Hứa Miểu được hầu hạ cả một buổi tối, ngày thứ hai, đau lưng nhức eo, nằm lì ở trên giường.
Giang Nhất Phàm đã về lại trường học, sau khi nằm trên giường đã lâu, eo thật sự đau, Hứa Miểu bước xuống giường bước đi đều cần phải đỡ eo, cậu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Diệp Na, nói cho Diệp Na biết hôm nay cậu sẽ không đến quán Internet.
Bởi vì trong nhà cách âm không tốt, cho nên cậu luôn phải nhẫn nhịn không phát ra tiếng, nên giọng nói không có khàn khàn, mà là có chút khô khốc, như là bị ngắt cuống họng rất lâu, nói chuyện có chút không rõ ràng.
Diệp Na không nhận ra được điểm gì lạ, nói: "Được rồi, anh cứ việc hẹn hò đi thôi, quán Internet đã có em rồi."
Hứa Miểu cười khổ một tiếng, cậu như bây giờ, nếu như muốn đi hẹn hò, đoán chừng phải gọi cho Giang Nhất Phàm thay cậu chuẩn bị một cái xe lăn.
Cậu không giải thích, nói vài câu liền cúp điện thoại, trở lại trên giường tiếp tục chơi trò cosplay thi thể, một bên lấy tay xoa eo, ý đồ giảm bớt cảm giác đau nhức.
Hiện tại tuổi tác có chút lớn, trước đây lăn tới lăn lui cũng không có vấn đề gì, hiện tại đoán chừng phải tịnh dưỡng chừng mấy ngày.
Hứa Miểu cảm giác mình đến vài ngày sau mới có thể ra khỏi cửa, bằng không người k hác nhìn thấy cậu bước đi chậm rãi còn đỡ eo, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể biết được nguyên nhân.
Buổi trưa, Giang Nhất Phàm hết bận quay trở về, ngày mai sinh viên sẽ thi môn cuối cùng, chờ chấm điểm xong hết là có thể bắt đầu kì nghỉ.
Hứa Miểu nhắm mắt chết lặng nằm trên giường, nếu muốn động đậy thì hai chân di chuyển trước, sau đó nửa người trên sẽ chầm chậm nhích qua, nghiêng về một phía hít hơi, một chút sức lực cũng không có.
Giang Nhất Phàm ở trên đường mua cơm nước, thấy Hứa Miểu như vậy, kêu cậu không cần xuống giường, hắn tới đút cậu.
Hứa Miểu động đậy thân thể, nằm dựa vào bên giường, u oán lườm hắn một cái, cắn răng nói: "Đều tại anh!"
"Tại tôi." Giang Nhất Phàm mở ra hộp cơm, ngồi ở bên giường, đút cậu ăn, "Ăn canh trước."
Hứa Miểu ngậm một muỗng nước canh, ánh mắt đẹp đẽ láo liên mang theo giận dữ và xấu hổ, cậu nuốt xuống, nói tiếp: "Lần này rất tốt, em phỏng chừng mấy ngày này đều không thể ra khỏi cửa, lần trước Trần Tuấn Soái cũng là như thế này làm loạn cả một buổi tối, kết quả hắn trải qua hơn một tuần lễ mới khôi phục được khí thần.
Lúc đó, cậu và Đàm Diệu cười nhạo Trần Tuấn Soái đã lớn tuổi, hiện tại thế sự đổi thay, nghiệp nó quật vào mặt.
Cậu nói xong, ghét bỏ cộng bất mãn mà nhìn về phía Giang Nhất Phàm, nói: "Anh làm sao mà không có bị chút ảnh hưởng gì vậy."
Giang Nhất Phàm liền đưa cái muỗng đến miệng cậu, nhàn nhạt nói: "Bởi vì tất cả đều là em chủ động."
Hứa Miểu suýt chút nữa là bị sặc, cậu tàn bạo mà trừng Giang Nhất Phàm, hai má hiện ra một tia đỏ ửng, mắng, "Mới không có, anh ngậm miệng!"
Giang Nhất Phàm đi lấy khăn giấy, giúp cậu lau khô miệng, mới nói: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, có gì mà không thể nói."
"Không thể." Hứa Miểu càng lúc càng thấy không tự nhiên, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Em cũng không tin anh da mặt dày như vậy, sự tình như vậy mà nơi nào cũng có thể tuỳ tiện nói ra."
Hứa Miểu có một loại manh tương phản, ở trên giường thì điên cuồng đến không thể khống chế, vừa xong chuyện lại lặng thinh không đề cập tới chuyện trên giường, muốn nhắc đến nhất định sẽ tức giận, hẳn là không muốn nhớ đến chính mình có những hành động điên cuồng cỡ nào.
Giang Nhất Phàm biết cậu da mặt mỏng, cũng không nhắc lại nữa, đút cậu ăn thêm một miếng canh, rồi bắt đầu đút cơm.
Hứa Miểu ăn vài miếng cảm thấy thẹn thùng, nhất định nãy giờ không phải là mình ăn, vừa nói: "Em chỉ là đau thắt lưng, tay không có đau, em tự mình ăn."'
Giang Nhất Phàm nghe vậy, có chút ý tứ sâu xa: "Tay không đau?"
Hứa Miểu: "..."
Nghĩ đến tối hôm qua cuối cùng như thế nào cũng không ra được, cậu gấp đến độ sắp khóc, Hứa Miểu giận dữ và xấu hổ cực điểm, nếu không phải cậu đang cầm hộp cơm trên tay, khẳng định sẽ đánh một cú.
Hứa Miểu phi thường tức giận, bưng hộp cơm cứng ngắc động đậy thân thể, nghiêng mình đưa lưng về phía Giang Nhất Phàm mà ăn cơm, không thèm nhìn hắn.
Giang Nhất Phàm ở sau lưng nói: "Ăn thêm chút đồ ăn."
Hứa Miểu: "Không ăn!" .
Truyện Khoa Huyễn"Tôi sai rồi." Giang Nhất Phàm nhịn cười, xin lỗi.
Lời xin lỗi này không hề có thành ý, Hứa Miểu cũng không thèm phản ứng hắn, tiếp tục vùi đầu vào hộp cơm mình.
"Tiểu Hứa, tôi sai rồi, xin lỗi em." Giang Nhât Phàm đưa tay chọt bờ vai câu, rốt cục trở nên nghiêm túc, "Ăn thêm chút đồ ăn, ha."
Hứa Miểu lúc này mới có nhúc nhích, quay đầu lại liếc hắn, liền cố hết sức mà xoay người, trước tiên vòng xuống thân, sau chuyển lên thân, mấy chục giây sau, cuối cùng cũng quay ra đối diện Giang Nhất Phàm, vẫn cứ tức giận không nói lời nào.
Giang Nhất Phàm giúp cậu gắp thêm đồ ăn, Hứa Miểu vốn định nhích lại gần, mà động tác này quá khó với cậu hiện tại, suy nghĩ một chút vẫn là coi như thôi, cậu ăn một chốc, âm thầm quyết định tha thứ cho Giang Nhất Phàm, liền nhấc lên đôi mắt, hỏi: "Anh buổi chiều có kế hoạch gì không?"
"Chăm sóc em." Giang Nhất Phàm nói
Trong lòng Hứa Miểu ấm áp, cậu trở nên cao hứng, mà ngoài mặt vẫn bất động, "Ồ."
Giang Nhất Phàm cùng cậu ăn xong bữa cơm, hai người ủ ổ trên giường xem kịch trên tivi.
Liên tiếp năm ngày, Hứa Miểu đều không thèm bước ra ngoài, Giang Nhất Phàm hai ngày trước cũng kết thúc công tác, cùng cậu trạch ở nhà, an dưỡng thân thể.
Trần Tuấn Soái sắp một tuần rồi mà vẫn không thấy Hứa Miểu, cảm thấy giống như người đã mất tích, mặc dù biết Hứa Miểu là một người bạn tốt, chính là hiện tại lại như thấy sắc mà bỏ bê bạn bè, Trần Tuấn Soái vẫn là không nhịn được, gọi điện thoại cho cậu, muốn gọi cậu ra ngoài đi chơi.
Nhưng mà Hứa Miểu đang ngủ, Giang Nhất Phàm nghe điện thoại giúp.
Sợ ảnh hưởng cậu ngủ trưa, Giang Nhất Phàm vén chăn lên ra ngoài mà nghe điện thoại, hắn chỉ mặc quần áo ở nhà, âm thanh cùng nhiệt độ bên ngoài đều lạnh lẽo, "Cậu ấy đang ngủ."
Trần Tuấn Soái nghe thấy âm thanh của Giang Nhất Phàm, sửng sốt một lát, mới nghẹn ra một câu: "Ồ."
Giang Nhất Phàm cúp điện thoại, lại lần nữa trở về phòng.
"Đã nói cậu ta đang cùng nam nhân đang yêu đương nồng nhiệt mà." Đàm Diệu nhìn hắn một bộ như ăn quả đắng, nhìn có chút hả hê mà nói, "Cậu còn đi quấy rối cậu ta, đáng đời!"
Trần Tuấn Soái nói: "Cậu ta thấy sắc quên bạn, hiện tại đều là ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, tôi thấy xem chừng cậu ta đã tăng gấp 3 sức lực rồi đấy."
Hắn nói xong, đột nhiên quay đầu về phía Đàm Diệu mà nhìn, ép hỏi: "Cậu cũng là cùng hệ với cậu ta, cũng như vậy sao không thấy cậu có sắc mà quên bạn đi?"
"Đó là đương nhiên." Đàm Diệu không chút nghĩ ngợi gì mà nói, "Nếu tôi có đối tượng, ai còn để ý đến cậu?"
Trần Tuấn Soái nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười, âm thanh từ trong tâm mà nói: "Vậy chúc cậu cả đời cũng không tìm được đối tượng."
Đàm Diệu bất lực ngay cả lời phản bác cũng không muốn cùng hắn nói, mặt không thay đổi trực tiếp quay sang tát cho một cái.
...
Vào wattpad của yinchan14 đọc nha:<<<
Hứa Miểu ở nhà đầy đủ béo mập tầm một tuần, thân thể mới khôi phục, bước đi cũng không cần từng bước từng bước di chuyển.
Một tuần qua, cậu và Giang Nhất Phàm chuyện gì cũng không có làm, chỉ có hôn môi, mà dù sao mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, đôi khi thực sự nhịn không được, cũng chỉ giải quyết bằng tay hoặc là cho cái miệng chịu nạn.
Sau khi thân thể cậu tốt hơn, chuyện thứ nhất là đi sang quán Internet. Đàm Diệu ở trong tin nhắn đã không biết trêu chọc cậu bao nhiêu lần.
Khí trời trước sau như một lạnh lẽo vô cùng, Hứa Miểu ăn mặc đặc biệt kín kẽ, trên cổ đeo cái khăn quàng, một thân một mình bước đi.
Cậu không muốn đi cùng Giang Nhất Phàm, hiện tại hắn trong mắt Đàm Diệu và Trần Tuấn Soái, chính là "sắc" trong quên bạn bè, nếu hôm nay cùng hắn đồng thời đến, vậy phỏng chừng sẽ bị bọn họ xông vào đánh một trận.
Thấy Hứa Miểu lại quán Internet, Trần Tuấn Soái âm dương quái khí hừ một tiếng, "Nhá, ai đây, là ai đã đến nhỉ?"
Đàm Diệu nhìn Trần Tuấn Soái, nói một tiếng: "Mẹ kiếp, cậu so với tôi còn nhanh hơn."
"Cậu ngậm miệng đi." Trần Tuấn Soái liếc mắt nhìn Đàm Diệu một cái.
Hứa Miểu cầm theo một túi cà phê, giơ ra đưa cho mọi người, cười làm lành nói: "Xin lỗi, gần đây thân thể hơi không thoải mái, vẫn không ra khỏi nhà."
"Thân thể không tốt?" Đàm Diệu đang định đâm ống hút vào thì ngừng lại, quay đầu hỏi, "Làm sao không nghe cậu nói gì?"
Hứa Miểu sờ sờ cằm, hàm hồ nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì..."
Đàm Diệu vừa nghe, liền minh bạch, cậu đối diện với ánh mắt Hứa Miểu, ý vị thâm trường mà nháy mắt, "Lợi hại nha."
Hứa Miểu: "..."
Trần Tuấn Soái dầu gì cũng là lãng tử tình trường, tự nhiên cũng minh bạch, hắn hừ lạnh: "Thấy sắc quên bạn!"
Không đợi Hứa Miểu nói chuyện, Đàm Diệu liền đứng lên chạm vai hắn, hất cằm lên đắc ý nói: "Chúng tôi chỉ thấy sắc mà quên bạn thì sao? Cậu lại không đẹp trai bằng bạn trai của Tam Thuỷ, cậu cùng với hắn ta, chẳng lẽ lại chọn cậu?"
Hứa Miểu không giải thích được mà nghe thấy mùi thuốc súng, cảm giác bọn họ chuẩn bị làm ầm ĩ lên, cậu ho nhẹ một tiếng, quyết định rút lui khỏi chiến trường, yên lặng mà tránh thoát khỏi Đàm Diệu, chạy tới quầy thu tiền.
Diệp Na giương mắt nhìn cậu, cười hì hì nói: "Tam Thuỷ à."
Hứa Miểu quay đầu nhìn lại, nhưng đã chậm, một cú đánh đã rơi vào sau lưng, cậu than một tiếng, quay về trước mặt, hỏi: "A?"
"Vui hay không?" Diệp Na nhướng nhướng mày, có ý đồ riêng mà mà nói: "Đều vui đến quên cả trời đất."
Hứa Miểu đi đến chỗ nào cũng đều bị trêu ghẹo, cậu bất đắc dĩ một lát, rồi thở dài nói: "Không phải là sự việc mọi người tưởng đâu, mấy ngày nay tôi đều ở nhà, chỗ nào cũng không đi."
Diệp Na trên mặt ngày càng hóng hớt, nói: "Tôi hiểu tôi hiểu, hai người đều là những ngọn lửa nhỏ, gặp nhau thì thiêu rụi cả đồng cỏ."
Hứa Miểu trăm miệng cũng không thể bào chữa, lại không thể dùng lý do thân thể không tốt, lý do này sẽ làm mọi người liên tưởng đến chuyện khác, cậu nói cái gì nữa, cứng rắn nói lảng sang chuyện khác, hỏi: "Gần đây mọi chuyện như thế nào?"
"Cứ như vậy thôi, mấy ngày trước bọn họ nghỉ hè, có không ít người thi xong lại đây ở cả đêm, hiện tại sinh viên tất cả đều về nhà, không còn nhiều người ở lại đây mà lên mạng." Diệp Na nói.
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không hai ngày nữa đóng cửa đi, vừa vặn đại gia đây có thể có một kì nghỉ dài hạn."
Diệp Na vui vẻ, vội vã nói: "Còn gì tốt hơn, cầu cũng không được."
Hứa Miểu gật gật đầu, nói: "Vậy đi, em có thể báo cho Minh Minh một tiếng."
"Oke ông chủ."
Bên kia còn ồn ào, Hứa Miểu quay đầu lại liếc nhìn, cảm thấy đau đầu, cậu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết đi đi can ngăn.
Nhưng mà chưa kịp nói hai câu, hai người bọn họ liền chung một mối thù, hai con cẩu độc thân đồng thời cùng ghim cậu, nói cậu không quan tâm anh em.
Hứa Miểu bị mắng tới máu chó đầy đầu, âm thầm hối hận, ngày hôm nay không nên ra ngoài.
Một lúc lâu, cãi vả rốt rục đã lắng xuống, Hứa Miểu ngồi trên ghế sa lông, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Giang Nhất Phàm.
"May là anh không lại đây."
Diệp Na không nghe âm thanh của bọn họ, lại có chút không quen, cảm thấy bên tai có mức chút quá yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn tới, nói: "Sao mọi người lại im rồi, tiếp tục đi nào."
Đàm Diệu mệt mỏi, co quắp ở trên ghế sa lông, đụng tới chân của Trần Tuấn Soái, hữu khí vô lực nói: "Này, mau tới đây biểu diễn một đoạn gì đi nào, tôi sẽ ủng hộ cậu."
Trần Tuấn Soái cũng không có chút sức lực nào, mắng người đều chỉ một chữ: "Lăn."