A thành khí trời dài dằng dặc, mùa hè cực nóng, mùa đông cực lạnh, trời thu sót lại vài lá ngô đồng màu cam, chỉ có mùa xuân là tí tách từng cơn mưa nhỏ, cơ hồ mỗi ngày mặt đất đều ẩm ướt, làm dơ không biết bao nhiêu đôi giày.

Hứa Miểu thích nhất là mùa hè, mặc cái áo ba lỗ đơn giản thêm cái quần cộc, ngồi trước quạt máy thổi vù vù, trên lưng vẫn đổ mồ hôi như cũ.

Học kỳ 2 lớp 11, sau mùa hè, cậu đột nhiên cảm thấy như mới biết yêu.

E rằng không nên nói là mới biết yêu.

Mà là sớm chiều ở chung, tình cảm cứ tích luỹ theo từng ngày, đến mức nào đó, đột nhiên bạo phát tới hung hăng, mãnh liệt mà dâng trào.

Yêu thích thiếu niên nọ, từ mùa hè bắt đầu, tựa hồ mang theo cả nóng rực của tuổi trẻ, nhiệt khí, buông thả, không chút nào che giấu.

Hứa Miểu mười bảy tuổi, dũng mãnh mà kiêu ngạo như một võ sĩ, biết rõ cái này là yêu thích, liền vội vã mà đi thổ lộ cùng Giang Nhất Phàm.

Trong phòng học rộng rãi sáng ngời, trên bảng đen còn vài dòng chữ sót lại, bàn học gỗ chỉnh tề theo hàng lối, trên mỗi cái bàn đều để lên vài cuốn sách.

Vài tia nắng nóng bức xuyên qua cửa sổ, rơi vào trên bàn, chiếu loang lỗ từng vòng sáng lớn.

Trong không khí nhàn nhạt khí tức mùi lá xanh, khô ráo, mới mẻ.

Trong phòng học chỉ có Giang Nhất Phàm, những người khác đều ở dưới học thể dục, hắn yên tĩnh ngồi ở hàng cuối cùng, kính mắt đặt ở bên cạnh chồng sách vở, cúi đầu làm bài tập.

Hứa Miểu mở cửa sắt trong phòng học, mái tóc đen che kín mồ hôi trên cái trán trơn bóng trắng nõn, cậu thở hồng hộc chạy tới, đôi giày chơi bóng kéo dài trên nền gạch.

Giang Nhất Phàm nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn lên, cách khoảng cách không xa không gần, bởi vì cận thị, hắn nhẹ nhàng nheo mắt lại, thấy là Hứa Miểu, hắn mở miệng hỏi: "Cậu làm sao lên đây?"

Tiếng nói thanh thoát, âm thanh thiếu niên luôn sạch sẽ và tươi mát.

Hứa Miểu chạy đến trước mặt hắn, lấy cánh tay quệt một ít mồ hôi trên trán, hô hấp đều đặn mới nói: "Giang Nhất Phàm."

Giang Nhất Phàm không tiếng động mà nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói.

Hứa Miểu nhếch miệng nở nụ cười, so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn chói mắt hơn: "Tớ thích cậu thiệt nhiều nhiều nha!"

Giang Nhất Phàm có chút bất ngờ, rất nhanh phản ứng lại, hạ thấp con mắt tiếp tục nhìn về phía sách bài tập, chỉ một chữ: "Ừm."

Hứa Miểu ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Cậu đáp ứng?"

"Không." Giang Nhất Phàm không nhìn cậu thêm, chuyên tâm làm bài tập.

Hứa Miểu thẳng thắn ngồi ngay trước mặt hắn, bị cự tuyệt cũng không có cảm giác thất bại, "Tối thôi, tớ đoán được là không thành công. Cậu có phải chỉ thích học thôi hay không?"

"Không."

Hứa Miểu liền cười rộ lên, tròng mắt đen nhánh cơ hồ ẩn giấu tia sáng, "Vậy tớ còn có cơ hội nha."

Nguyên cả một mùa hè, Hứa Miểu đều dành để theo đuổi Giang Nhất Phàm

Cậu như là con ve trên cây ở ngoài cửa sổ, lải nhải, trêu đến mức thầy chùa cũng không thể thanh tịnh.

Khi đó còn trẻ, tâm trí cũng còn non nớt, không ý thức được tầm quan trọng của việc đọc sách, việc học, cả ngày đều không có lý tưởng gì, ngoài ngủ, cùng bạn ngồi chơi vài bàn cờ tẻ nhạt, cả ngày đều phí hoài thời gian tuổi trẻ.

Khi bắt đầu biết yêu biết thích, trong lớp Hứa Miểu đều vùi đầu viết thư tình, ngắn ngủi mấy tháng, cậu đã viết được chín mươi chín lá thư, mỗi bức thư tình đều bị Giang Nhất Phàm phê bình đến không còn gì.

Cuộc thi cuối kỳ kết thúc, nghỉ hè sắp đến, mùa hè trở nên càng nóng bức, kem que là món ăn mỗi ngày đều không thể thiếu.

Hứa Miểu tích góp chút tiền, gọi Giang Nhất Phàm ra, mời hắn ăn kem.

Giang Nhất Phàm mỗi lần đều sẽ tới, Hứa Miểu cảm thấy được Giang Nhất Phàm cũng thích cậu, chỉ là không biết do nguyên nhân gì, chậm chạp không chịu đáp ứng.

Thời điểm giữa mùa hè, trời nóng nực đến mức độ khiến người ta phát điên, mới vừa tắm xong đi ra, ngay lập tức mồ hôi liền chảy không ngớt.

Hứa Miểu cả ngày vùi đầu ở nhà hong gió, hé miệng để từng luồng gió chui vào.

Ba của cậu cho dù mùa hè cũng không thường trở về nhà, cơ hồ mỗi ngày đều không tìm thấy hình bóng, khi có thì khi thì không có tiền, có tiền sẽ quay về mang Hứa Miểu đi tiệm ăn cơm, thời điểm không có tiền thi thoảng còn hỏi Hứa Miểu có tiền tiêu vặt hay không, mượn tới sốt ruột.

Khi đó, Hứa Miểu hoàn toàn không biết ba cậu đang làm gì, chỉ biết là ông ta sinh hoạt rất không ổn định, bởi vì chán ghét, cũng không hỏi sự tình đến rõ ràng.

Mãi đến khi mùa đông ba cậu qua đời, các chủ nợ đến tận nhà đòi tiền, cậu mới biết thì ra ba của cậu thường hay đi đánh bạc.

Ngày đó, ba cậu thật vất vả trở về nhà một chuyến, mang Hứa Miểu đi tiệm cơm phụ cận ăn một bữa, cho Hứa Miểu thêm mấy trăm đồng tiền.

Hứa Miểu lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đôi mắt đều phát sáng.

Buổi tối cậu liền hẹn Giang Nhất Phàm ra ngoài đi chơi, hai người đi ăn, Hứa Miểu kêu một chai bia.

Cậu lúc ấy học lớp 10, trong lớp không khí rất tệ, phần lớn đều là thành phần không thích học, không lý tưởng cũng không thích đọc sách, Hứa Miểu cũng quen mấy hồ cẩu bằng hữu, học xong hút thuốc còn tập tành uống rượu.

Bất quá Hứa Miểu không có nghiện thuốc lá, chỉ là đơn thuần cảm thấy được hút thuốc rất khốc, ngón tay kẹp thuốc lá, ánh mắt mơ màng, não bổ trong đầu cảm thấy rất là đẹp trai rất ngầu.

Chai bia đều bị Hứa Miểu uống xong, uống một chai bia, thêm chút xiên nướng nóng hổi, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Buổi tối trời gió, khí trời hạ bớt nhiệt độ, xẹt qua bờ sông, mang thêm một ít mát mẻ, thổi vào người cảm giác rất sảng khoái.

Hứa Miểu mặc áo ba lỗ cùng quần cộc rộng rãi, gió thổi vào lưng cậu đến mức áo cũng thổi bay hết lên.

Cậu lúc đó rất gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, xương vai thon gầy yếu đuối lộ ra.

Quảng trường nhỏ phía trước vô cùng náo nhiệt, bên tai tràn đầy tiếng nhạc, còn có một đoàn người đang nhảy ở ngoài đó, tránh né cả một ngày nóng bức, rốt cục buổi tối được thoải mái đi ra ngoài, thoả thích tuỳ ý thể hiện sức sống nhiệt tình.

Ven đường có bán dưa bở ướp lạnh, Giang Nhất Phàm mua một khối, đưa cho Hứa Miểu, "Ăn đi."

Hứa Miểu tiếp nhận, hỏi: "Cậu không ăn sao."

"Tôi no rồi."

"Ồ." Hứa Miểu cắn một miếng, ngọt ngào từ miếng dưa tại trong cổ họng toả ra, giữa răng và môi đều là mùi thơm ngát từ miếng dưa bở.

Hai người đi dọc theo phố đến một chỗ tương đối hẻo lánh quạnh quẽ.

Hứa Miểu ăn xong miếng dưa, bụng no đến mức tròn vo, bất quá bởi vì cậu rất gầy, hơn nữa quần áo đặc biệt rộng rãi, người khách nhìn cũng không ra.

Cậu liền ngồi xổm ở vỉa hè nghỉ ngơi, Giang Nhất Phàm không ngồi xuống, liền đứng ở bên cạnh cậu.

Gió đêm một trận mà thổi qua, mềm mại thư thích, mang theo cái cảm giác mát mẻ khoan khoái, như tinh tế an ủi mọi người xoa dịu cái tâm tình nóng bức lúc ban ngày.

Mái tóc đen Hứa Miểu bị thổi lên, lộ ra cái trán trắng nõn, theo gió thổi mái tóc như bay múa theo gió, rồi lại lặng yên không một tiếng động hạ xuống.

Cậu từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu để ngay bên mép, tự cho là suất khí bức người, nhấc lên đôi mắt liếc nhìn đối phương, "Giang Nhất Phàm."

Giang Nhất Phàm hạ thấp con mắt không tiếng động mà nhìn cậu.

"Cậu nói đây là chắc chắn chứ." Hứa Miểu ngậm thuốc lá, giả vờ chút, bởi vì đang ngậm điếu thuốc bên mép, lời nói có chút không rõ, "Nếu cậu có thích tớ liền hôn tớ cái đi."

Rìa đường cũ kĩ không có đèn đường, bên cạnh ánh sáng từ các dãy nhà cũng rất ảm đạm.

Hứa Miểu không thấy rõ thần sắc của Giang Nhất Phàm, chỉ biết mình rất hồi hộp, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, phảng phất như cầm trong tay cả mùa hè.

Xung quanh bình tĩnh mà vắng lặng, cậu im lặng lấy hết can đảm, chuẩn bị tử chiến đến cùng.

May là, chiến dịch này cậu đã thắng lợi.

Giang Nhất Phàm hôn cậu, tuy rằng chỉ là vừa chạm liền rời đi, mà Hứa Miểu vĩnh viễn nhớ đến hương vị của nụ hôn đầu này là vị ngọt ngào của mùa hè với hương vị của gió đêm.

Sau khi trở về, Hứa Miểu một buổi tối đều không ngủ được.

May mắn là đang trong kì nghỉ hè, ngày thứ hai không cần dậy sớm, cậu ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Hứa Miểu tỉnh lại chuyện thứ nhất làm không phải là đánh răng rửa mặt, cậu trên người còn mang theo một thân dính mồ hôi nóng, tóc đen lung ta lung tung, lại vô cùng phấn chấn lấy điện thoại di động ra, gửi cho Giang Nhất Phàm một tin nhắn.

Khi đó một tin nhắn ngắn cũng tốn một ít tiền, cậu vốn chỉ muốn gửi một chữ "Sớm", nhưng cảm giác được chỉ một chữ mà tốn nhiêu đó tiền thật là xa xỉ, vì vậy liền gõ thêm vài chữ:

"Chào buổi sáng nha."

Lúc cậu đang đánh răng, Giang Nhất Phàm trả lời lại.

HIển nhiên, hắn so với Hứa Miểu hào phóng xa xỉ hơn rất nhiều, chỉ một chữ: "Sớm."

Hứa Miểu đem kem đánh răng nhổ ra, cầm điện thoại di động lên trả lời lại: "Ngày hôm nay có muốn đi đâu chơi không?"

Giang Nhất Phàm lần này trả lời lại rất nhanh, như là đang chờ tin nhắn của cậu.

"Buổi tối, ban ngày muốn làm bài tập."

Hứa Miểu xuống lầu mua điểm tâm, một bát tào phớ, hai cái bánh bao cùng một cái bánh quẩy, ăn xong liền đi bồi bà tán gẫu.

Nhi tử của bà đã vào trại giam được một năm, bà còn chưa hồi thần, vì giúp cho tâm tình bà tốt hơn một chút, mùa hè này Hứa Miểu thường hay qua chơi với bà, cùng bà nói chuyện xem ti vi.

Bất quá bà luôn tiết kiệm, trong nhà chỉ có một cái quạt cũ nhỏ xíu, căn bản không mát được bao nhiêu, Hứa Miểu mỗi lần đến đều nóng đến mồ hôi đầm đìa, quần áo phía sau lưng ướt đẫm, dính sát vào người.

Từ nhà bà đi ra, Hứa Miểu nhanh chóng chạy về mở cái quạt điện công sức lớn nhất, gió mãnh liệt thổi, cảm giác có chút buồn chán, cậu hé miệng ra bị gió thổi đến phát ra âm thanh "Gào gừ."

Chính là đang ngồi trước quạt xem ti vi, điện thoại di động đột nhiên phát ra tiếng, chính là âm thanh báo tin nhắn tới.

Giang Nhất Phàm nhắn tin: "Đang làm gì?"

Quá vui mừng, Hứa Miểu cảm giác được trái tim trong lồng ngực nhanh chóng nhảy rộn ràng lên, sau đó từ đầu trái tim lan truyền ra cảm giác sung sướng, dọc theo cuống họng rơi vào khoé miệng, lôi kéo hai bên cười thật ngọt ngào.

Đột nhiên được người mình thích nhắn tin trước, là cảm giác khiến người ta vui sướng dễ dàng nhất.

Hứa Miểu không để ý tới phim truyền hình đang coi, cúi đầu ấn phím trả lời tin nhắn: "Xem ti vi á, anh hùng xạ điêu."

Giang Nhất Phàm: "Đẹp mắt không?"

"Rất đẹp nha! Cậu chưa từng xem sao?"

"Ừ, gia đình không cho xem ti vi."

Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, thầm nghĩ, khó trách hắn học tập tốt như vậy, nguyên lai đến ti vi cũng không xem, gia giáo như thế thật là nghiêm.

Cậu suy nghĩ một phút chốc, trả lời lại: "Buổi tối tới nhà của tớ xem ti vi đi, nhà tớ có cả truyền hình cáp, có thể xem thật nhiều đài lận đó. Vừa vặn ngày hôm nay là cuối tuần, buổi tối có thể xem thoả thích!"

Hai người dựa vào tin nhắn hàn huyên vừa đến giữa trưa, những tin nhắn đó Hứa Miểu đều không nỡ xoá, mà hộp chứa tin nhắn thì có hạn, cậu không thể làm gì khác hơn là đem một vài tin nhắn không quan trọng từ hệ thống xoá đi, dành ra khoảng trống để lưu giữ tin nhắn của Giang Nhất Phàm.

Mùa hè chậm rãi trôi qua, điện thoại Hứa Miểu vẫn cứ không đủ bộ nhớ để chứa tin nhắn, cậu bất đắc dĩ đem những tin nhắn một chữ của Giang Nhất Phàm xoá đi, như vậy có thể trống thêm một ít chỗ.

Mười bảy tuổi của Hứa Miểu, phiền não to lớn nhất khi đó, đại khái chính là bộ nhớ để chứa tin nhắn vẫn luôn không đủ.

Mà hiện tại, cái phiềnnão nhỏ bé này từ lâu đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play