Thẩm Gia Ngôn vốn đang chán chường nằm trên giường lướt điện thoại giống như mỗi buổi sáng chủ nhật khác, đánh chết cũng không chịu rời khỏi giường.

Nhưng mà lúc lướt vòng bạn bè thì ngón tay lại đột nhiên khựng lại, ngay sau đó nhảy dựng lên từ trên giường, mắng to một tiếng: "Đệt! Tại sao hai thằng ngu Thượng Duy với Lại Miểu lại đến Nam Vụ?!"

Nội dung của vòng bạn bè không phải gì khác mà là danh sách sắp xếp phòng ngủ của cúp Thanh Tài do nam sinh tên Lại Miểu đi chung với Thượng Duy đăng lên, phía trên viết:

Ký túc xá 111:

Thượng Duy trường ngoại ngữ Hội Anh Bắc Kinh.

Lại Miểu trường ngoại ngữ Hội Anh Bắc Kinh.

Thành Thừa trường song ngữ quốc tế Thị Anh Bắc Kinh.

Tống Yếm trường cấp ba Tam trung Nam Vụ.

Status: Thật là đen đủi, sao lại có người không biết xấu hổ mà dám tham gia cúp Thanh Tài, còn chung một ký túc xá với bọn tôi nữa, không biết là lần này định đẩy người nào xuống nữa đây? Mỉm cười.emoji.

Bình luận phía dưới:

Đệt, thế mà vẫn gặp được à? Tống Yếm cố ý chắc luôn.

Hay là Thượng Duy rút lui đi, nếu không lần này giành được chức quán quân thì nói không chừng sẽ bị ai kia đẩy ngã thêm lần nữa đó.

Cưng nói đúng đấy, bảo vệ Thượng Duy của chúng ta.

Cơ mà Tam trung Nam Vụ là trường học gà rừng nào vậy, bây giờ tầm của Tống Yếm chỉ có bấy nhiêu thôi đấy à? Không phải suốt ngày cứ tự cho mình tài giỏi hở.

Tài giỏi cái đít chứ tài giỏi, Thượng thần của chúng ta có thể đè bẹp cậu ta trong một giây.

Hiển nhiên là đám đàn em này của Thượng Duy đã chẳng chút cố kỵ hàn huyên trên vòng bạn bè cứ như đang nhắn trong group chat.

Thậm chí dù biết Thẩm Gia Ngôn có quan hệ thân thiết với Tống Yếm mà vẫn không giấu Thẩm Gia Ngôn, rõ ràng là đang cố ý để Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy.

Mà Thẩm Gia Ngôn biết bọn họ cố tình chọc giận cậu chàng nhưng vẫn càng đọc càng tức, càng đọc càng sôi máu, tức đến chỗ phổi sắp nổ tung.

Lúc trước Tống Yếm bị đám người này vu khống tẩy chay, bây giờ đến Nam Vụ rồi, vất vả lắm mới sống được những ngày yên ổn, đàn chuột hôi hám này ngửi thấy mùi bánh kem lại chạy qua đó.

Hơn nữa lúc còn ở Bắc Kinh, tốt xấu gì cũng còn có cậu chàng và mấy bạn học đầu óc bình thường sẵn lòng trò chuyện với Tống Yếm, hiện giờ một mình Tống Yếm ở Nam Vụ, tứ cố vô thân, không phải là bị bọn nó bắt nạt đến chết à?

Thẩm Gia Ngôn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng mà ngoại trừ lo lắng thì chẳng biết bản thân có thể làm gì.

Cậu chàng cũng không thể chụp vòng bạn bè này đi hỏi Tống Yếm được.

Một là không muốn để Tống Yếm nhìn thấy mấy đống ô ngôn uế ngữ đó, khiến cậu chịu đựng sự tổn thương thêm lần thứ hai, hai là Tống Yếm nhất định sẽ không nói lời nào với cậu chàng nữa.

Suy cho cùng, thói quen của người này là gánh vác mọi chuyện một mình, cho nên dù có nói với cậu thì cũng như rước thêm bực vào người mà thôi, chẳng được tích sự gì cả.

Nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, cậu chàng thật sự vừa tức điên vừa không yên lòng.

Vì thế Thẩm Gia Ngôn cứ ôm điện thoại mãi, đứng ở trên giường, nhanh chóng xoay chuyển cái đầu nhỏ không quá thông minh của bản thân, muốn tìm ra một biện pháp giải quyết.

Xoay chuyển một hồi, đến khi xoay đến quyển sách bài tập Toán học đang nằm trên mặt đất, bất chợt vỗ trán, đúng rồi nhở, phải tìm Hạ Chi Dã!

Dựa vào tin nhắn mà lúc trước Tống Yếm gửi cho mình, hôm nay vừa lúc là lễ bế mạc trại đông cuộc thi Toán học của Hạ Chi Dã, cũng chính là ngày cuối cùng, nếu nhanh tay nhanh chân thì nói không chừng có khi sẽ về kịp.

Với quan hệ của Hạ Chi Dã và Tống Yếm, cái khác không nói nhưng ít nhất có thể bảo đảm nếu Thượng Duy rảnh nợ đi kiếm chuyện thì sẽ bị đánh một trận cho chừa.

Nghĩ như vậy, Thẩm Gia Ngôn cũng mặc kệ chuyện mình có phải là người khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử được hay không, trực tiếp chụp màn hình gửi cho Hạ Chi Dã: Anh rể!!! Giang hồ cấp cứu!!! Tiểu Yếm nhà các cậu bị người ta bắt nạt!!!

*Anh rể: '哥夫' dùng để chỉ bạn trai hoặc chồng của anh trai, khác với từ '姐夫' chỉ chồng của chị gái.

Mà Hạ Chi Dã không hiểu ra sao bị cậu chàng cho thăng chức làm 'anh rể' một cách kỳ quái chỉ mới vừa kết thúc lễ bế mạc IMO.

Điểm tối đa 126, vạch điểm để chọn đội tuyển quốc gia là 66, Hạ Chi Dã vừa lúc đạt 65 điểm, lỡ mất dịp được vào đội tuyển quốc gia, chỉ lấy được huy chương vàng.

Mặc dù đã bỏ xa các tuyển thủ giành huy chương bạc và huy chương đồng, hơn nữa chỉ vừa mới học lớp 11, còn là lần đầu tiên tham gia, so sánh với một mớ đàn anh đàn chị lớp 12 và các đối thủ cạnh tranh đã bắt đầu một lòng chú trọng vào việc thi học sinh giỏi từ hồi cấp hai mà nói, thành tích này đã xem như không tồi, nền tảng vững vàng vào lớp tài năng của Thanh Bắc về cơ bản đã được bảo đảm.

Nhưng giáo viên hướng dẫn vẫn hận sét không thành thép, kêu một mình Hạ Chi Dã ra ngoài, thấp giọng quở mắng: "Hạ Chi Dã, em rất có thiên phú, nhưng thái độ học tập của em thật sự quá bất cần! Những người khác đều giành thời gian sau khi học xong để huấn luyện, còn em thì sao? Lúc trường học không tổ chức tập huấn, em có từng huấn luyện lần nào chưa? Em có để bụng với cuộc thi lần này không? Phàm là nếu nỗ lực một chút thì được chọn vào đội tuyển quốc gia cũng không thành vấn đề, kết quả là như bây giờ đây, em không tiếc nhưng thầy thấy tiếc thay em luôn đó!"

Thật ra Hạ Chi Dã không thấy chút tiếc nuối gì với kết quả này cả, dù sao ban đầu hắn chỉ cảm thấy thú vị nên mới thử mà thôi, sau này lúc tập huấn mới bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị nhưng vẫn ra sức trễ hơn những người khác. Hơn nữa ở đây có rất nhiều thiên tài Toán học chân chính, có thể có được một kết quả như thế này, hắn mới thấy hợp lý."

Nhưng cũng không có phản bác lại lời răn dạy của giáo viên hướng dẫn.

Từ nhỏ hắn đã như vậy, không có thứ gì quá hiếm lạ hay quá để ý, mà thường thì không cần quá nỗ lực cũng sẽ làm tốt hơn đa số người khác, cho nên dần dà mới hình thành tính tình tản mạn vô vị.

Nếu đổi thành trước kia, hắn không nói là do không chừng thấy phiền phức nên trực tiếp không đến trại đông, bây giờ lại cảm thấy giáo viên nói đúng.

Hắn không thể bất cần thờ ơ như vậy mãi được.

Dù sao thì bạn trai tương lai của hắn cực kỳ bắt bẻ cực kỳ tiêu pha còn cực kỳ khó nuôi, nếu không nỗ lực thêm một chút, sau này không kiếm được nhiều tiền, nói không chừng bạn trai hắn sẽ chạy mất, đến lúc đó mới hồi hận thì cũng đã muộn.

Vì thế mà hiếm khi đưa ra một lời bảo đảm: "Yên tâm đi ạ, sang năm nhất định sẽ vào đội tuyển quốc gia."

Nghe câu đó, sắc mặt của giáo viên hướng dẫn mới hơi dịu đi một xíu: "Thế này mới được chứ."

Thuận tiện đưa cái điện thoại bị tịch thu trước khi tập huấn cho hắn: "Được rồi, báo tin vui cho gia đình đi, tốt xấu gì cũng là huy chương vàng, đó còn là giải thưởng đầu tiên của trường Tam trung của chúng ta trong nhiều năm qua, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi. Buổi chiều nghỉ ngơi một lát rồi tối đi ăn tiệc mừng, sáng mai sẽ về Nam Vụ."

"Vâng."

Hạ Chi Dã trở về khách sạn, sạc pin cho điện thoại, vừa mới chuẩn bị báo cáo tình cảm nhớ nhung tha thiết và tác phong sinh hoạt thủ thân như ngọc suốt hai mươi mấy ngày qua cho lãnh đạo Tống Yếm thì đã nhìn thấy Wechat của Thẩm Gia Ngôn.

Giây phút nhấn vào bức ảnh rồi thấy rõ những lời nhục mạ vô cùng khó coi về Tống Yếm, đôi mắt đào hoa quyến rũ luôn luôn nhiễm ý cười bỗng chợt vụt tắt tất cả, đáy mắt hiện lên sự thù địch lạnh thấu xương.

Cái tên Thượng Duy này, hắn đã từng thấy ở trên cuốn sổ tay tuyên truyền do Tống Yếm cầm về.

Khó trách Tống Yếm lại đột nhiên quyết định tham gia cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh.

Nhất định là không thể không có liên quan đến người này được.

Hạ Chi Dã lạnh mặt, đầu ngón tay nhanh nhẹn gõ phím: Cái tên Thượng Duy này là ai.

Thẩm Gia Ngôn trả lời vô cùng nhanh chóng: Một tên ngu ngục cực kỳ trà xanh! Thứ rác rưởi vô cùng ghê tởm! Hỉ Tháp Lạp Nhĩ Tình thấy thằng đó cũng phải kêu to một tiếng tổ tông của vai phụ độc ác!

Chỉ mới nhìn chữ nhưng vẫn có thể não bổ ra trình nộ phẫn nỗ của người kia.

Wild: Nói ra xem thử.

Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian: Cậu biết tại sao tiểu Yếm lại đột nhiên chuyển từ trường của chúng tôi đến trường học của mấy cậu không?

Hạ Chi Dã không biết.

Từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều người ở Tam trung cảm thấy phú nhị đại sống tại Bắc Kinh giống kiểu của Tống Yếm chuyển đến trường học như Tam trung thật sự rất kỳ quái.

Suy cho cùng, sự bất đồng về nguồn lực giáo dục giữa các thành phần cũng không phải nói suông, cho nên lúc đó mới có nhiều người cảm thấy Tống Yếm hoặc là thành tích quá kém hoặc là phẩm hạnh chẳng đâu vào đâu như vậy.

Kết quả lại không ngờ rằng Tống Yếm học giỏi như thế, tính nết tuy rằng có hơi kém, không quá hòa ái dễ gần nhưng là người hào phóng, cũng chẳng đi tọc mạch chuyện người khác, sau khi giải quyết xung đột với Lưu Việt xong thì không có dây dưa không buông, thế nên đa số người trong lớp một vẫn sẵn sàng thiệt tình thiệt lòng gọi một tiếng anh Yếm.

Cho nên về việc tại sao Tống Yếm mới có thể đột nhiên chuyển trường, Hạ Chi Dã cũng không phải chứ từng nghĩ đến, chỉ là Tống Yếm không nói, xuất phát từ sự tôn trọng nên tạm thời hắn mới không hỏi.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này, hắn không thể không hỏi.

Wild: Bởi vì Thượng Duy?

Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian: Đúng! Là do cái thằng ngu ngục trà xanh này đó!

Có lẽ là cảm thấy chuyện này thật sự quá phức tạp, gõ chữ sẽ nói không rõ được, Thẩm Gia Ngôn mới gọi điện thoại cho hắn: "Alo, Hạ Chi Dã, nghe được không?"

Hạ Chi Dã: "Ừ, nghe được."

"Ok, tôi không nhiều lời nữa, nói thẳng luôn, cậu biết cúp Thanh Tài này được tổ chức hằng năm phải không? Đây là một cuộc thi trong nước vào cuối năm, thí sinh có thể tham gia cuộc thi diễn thuyết chủ đề giao lưu do trường Ivy League phối hợp tổ chức vào tháng 5 năm thứ hai sau khi đạt giải. Đến lúc đó, nếu lọt vào top ba thì có thể nhận được thư đề cử, đấy là một điểm cộng rất mạnh khi đăng ký vào học trường Ivy League, cho nên rất nhiều trường ở Bắc Kinh đều rất coi trọng cuộc thi này."

Hạ Chi Dã 'ừ' một tiếng: "Biết, tôi thấy trên sổ tay tuyên truyền hình như có viết Thượng Duy là người giành giải nhất của năm ngoái."

Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Gia Ngôn bỗng tức điên: "Cứt! Giải nhất cả nước của năm ngoái chính là tiểu Yếm!"

Hạ Chi Dã hơi nhướng mày: "Tống Yếm?"

"Đúng vậy, trong cuộc thi cả nước là tiểu Yếm giành giải nhất, vốn dĩ hạng nhất của cuộc thi giao lưu cũng phải là của tiểu Yếm, kết quả cái thằng ngu Thượng Duy kia đột nhiên nói bản thảo diễn thuyết của tiểu Yếm là do sao chép của nó, thế nên giải thưởng của Tống Yếm bị cắt mất. Cuối cùng đã bảo sẽ điều tra rõ ràng rồi nói tiếp nhưng đám dốt đặc kia lại chẳng chịu điều tra rõ ràng!" Thẩm Gia Ngôn tức giận đến mức cổ họng bốc khói.

Hạ Chi Dã cũng không cắt lời cậu chàng, tiếp tục nghe đối phương căm phần đầy lòng.

"Thật ra tiểu Yếm vốn không muốn đi nước ngoài, cũng chẳng hiếm lạ gì giải thưởng đó cả, nhưng với tính cách của nó thì sao có thể chịu được cơn giận này? Thế là nó đi tìm Thượng Duy chất vấn, kết quả lại không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà Thượng Duy ngã xuống từ ban công lầu ba. Cũng may dưới ban công là sườn dốc đã được xanh hóa, độ cao thực tế chỉ gần bằng một tầng thôi, phía dưới còn có giảm xóc nên ngoài trừ bị bụi cây khứa rách trán thì chả có vấn đề gì sất."

"Nhưng mà!" Thẩm Gia Ngôn nói một hồi lại tức tím người, "Nhưng mà Thượng Duy lại nói vì Tống Yếm ghen ghét và muốn trả thù nên mới cố ý đẩy thằng đó xuống! Chết hơn nữa, cái ban công kia chính là điểm mù của camera, trên đó chỉ có thể nhìn thấy quả thật là tiểu Yếm nắm lấy cổ áo Thượng Duy đứng ngay cửa ban công, nhưng sau này hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra việc gì ở trên ban công thì lại không biết!"

'Lúc ấy chuyện này ồn ào đến nỗi mời cả cảnh sát, thế mà cách nói hai bên lại không giống nhau, tiểu Yếm kiên trì nói là do Thượng Duy tự nhảy xuống, Thượng Duy lại dai dẳng nói là do tiểu Yếm đẩy."

"Cậu biết mà, tiểu Yếm không phải loại người có tính cách ngay từ đầu đã dễ ở chung, vừa kiêu ngạo vừa xấu tính vừa thẳng thắn, còn thích độc lai độc vãng. Thượng Duy thì lại là loại người hiền lành phẩm học kiêm ưu tính cách tốt bụng chăm ngoan học giỏi gặp ai cũng cười khiến người ta yêu thích. Nên mọi người đều cảm thấy nhất định là tiểu Yếm nói dối, lựa chọn tin tưởng Thượng Duy."

"Ồn ào đến nỗi cuối cùng cũng không ép chuyện này xuống được, vẫn là ba của tiểu Yếm đã đạt được thỏa thuận với ba mẹ Thượng Duy, cho ba mẹ thằng đó món hời nào đó mới đồng ý không truy cứu nữa mà giải quyết riêng."

"Nhưng vì vậy nên trong trường có rất nhiều người nói tiểu Yếm không chỉ sao chép bài rồi đánh người mà còn ỷ vào việc trong nhà có tiền có thế đi áp bức người bị hại, bắt đầu cô lập xa lánh nó."

"Nó giải thích như thế nào cũng chẳng có người tin tưởng, ngay cả người nhà cũng cảm thấy là do nó đẩy Thượng Duy xuống. Ông lão bà lão bên nhà mẹ kế còn đón em trai nó qua đó, vì sợ nó sẽ đẩy em xuống lầu, đề phòng nó cứ như đề phòng biến thái phản xã hội không bằng."

"Ba cũng không tin nó, cứ bắt nó nhận sai mãi, nhưng mà tính cách của tiểu Yếm y như đầu lừa, việc nó chưa làm thì sao có thể nhận được? Kết quả cậu đoán xem ba nó làm thế nào."

Ngón tay nắm điện thoại của Hạ Chi Dã dừng sức đến nỗi biến thành màu trắng xanh, giọng điệu lại nỗ lực không chế thật vững vàng: "Làm sao thế?"

"Ba nó nhốt nó dưới tầng hầm, tắt đèn điện, không cho bất cứ người nào vào đó, không nhận sai sẽ không cho ra."

Khoảnh khắc nghe thấy câu đó, trái tim Hạ Chi Dã co rút đau đớn đến mức hít thở không thông.

Thẩm Gia Ngôn nhớ lại đoạn thời gian đó của Tống Yếm, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Đó chính là Tống Yếm, nó sợ tối nhất, sợ việc ở một mình trong phòng tối nhất, tôi cũng không biết nó chịu đựng như thế nào khi bị nhốt trong đó nữa."

"Nhưng nó càng không chịu nhận sai, một mình ở trong phòng tối ba ngày ba đêm, một chữ cũng chẳng chịu thua, cứ cứng đầu chịu đựng, cuối cùng vẫn do mẹ kế sợ nó xảy ra chuyện mới cãi nhau với ba nó một trận rồi sau đó mạnh mẽ thả nó ra."

"Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của tiểu Yếm lúc bị đưa vào bệnh viện, nằm ngủ trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch gần giống như khăn trải giường, cả người gầy đến nỗi không ra hình ra dạng, hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền, không ăn không uống ngủ suốt mấy ngày. Bác sĩ nói không phải do cơ năng của thân thể mà là bởi vì nó không có ý chí sinh tồn mãnh liệt và ước muộn được tỉnh lại nên mới không chịu tỉnh."

"Cậu không biết đâu, lúc đó tôi khóc thảm thiết biết bao nhiêu, tôi thật sự rất sợ tiểu Yếm cảm thấy thế giới này quá đáng ghét nên không muốn tỉnh lại, cơ mà cũng mà tiểu Yếm kiên cường hơn tôi tưởng, cuối cùng vẫn tỉnh lại."

"Sau khi tỉnh lại thì mẹ kế làm thủ tục thôi học cho nó rồi đưa đi trị liệu tâm lý mấy tháng trời mới xem như chậm rãi khôi phục, nhưng nó vẫn không thèm nhận sai. Sau đó ba nó chuyển nó đến Nam Vụ, nói là đổi hoàn cảnh để nó suy nghĩ kỹ càng rằng nó rốt cuộc đã làm chuyện gì sai, khi nào suy nghĩ cẩn thận thì hẵng về."

"Tôi hỏi tiểu Yếm thử xem nó định chừng nào thì về, nó nói là sau khi thi đại học. Nhưng tôi cảm thấy thật ra cả đời này nó cũng chẳng muốn quay về nữa."

"Những việc này tôi biết nhất định tiểu Yếm không nói với cậu, tôi cũng không muốn nói, bởi vì tôi thấy tiểu Yếm ở chỗ mấy cậu trông rất vui vẻ, có lẽ đã quên mất những chuyện này, ai biết đám ngu kia lại đi tìm tiểu Yếm chứ."

Không phải bọn họ tìm đến Tống Yếm, mà là Tống Yếm tìm tới bọn họ.

Là bản thân Tống Yếm quyết định tham gia sau khi thấy Thượng Duy.

Hạ Chi Dã nghĩ, có lẽ đây là chút hiểu biết mà Tống Yếm rút ra sau khi tự mình trải qua những thống khổ trong quá khứ.

Nhưng sau khi nghe người thứ ba thuật lại những trải nghiệm đó, Hạ Chi Dã lại cảm thấy bản thân cực kỳ đau lòng.

Là sự đau lòng đến mức sắp hít thở không thông, hận bản thân bất lực cũng hận mình không thể đoạt hết tất cả những thứ tốt đẹp đưa đến trước mặt cậu.

Tống Đại Hỉ nhà bọn họ tại sao lại đáng thương như vậy chứ.

Tại sao một người rõ tốt như thế lại phải chịu sự đối đãi như vậy.

Luôn có người nói tính cách của Tống Yếm rất kém, cơ mà chỉ do từ nhỏ Tống Yếm chưa từng được đối xử tốt nên không có cảm giác an toàn, có chút xíu tính xấu không dễ dàng thân cận mà thôi.

Kiểu như cậu sẽ để ý đến lòng tự trọng của người khác, sẽ vừa vụng về vừa kiên nhẫn dỗ dành các bạn nhỏ, sẽ quan tâm xem áo lông của bà nội có phải bị rách một lỗ nhỏ rồi hay không, dù rõ ràng không muốn nhưng vẫn nói một đằng làm một nẻo chấp nhận yêu cầu của người khác.

Sẽ bởi vì không quen khi có người đối tốt với mình mà lộ ra chút ngạo kiều nhằm che giấu đi sự vụng về của bản thân, sau đó lại ghi tạc vào trong lòng, nghiêm túc đền đáp từng việc từng việc một.

Rõ ràng là khiến người ta yêu thích như vậy, nhưng lúc uống say lại thút tha thút thít gặng hỏi hắn rằng mình có phải là bạn nhỏ khiến người khác ghét nhất trên thế giới đúng không.

Nhớ đến đôi mắt ướt dầm dề của Tống Yếm vào buổi tối hôm ấy.

Hạ Chi Dã ôm ngực, đột nhiên thở không ra hơi.

Khó trách lúc Tống Yếm bị Lưu Việt vu oan gian lận lại nói không có camera thì thôi, khó trách Tống Yếm cảm thấy bản thân không xứng đáng để người ta thích, khó trách sau khi Tống Yếm biết hắn từng bị hiểu lầm ở Thực Nghiệm lại ra mặt vì hắn như vậy.

Hóa ra là do cậu đã từng trải qua quá nhiều chuyện không công bằng giống thế.

Cơ mà hắn mới chịu chút oan ức mà đã có Tống Yếm thay hắn ra mặt, nhưng lúc Tống Yếm chịu nỗi uất nghẹn lớn như vậy, lại chẳng có người nào có thể đứng ra giúp cậu.

Tống Yếm của hắn, hóa ra đã từng hai bàn tay trắng như thế.

Đầu bên kia điện thoại thấy hắn im lặng một hồi lâu nên nhịn không được 'alo' một tiếng: "Hạ Chi Dã, cậu còn đó không?"

"Còn." Hạ Chi Dã thấp giọng đáp, "Tôi biết rồi, việc này cứ giao cho tôi."

Nói xong thì cúp điện thoại, nhấn mở Wechat của Tần Tử Quy: Đàn anh, tình nguyện viên trong cúp Thanh Tài ở trường Thực Nghiệm là người của hội học sinh mấy anh hay là liên đoàn xã hội.

Đàn anh Tần Tử Quy: Liên đoàn xã hội.

Wild: Người phụ trách là ai.

Đàn anh Tần Tử Quy: Giang Viên Viên.

Wild: Vâng, vậy anh gửi tài khoản Wechat của cậu ấy qua cho tôi với, tôi tìm cậu ấy nhờ chút việc.

Trước kia là do hắn không quen biết Tống Yếm.

Nhưng sau này hắn sẽ không để cho người khác bắt nạt Tống Đại Hỉ nhà bọn họ đâu.

Hơn nữa hắn muốn cho những người đó biết Tống Yếm chính là thiếu niên xứng đáng để thích nhất.

Hết chương 55.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play