Nghỉ hè năm lớp mười hai, Hứa Miểu theo đuổi thành công Giang Nhất Phàm.
Hè năm đó thật nóng nực, trên đường rộng rãi còn bốc lên nhiệt khí, nếu đi cúi người, còn có thể nghe thanh âm "chi chi' rất nhỏ, giống như là cục đá cũng không chịu được sự nóng bức này mà kháng nghị.
Mùa hè này có lẽ phải gánh chịu tình yêu ngây ngô của bọn họ, nên mới nóng hơn những mùa hè trước đây.
Nhà Giang Nhất Phàm gia giáo nghiêm, cũng không thể thường ra ngoài chơi.
Hứa Miểu có lúc nghĩ đến hắn, liền chạy tới cạnh nhà hắn, cũng không nói cho hắn biết, chỉ đứng ở kia mà lắc lư, đếm nhà bọn họ ở lầu mấy, một lần rồi một lần hướng lên cửa sổ phía trên, hi vọng có thể từ cửa sổ đó mà thấy được Giang Nhất Phàm.
Tuy rằng trước giờ chưa từng thấy, bất quá Hứa Miểu cũng không cảm thấy ủ rũ, cậu liền ngóng trông ngày khai giảng.
Hưa Miểu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên chờ mong ngày khai giảng, nhưng mà không phải là vì học tập, mà là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Giang Nhất Phàm, có thể cùng hắn trò chuyện, mặt đối mặt, không cần phải thông qua điện thoại.
Mùng một tháng 9 khai giảng, qua hai tháng học sinh đều trửo lại trường, trời hạ quá nóng, cơ hồ mỗi người đều đen đi một tông.
Mùa hè sáng sớm tinh mơ, lại có động lực muốn nhìn thấy Giang Nhất Phàm, hơn năm giờ Hứa Miểu đã tỉnh rồi.
Chân trời mờ mịt, không khí buổi sớm mang theo mát mẻ cùng một chút ẩm ướt. Buổi sáng mát mẻ như thế, ai có thể nghĩ đến buổi trưa nhiệt độ lại trở nên tăng vọt một cách tàn nhẫn.
Hứa Miểu bật một cây quạt, trên người vẫn còn dính dấp mồ hôi nóng, cậu chạy đi tắm nước lạnh, hơn nữa còn bị gió thổi, cảm giác gió này thổi đến toàn bộ đi vào trong thân thể của cậu, nhẹ nhàng mà thổi hết những nóng bức trong người.
Cậu đứng ở ban công hóng gió đã lâu, mãi đến khi nhìn thấy ông mặt trời khổng lồ bò lên từ phía chân trời, cậu mới vào nhà sửa soạn cặp sách, ăn điểm tâm, hào hứng đi tới trường.
Lần khai giảng này, Hứa Miểu đến sớm nhất, uỷ viên lớp giữ chìa khoá vẫn chưa có đến, cậu không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng đợi ở ngoài hành lang, chờ người tới mở cửa.
Đợi năm, sáu phút, rốt cục cũng có người đến mở cửa.
Uỷ viên lớp nhìn thấy Hứa Miểu, nhât thời sửng sốt, một bên mở cửa một bên hỏi: "Hứa Miểu, cậu làm sao mà tới sớm như thế?"
"Dậy sớm." Hứa Miểu nói.
Phòng học trải qua một kì nghỉ hè, mỗi cái bàn học đều phủ một lớp bụi, hiện lên một vẻ trống rỗng.
Hứa Miểu mở cửa sổ ra, để không khí mới mẻ thổi vào, lại lấy ra khăn giấy đã chuẩn bị kĩ càng mà lau bàn, thuận tiện lau sang chỗ ngồi của Giang Nhất Phàm.
Phát thanh trường học phát nhạc, các bạn học lục tục đi tới trường, từng bước từng bước đem phòng học trống trải mà lấp đầy.
Phòng học từ yên tĩnh đến không một tiếng động trở nên líu ra líu ríu, các loại âm thanh ồn ào xen lẫn.
Hứa Miểu chống cằm, có chút qua loa nghe người khác tán gẫu, mãi đến khi cửa phòng học xuất hiện một thân ảnh, cậu như là bé cún thấy chủ nhân, trong nháy mắt lên tinh thần.
Ánh mắt xuyên qua không trung, lướt qua từng cái bàn học, rơi vào cửa, thẳng tiến vào tầm mắt của Giang Nhất Phàm.
Khoé môi Giang Nhất Phàm câu lên, lững thững đi tới.
"Em đã giúp anh lau bàn sạch sẽ." Hứa Miểu nhìn hắn, đôi mắt đẹp đẽ mang theo ý cười.
Giang Nhất Phàm để cặp qua một bên, ngồi xuống, nói: "Cám ơn."
Hứa Miểu vẫn cứ nhìn hắn, cười híp mắt, tình yêu tuổi trẻ không chút nào che giấu, hình ảnh trong mắt đều là Giang Nhất Phàm, không chứa thêm được ai khác.
Bạn học đang nói chuyện bị lơ là, gõ bàn một cái nhắc nhở, "Hứa Miểu, tao đang nói chuyện với mày."
"Ồ." Hứa Miểu lần này càng thêm qua loa, trả lời cho có.
Bạn học bĩu môi, hừ một tiếng, không nói gì quay người lên.
Không ai chú ý tới bên này, Hứa Miểu hạ thấp giọng, ghé sát vào Giang Nhất Phàm nói: "Nhìn thấy em có vui hay không?"
Bọn họ dính sát nhau, trong ánh sáng ngày hạ, Giang Nhất Phàm có thể thấy lông tơ trong suốt trên mặt cậu, hắn giơ tay chỉnh kính, thấp giọng trả lời, "Vui."
"Em làm sao không cảm giác được nha?" Hứa Miểu mắt cười cong cong, da dẻ cậu rât tốt, hoàn toàn không sợ người khác nhìn cậu gần như vậy, "Một chút cảm giác vui sướng đều không có."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, thấy trong phòng học còn chưa nhiều người, bạn học ngồi phía sau cũng chưa tới, không ai chú ý tới chỗ này.
Được bàn học che giấu, hắn không tiếng động mà nắm chặt tay Hứa Miểu đặt trên đùi, lòng bàn tay ấm áp dán vào mu bàn tay cậu, buổi sáng mát mẻ lại có chút nhiệt.
Hứa Miểu có chút trố mắt, ánh mắt từ bàn tay nhấc lên, nhìn về phía Giang Nhất PHàm.
"Cảm thấy không?" Giang Nhất Phàm tận lực đem âm thanh ép tới cực thấp, không nhanh không chậm nói, "Tôi đang rất hồi hộp."
Hứa Miểu chỉ cảm thấy mu bàn tay như đang nhúng trong nước nóng, nhiêt độ dọc theo tay chậm rãi hướng lên trên, hai má đỏ bừng, cậu hoảng loạn gỡ bỏ tay hắn, tay nắm thành quyền để bên môi ho nhẹ một tiếng, nhìn Giang Nhất Phàm, lại không nhịn được cong môi cười.
Tuy rằng quan hệ bọn họ tiến thêm một bước, thế nhưng nghỉ giữa giờ, dạy học là điều không thể thiếu.
Hứa Miểu cũng thành thói quen, làm bé ngoan nghe thầy Giang giảng bài, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, không chịu nhìn vào sách giáo khoa.
Giang Nhất Phàm chú ý thấy cậu không tập trung, trước mắt cậu vỗ tay cái bợp, ra hiệu cậu hoàn hồn, "Không được ngẩn người."
Hứa Miểu đột nhiên phản ứng lại, khó miệng lộ ra nụ cười nho nhỏ, để sát vào hắn nhỏ giọng nói: " Anh quá đẹp trai."
Đối với lời khen của cậu, Giang Nhất Phàm không chút nào cảm kích, dường như không nghe thấy, hỏi: "Nghe hiểu?"
Hứa Miểu: "... Không."
Giang Nhất Phàm có chút bất đắc dĩ, Hứa Miểu nền tảng quá kém, một ít kiến thức cơ bản cũng không hiểu, hắn mím mím khoé môi, thấp giọng nói: "Tôi nói lại một lần."
"Ai, em nghĩ cần đi vệ sinh." Hứa Miểu xin tha, "Chờ một lát nói tiếp được không?"
Giang Nhất Phàm cau mày, nhìn về phía cậu, "Làm sao em cứ thường đi nhà vệ sinh?"
Hứa Miểu thản nhiên thừa nhận, nói: "Bởi vì em lười biếng."
Giang Nhất Phàm xích ra, nói: "Đi đi."
....
Bởi vì lên lớp 12, sang năm chuẩn bị nghênh đón thi đại học, lớp 12 buổi tối đều tăng thêm giờ tự học, thời điểm tan học, buổi tối thời gian chỉ dùng để thi thử, những môn học xong trong ngày, buổi tối tự học làm kiểm tra lại.
Hứa Miểu vừa mới bắt đầu đặc biệt không quen mỗi ngày đều muốn kiểm tra, sợ nhất chính là giáo viên mang theo bài thi vào phòng học, sau dần dần mà chết lặng, bơi trong biển tri thức mà thôi miên chính mình.
Lúc đó Hứa Miểu không có bao nhiêu động lực học tập, mỗi ngày đều ngóng trông lúc tan học, có thể cùng Giang Nhất Phàm ở trong rừng cây nhỏ trong trường, hay trên đường tận hưởng một chút tình iu.
BỌn họ còn trẻ, cũng không có làm chuyện khác người gì, trong rừng cây nhỏ cũng chỉ là vừa đi vừa tán gẫu, tình cờ nắm tay, ngây thơ ngu ngók, nhưng bởi vì trong đêm khuya, trái lại hiện ra có một chút cảm giác kích thích.
Mặt trăng cùng sao đều đang ngủ, cả bầu trời đều đang bị màn đêm che đi, mọi vật đều ngủ say, không có người nào có thể nghe thấy bọn họ trò chuyện.
Hứa Miểu rất hưởng thụ thời khắc sau khi tan học này, tuy rằng thời gian ngắn ngủ, tán gẫu không bao lâu phải về nhà, nhưng cậu cũng đã rất thoã mãn.
Tâm tư cậu phần lớn đều đặt ở chuyện tình yêu, mãi đến tận cuối năm, cha của cậu vì tai nạn xe cộ mà qua đời.
Tuy rằng cha cậu nhậu nhẹt rồi đánh bạc, Hứa Miểu cùng cha không có bao nhiêu tình cảm, mà nhìn người sống sờ sờ như vậy liền biến mất trong thế giới của cậu, cảm giác như trên thế giới này không còn một ai thân thiết, cách một quãng thời gian dài cậu về nhà, vẫn không có cách nào tiếp thu.
Hứa Miểu như là trở thành một người khác, trầm mặc hơn rất nhiều.
Giang Nhất Phàm đặc biệt lo lắng, sợ cậu một mình ở nhà sẽ chịu không nổi, mấy ngày hắn lừa gạt cha mẹ, buổi tối lại ở cùng với Hứa Miểu, cùng cậu vượt qua từng đêm dài dằng dặc cô độc.
Bởi vì Giang Nhất Phàm không nói buổi tối qua đêm ở đâu, cha mẹ hắn mấy lần đi đến trường học, dò hỏi tình huống qua giáo viên chủ nhiệm, tan học đứng ngay cửa bắt hắn trở về nhà.
Rất nhanh liền tới kì thi cuối kì, Hứa Miểu thi đến rối tinh rối mù, từ giữa lớp trực tiếp rơi xuống top dưới đếm ngược ba người đứng đầu.
Thi xong chính là kì nghỉ đông, trên đường khắp nơi đều là không khí ăn tết vui vẻ. Đêm giao thừ ngày ấy, Hứa Miểu là cùng bà vượt qua, cậu nghe ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến từng tiếng pháo, cúi đầu gửi tin nhắn cho Giang Nhất Phàm.
"Năm mới vui vẻ."
"Giang Nhất Phàm, em muốn thi đại học."
Tiến vào học kì 2 của lớp 12, bầu không khí trong lớp đã căng thẳng hơn rất nhiều, phần lớn học sinh đều vì kì thi đại học mà phấn khởi chiến đấu.
Hứa Miểu cũng không ngoại lệ, mỗi ngày nghiêm túc nghe giảng, vùi đầu làm bài.
Mà kiến thức trụ cột của cậu quá kém, tuy rằng Giang Nhất Phàm mỗi ngày dạy cậu, nhưng là tiến bộ vẫn rất chậm, thành tích vẫn cứ nằm ở vị trí giữa lớp, đã lâu cũng không thấy thứ tự tăng lên.
Cậu căn bản không dám nghĩ cùng Giang Nhất Phàm thi cùng một trường đại học, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, cậu chỉ muốn có thể thi vào trường đại học cạnh trường của Giang Nhất Phàm, vì thế, cậu tìm tòi thủ đô nào có trường đại học có đầu vào tương đối thấp.
Quá khứ mười mấy năm qua, nhân sinh Hứa Miểu không có một tia động lực, mẹ cậu vứt bỏ cậu chưa từng nhìn qua, cha cậu mỗi ngày uống say khướt, trong ngõ hẻm chật chội chen chúc, chỉ có thể nhìn thấy một mảng nhỏ trời xa xôi, cậu cảm thấy được cuộc sống cậu cũng cứ như vậy, tự giận mình, đối với tương lai không có bất kì mong đợi nào.
Mãi đến khi Giang Nhất Phàm tiến vào cuộc đời cậu, như là ánh sáng chói mắt xuyên qua thế giới âm u chán ngắt của cậu, ánh rạng đông chiếu vào, cậu từ góc nhỏ đen tối mà chậm rãi đứng lên.
Tuy rằng thi đậu vào đại học hạng A trong thủ đô là hi vọng xa vời, nhưng cậu lần này không muốn từ bỏ, mà là níu lấy tia sáng kia, cắn răng leo lên, liều mạng muốn bò ra ngoài vực sâu.
Đầu óc Hứa Miểu vẫn rất thông minh, tư duy nhanh nhẹn phản ứng nhanh, mà cũng không phải là thiên tài, chỉ là người bình thường nên trong thời gian ngắn ngủi căn bản không thể bổ sung kiến thức của mười mấy năm qua.
Cuối cùng, cậu cố hết sức, thi đại học cũng chỉ tới 452 điểm.
Đại học cậu chọn đóng học phí hơi cao, mỗi năm học phí tận 10 ngàn (tầm 38 chẹo) trở lên, Hứa Miểu không có tiền, cậu còn muốn trả nợ giúp cha, vì thế cậu từ bỏ học đại học.
Mùa hè thi đại học xong, Hứa Miểu tìm công việc, chính thức bước vào xã hội, mà Giang Nhất Phàm hai tháng này cũng rất bận, làm giáo viên dạy thêm cho người khác.
Bọn họ gặp mặt nhau chỉ có buổi tối, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, tình cờ ngủ chung, sinh hoạt ngược lại cũng phong phú thêm.
Mãi đến tận tháng chín, Giang Nhất Phàm muốn tới Bắc Kinh để đi học.
Vào ngày tạm biệt cuối cùng, Giang Nhất Phàm cùng Hứa Miểu gặp mặt, đem hai tháng tiền lương đưa cho cậu, ngữ khí như trước nhạt nhẽo không gợn sóng: "Tiền cưới."
Hứa Miểu biết là Giang Nhất Phàm cố ý đùa giỡn, nói như vậy là vì bảo vệ lòng tự ái của cậu.
Vành mắt cậu có chút hồng, thời điểm nói chuyện cũng nghẹn ngào một chút: "Tại sao không phải là sính lễ?"
Đôi mắt Giang Nhất Phàm chợt loé một tia bất ngờ, một hồi lâu sau cũng thuận theo cậu, hời hợt nói: "Vậy thì đây là sính lễ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT