mấy cục đá rồi ném lần lượt về phía trước mặt. Sói trắng đang thăm dò, tôi xót xa nghĩ, bởi vì không nhìn thấy nên anh phải dùng cách này nhận biết vị trí cọc gỗ.
Nếu xét theo tình hình và khả năng phi phàm của sói trắng thì tôi đoán ý định của anh là từ vách đá nhảy dựng lên cọc gỗ. Sau đó dựa cọc gỗ chạy ra phía thuyền, cuối cùng thì trèo thuyền quay trở lại đón chúng tôi.
Nói thì đơn giản nhưng ngay bước đầu tiên nhảy từ vách đá lên cọc gỗ cách xa hai, ba mét đã là điều mà người thường không thể tưởng nổi rồi, huống chi là khiêu vũ giữa những cọc gỗ mỏng manh để sang bờ bên kia chứ.
Sói trắng đã dừng ném đá, bắt đầu bò ngang dọc điều chỉnh tư thế và tìm chỗ bám thích hợp. Thấy anh ta muốn hành động, tôi cũng lập tức gỡ dao trên miệng xuống cắm phập vào đá, hét lớn:
“Sói trắng! Con mẹ cậu! Ít nhất cũng phải buộc dây bảo hộ cho tôi nhờ!”
Tiếng hét của tôi thực rung động, thành công khiến sói trắng phải dừng tay, anh lặng lẽ ngửa đầu lên ‘nhìn’ tôi.
Tôi vừa càu nhàu vừa quấn dây thừng quanh cán dao, đánh một nút thắt đặc biệt. Tôi đang tạo một cái ròng rọc đơn giản, với con dao của sư béo dỏm làm chốt, tôi ở một bên, sói trắng một bên. Cũng chẳng biết giúp ích được gì không, nhưng so với việc để anh ta liều mạng một mình, thế này vẫn khiến tôi yên tâm hơn.
Tôi bò xuống chỗ sói trắng, giúp anh buộc dây thừng. Dáng vẻ thuận theo của anh giống hệt lần đầu chúng tôi gặp mặt, khiến lòng can đảm của tôi tăng vùn vụt, cả gan thò tay sờ soạng mấy miếng.
Mịa, eo trông nhỏ thế mà khối nào vẫn ra khối nấy, gõ vào rắn như đá!
Thấy sói trắng cúi đầu 'nhìn' mình, tôi liền khụ khụ giải thích:
"Tò mò sao."
Sau vỗ vai anh dặn dò:
"Cẩn thận."
Đến giờ thì tôi đã hiểu phần nào việc mọi người đều ỷ lại sói trắng. Bởi vì cũng giống như tôi, họ có thể làm gì trước tình huống vượt sức con người này chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT