Tiểu Yếm nhà mấy người?

Có ý gì đó?

Hạ Chi Dã đầu tiên là thấy bất mãn với câu đơn đầu tiên, sau đó mới ý thức được lượng tin tức của câu sau.

Hắn hỏi: "Có ý gì đó là có ý gì?"

Thẩm Gia Ngôn thần thần bí bí: "Chính là cái ý đó đó."

"Cái ý nào cơ?"

"Chính là cái ý mà cậu đang nghĩ ấy."

"Thật sự là cái ý mà tôi đang nghĩ?"

"Đúng vậy, chính là cái ý của cái ý mà cậu đang nghĩ đó."

Sau khi hai người nói xong đoạn đối thoại líu cả lưỡi này.

Hạ Chi Dã trầm mặc ba giây: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"

Thẩm Gia Ngôn tức giận đến chống nạnh: "Cái này mà còn phải hỏi?!"

Hạ Chi Dã: "..."

"Rõ ràng là ba người chúng ta cùng nhau đi dạo phố ăn cơm, hai người có xem tôi tồn tại không? Hai mắt của cậu cứ như mọc ra trên người nó ý, nhìn nó cười mãi. Hơn nữa khi chơi game cậu còn tiêu chuẩn kép, đối với con gái nhà người ta thì lạnh lùng, đổi thành Tống Yếm thì trực tiếp xông lên bảo vệ, đây có thể là tình hữu nghị giữa trai thẳng phổ thông bình thường được à?"

Thẩm Gia Ngôn chất vấn đến đúng lý hợp tình, nói có sách mách có chứng, tựa hồ đã rõ đáp án.

Nhưng mà bản thân Hạ Chi Dã cũng không thể chắc chắn đáp án chính xác là cái gì, chỉ có thể trầm mặc tự hỏi.

Thẩm Gia Ngôn thấy hắn không phản bác, lại híp mắt lén lút bổ sung một câu: "Hơn nữa tôi cảm thấy hình như tiểu Yếm cũng có ý gì đó với cậu."

Đuôi lông mày của Hạ Chi Dã khẽ nhướng: "Xin chỉ giáo?"

Thẩm Gia Ngôn lại tức giận đến chống nạnh thêm lần nữa: "Cái này mà còn phải nói?"

Hạ Chi Dã: "..."

Thẩm Gia Ngôn cảm thấy hắn hết thuốc chữa, đếm từng số từng số trên đầu ngón tay nói với hắn: "Cậu nghĩ xem, tư liệu học tập mà lần trước tiểu Yếm hỏi tôi có phải là cho cậu đúng không?"

Hạ Chi Dã: "... Đúng."

"Hôm qua cậu đi ra ngoài ăn cơm với con gái đã đăng hình lên vòng bạn bè, có phải nó gọi điện hung dữ với cậu đúng không?"

"... Đúng."

"Có phải tối nay nó chủ động muốn đeo vòng tay tình nhân chung với cậu đúng không?"

"... Đúng."

"Thì bởi." Thẩm Gia Ngôn đập tay, hết thảy cam chịu tựa như đều biến thành một đáp án, "Hai người các cậu nhất định là hai bên thầm mến."

"..."

Hạ Chi Dã còn chưa có hoàn toàn xác định mình rốt cuộc có thích Tống Yếm hay không nghe Thẩm Gia Ngôn phân tích một hồi, thế mà cảm thấy hình như có chút đạo lý.

Hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi quen biết Tống Yếm tới nay.

Tống Yếm tính tình lãnh đạm, nhưng lại đóng dâu tư liệu học tập cho riêng hắn.

Tống Yếm không thân cận với người khác, nhưng lần đầu cùng ăn cơm trưa lại gắp cho hắn món gan heo mình thích nhất.

Tống Yếm ngày thường không thích phản ứng lại người khác, nhưng mua đồ gì đều sẽ mua cho hắn một phần, bút cùng kiểu, vở cùng kiểu, trà sữa cùng hiệu, hôm nay thậm chí còn mua vòng tay tình nhân.

Điều không thể giải thích được nhất chính là sau khi Tống Yếm thấy ảnh chụp chung chả mình với chị họ thì nói phải cách mấy cô gái không rõ lai lịch này ra xa một chút.

Tuy rằng hắn đã nói là chị gái, nhưng thái độ của Tống Yếm vẫn có hơi kỳ quái, lúc ấy cảm thấy không thể hiểu nổi, bây giờ ngẫm lại, thế mà có chút giống như đang ghen rồi làm nũng.

Cho nên chẳng lẽ Tống Yếm thật sự... Yêu thầm hắn?

Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dáng rơi vào trầm tư rồi lại không xác định được đáp án của hắn, hận sắt không thành thép: "Thôi, để tôi trực tiếp đi hỏi tiểu Yến thì hơn."

Ngay khoảnh khắc vừa vặn tay nắm cửa ra, Hạ Chi Dã đã nghiêng đầu nhìn về phía cậu chàng, bình tĩnh nhắc nhở: "Cậu cảm thấy nếu cậu trực tiếp xách vấn đề này đi hỏi Tống Yếm thì sẽ có kết quả gì chưa?"

Động tác của Thẩm Gia Ngôn hơi dừng, sau đó lý trí trả lời: "Ngày này nằm sau, cỏ xanh trên mộ đã cao hai mét."

"Cho nên cậu còn muốn đi hỏi nữa không?"

"Không hỏi, cảm ơn, quấy rầy rồi."

Thẩm Gia Ngôn buông bàn tay đang cầm khóa cửa ra, yên lặng lui về sau hai bước, sau một phút trầm mặc sợ hãi chết chóc, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

"Không làm sao cả." Hạ Chi Dã tựa hồ hiểu rõ trong lòng, "Dù sao trước tiên cậu đừng nói gì gì với Tống Yếm, thuận theo tự nhiên là được."

Hắn không cảm thấy con trai thích con trai có vấn đề gì cả, dù sao từ nhỏ đến lớn tính cách của hắn rất cứng đầu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn thích cái gì thì thích cái đó, chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác.

Nhưng hắn để ý Tống Yếm.

Nếu Tống Yếm vốn không thể chấp nhận việc con trai thích con trai hoặc vốn dĩ không thích hắn, sau đó bởi vì chuyện này mà ngay cả bạn bè cũng làm không được thì biết làm sao?

Mà nếu Tống Yếm thật sự thích hắn...

Đáy mắt Hạ Chi Dã phiếm chút ý cười nhạt nhẽo mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Thẩm Gia Ngôn bên cạnh nhìn thấy mà không thể hiểu được: "Đột nhiên cậu cười cái gì?"

"..."

Cười.

Không chỉ cười mà còn cười đến mức gió xuân nhộn nhạo.

Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dáng ý cười hoài xuân đầy mặt rồi lại không tự biết của Hạ Chi Dã, thì biết một anh đẹp trai nữa đã hết đường chữa trị, bất đắc dĩ thở dài, lấy đồ tẩy rửa của mình ra: "Được rồi, tôi đi tắm trước đây, tự cậu cân nhắc một lát đi."

"Ừ, được."

Cửa phòng tắm đóng lại, trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Hạ Chi Dã đi đến ban công, muốn hóng gió, bình tĩnh một chút, nghiêng đầu về một bên, nhìn thấy ánh đèn màu vàng nhạt tràn ra từ ban công phòng bên cạnh, chảy đầy đất.

Thì ra lúc Tống Yếm đi ngủ một mình đều không tắt đèn.

Cũng không biết không có mình bên cạnh thì cậu có sợ không nữa.

Đang suy nghĩ, cách vách truyền đến một tiếng 'rầm' thật lớn, tựa như vật nặng rơi xuống đất, còn kèm theo tiếng nước xôn xao. Hạ Chi Dã trong nháy mắt cái gì cũng không thèm nghĩ, đã trực tiếp xoay người chạy qua phòng bên cạnh.

Cửa không có khóa, lập tức mở ra, sau đó đẩy cửa phòng tắm: "Tống Yếm, cậu không... Sao chứ."

Tống Yếm không có việc gì.

Thân trên trần truồng, thân dưới mặc một cái quần ngủ bằng lụa, trong tay xách một lọ sữa tắm thật lớn, nhìn dáng vẻ hình như là vừa nhặt lên trừ trên mặt đất.

Vòi hoa sen bên cạnh đã mở ra, nước ấm ào ạt chảy xuống, dưới ánh đèn ấm áp bốc hơi lượn lờ, thấm ướt tóc mái và da thịt của Tống Yếm.

Làn da trơn bóng trắng nõn của bản thân giống như sứ trắng được bao bọc bởi sương mù, từng đường gân cơ tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn tinh xảo.

Rất nhỏ, lại không khiến người ta cảm thấy quá mức mềm mại, mà là một loại dẻo dai, cảm giác khiến người ta muốn thử một lần xem có thể gấp cái eo nhỏ này liên tục được không.

Thẩm Gia còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy hai cái lỗ nho nhỏ bên eo lộ ra dưới lớp vải đen, mà nhìn xuống phía dưới hai cái lỗ đó chính là...

"Muốn chết?"

Một tiếng lạnh lùng, cắt đứt ý đồ muốn nhìn xuống dưới của Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã mới hồi phục tinh thần từ tỏng sắc đẹp, ý thức được ý tưởng xấu xa vừa rồi của bản thân, chột dạ né tránh tầm mắt, giả vờ trấn định, ho khan: "Cái gì ta, chỉ là tôi nghe thấy có tiếng động, cho rằng cậu bị ngã nên mới qua đây xem thử."

"Bây giờ xem xong rồi thì có thể suôn sẻ rời đi được chưa?"

Tống Yếm vốn dĩ muốn trực tiếp đánh đuổi Hạ Chi Dã ra ngoài, nhưng nghe thấy lười này, vẫn khắc chế tính tình, đuổi người đến mức cực kỳ lễ phép.

Hạ Chi Dã cũng không dám nhìn cậu thêm nữa: "Ừm, không sao là được, tôi ra ngoài trước đây, có việc thì gọi tôi."

Giọng điệu nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhưng sau khi nói xong thi nhanh chóng đóng cửa, hai bước ra khỏi phòng, mang theo chút vội vàng chạy trốn.

Vừa lúc đụng phải Thẩm Gia Ngôn vừa mới tắm xong đi ra, thấy bộ dạng của hắn, mê mang chớp chớp mắt: "Sao lỗ tai của cậu đỏ quá vậy?"

"Ồ, không có gì, chỉ là nhiệt độ của điều hoa quá cao, nóng, đi tắm một chút thì tốt thôi." Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc tim không đập, nói xong thì đi vào một phòng tắm khác, khóa cửa lại.

Để lại Thẩm Gia Ngôn một mình ở phòng khách nhíu mi lại, nhiệt độ điều hòa cao à? Chắc là Hạ Chi Dã sợ nóng, vì thế thuận tay chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất.

Mà trong phòng tắm, Hạ Chi Dã đang chống tay lên bên cạnh bồn rửa, cúi đầu hít thở thật sâu, nỗ lực làm dịu đi xúc động máu chảy mãnh liệt chợt xuất hiện ở nơi nào đó.

Nhưng mà cố gâng nửa ngày, đầy đầu đầy óc vẫn là hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, ngoại trừ da thịt tuyết trắng cùng với vòng eo thon gầy, phía dưới eo còn có đường cong săn chắc và đôi chân thon dài, nghĩ đến đã cảm thấy cổ họng khô khốc lợi hại.

Hạ Chi Dã cảm thấy chính mình có lẽ là xong đời rồi.

Nếu là cùng một người thì lần đầu tiên có cảm giác là ngoài ý muốn, lần thứ hai có cảm giác là trùng hợp, vậy lần thứ ba có cảm giác mà không nhận nữa thì thật sự có hơi không thể nào nói nổi.

Cố tính người này còn là bạn cùng phòng của mình.

Hạ Chi Dã nhớ đến cảnh tượng một tháng trước chính mình lười thề son sắt nói bản thân thẳng tắp, cảm thấy mặt có hơi đau.

Nhưng có thể làm cái gì bây giờ chứ.

Hắn thân là một thằng con trai đang độ tuổi dậy thì sinh lý tâm lý đều rất bình thường cũng không thể nói khống chế là khống chế được.

Chỉ có thể nhận mệnh vặn vòi nước ra, tắm rửa, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, chờ hết thảy quay về bình thường, mới thay áo ngủ của khách sạn ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Gia Ngôn đã nằm trên giường ngủ rồi, bên cạnh chừa ra khoảng giường rộng và nguyên một cái chăn bông, có lẽ là để lại cho hắn.

Nhưng Hạ Chi Dã cảm thấy lần đầu tiên gặp nhau đã ngủ chung một cái giường nhiều ít có chút kỳ cục, hơn nữa hắn bây giờ có tám chín phần mười là cong, lại ngủ chung một giường với nam sinh thì có hơi không tốt.

Đơn giản lấy một cái chăn bông điều hòa từ trong tủ, đi ra phòng khách.

Vừa mới nằm lên sofa, 'kẽo kẹt' một tiếng, cửa phòng đơn đã mở ra.

Ánh đèn trong phòng ngủ tràn ra từ khung cửa, cắt ra một khối ánh sáng méo mó trong phòng khách tối om, vừa lúc bao trùm lên Hạ Chi Dã đang nằm trên sofa.

Tống Yếm đứng giữa ranh giới sáng tối, nhăn mày: "Cậu ngủ phòng khách làm gì?"

Hạ Chi Dã nói dối không chớp mắt: "Thẩm Gia Ngôn ngáy to quá, tôi ngủ không được."

Tống Yếm: "?"

Thẩm Gia Ngôn ngáy à?

Sao cậu không nhớ rõ.

Nhìn bộ dáng nửa tin nửa ngờ của Tống Yếm, Hạ Chi Dã làm bộ làm tịch mà thật chặt tấm chăn trên người: "Không sao, ngủ ở phòng khách cũng khá tốt... Hắt xì!"

Nói còn chưa dứt lời, Hạ Chi Dã đã nghiêng đầu, chống mặt, nhẹ nhàng hắt xì một cái.

Tống Yếm lúc này mới phát hiện nhiệt độ điều hòa trong phòng khách rất thấp, mà trên người Hạ Chi Dã chỉ có một tấm chăn điều hòa rất mỏng.

Hơn nữa sofa nói hẹp không hẹp, nói rộng cũng không rộng, dù sao với vóc dáng 1m87 của Hạ Chi Dã, nằm trên sofa hoàn toàn duỗi người không được, chỉ có thể co hai chân lại, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chật chội.

Người ta tốt bụng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí, không có lý nào lại không thể có được một đêm ngon giấc.

Tống Yếm cho rằng mình không phải đang đau lòng Hạ Chi Dã, mà chỉ là việc làm cơ bản nhất giữa khách và chủ mà thôi, lạnh lùng nói: "Nếu cảm thấy phòng khách lạnh thì cứ vào đây ngủ."

Nói xong quay người vào phòng, nhưng lại không đóng cửa.

Từ góc độ của Hạ Chi Dã có thể tinh tường nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái giường không tính là rộng.

Vì thế Hạ Chi Dã lại làm bộ làm tích khụ hai tiếng, giả vờ bất đắc dĩ nói một câu 'Ai, không có biện pháp, bên ngoài thật sự quá lạnh', sau đó lập tức ôm chân mang theo ý cười che giấu không được chậm rì rì đi theo sau Tống Yếm vào phòng của cậu.

Nhìn đi, Tống Yếm đau lòng cho hắn biết bao.

Nam sinh bình thường sẽ đau lòng vì một nam sinh khác như vậy à?

Sẽ không.

Cho nên hợp lý lợi dụng sự mạnh miệng mềm lòng của bạn cùng phòng là kỹ năng ưu tú cần có cho mỗi nam sinh cấp ba thời nay.

Dù thích hay không thích, không nỗ lực thử xem thì sao mà biết.

Hết chương 25.

Lời của tui:

Vừa edit chương này vừa cười như điên, ba con người với ba mạch não tưởng không hợp mà hóa ra... Không hợp thật.

Đùa thôi chứ nhờ Thẩm Gia Ngôn mà Hạ gia mới bừng nắng hạ, dù lúc trước cũng le lói rồi.

Còn về phần Tống Yếm có thích Hạ gia không, cái đó là tùy cảm nhận của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play