Edit & Beta: SwaniSwania. .

Chương 62: Thế giới song song NTR (16).

Bùi Hồi thu dọn hành lý muốn rời đi, lúc đi tới phòng khách thì nhìn thấy lão quản gia và Tạ Tích. Tạ Tích đang đưa lưng về phía cậu uống trà, Bùi Hồi suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt hắn lên tiếng chào hỏi.

Tạ Tích quét mắt nhìn hành lý trong tay cậu: "Muốn đi?"

Bùi Hồi gật đầu: "Sớm đã có kế hoạch rời đi, muốn ở trong thành phố mở một cửa hàng hoa. Nếu tôi còn ở lại biệt viện nhà họ Tạ, danh không chính ngôn không thuận, cũng không tiện."

Tạ Tích: "Hoa trồng ở tòa nhà phụ cũng không cần?"

Bùi Hồi cau mày: "Những bông hoa kia là của tôi."

Tạ Tích mỉm cười: "Ai nói vậy? Đồ vật của nhà họ Tạ, tất cả đều là của tôi. Ai có thể chứng minh mấy bông hoa đó là của cậu?" Bùi Hồi mới vừa muốn mở miệng, ngay lập tức liền bị hắn đánh gãy: "Coi như là hoa do cậu trồng, hạt giống hoa, chậu hoa, bùn đất, phân bón... Đều là đồ của nhà họ Tạ. Cậu chung quy vẫn phải chia tiền hoa hồng."

Bùi Hồi trợn to mắt: "Tôi thay ngài chăm sóc vườn hoa, hơn nữa hạt giống hoa là tôi tự mua, những vật khác tôi có xin phép qua Tạ Kỳ Phong, anh ta đồng ý tôi mới dùng. Sau khi bán hoa, tôi cũng dựa theo giá thị trường đưa cho anh ta tiền hoa hồng. Tôi không có chiếm tiện nghi của ngài!"

"Tôi nói rồi, đồ vật của nhà họ Tạ đều thuộc về tôi. Tạ Kỳ Phong đồng ý, nhưng tôi cũng chưa đồng ý. Cậu đem tiền đưa cho nó, lại không đưa cho tôi, vẫn là nợ tôi. Cậu không trả, tôi cũng không thể cho cậu đi." Tạ Tích nhẹ giọng, nói chuyện khách khí, giống như đang thương lượng nhưng thực tế nội dung trong lời nói không có chút nào khách khí, thậm chí còn rất vô lại, rất quá đáng.

Bùi Hồi lạnh mặt: "Tạ tiên sinh, ngài là cố ý làm khó làm dễ tôi? Cùng lắm thì tôi bồi thường tiền."

Tạ Tích: "Muốn bồi thường thế nào, cũng đừng có nói không".

Bùi Hồi tức giận: "Tạ tiên sinh!"

"Nhỏ giọng một chút, âm thanh lớn không có nghĩa là cậu có khí thế đâu. Bình tĩnh lại, ngồi xuống uống chén trà, chúng ta tâm sự." Tạ Tích không tự giác là mình hà khắc, lời nói ôn tồn mời cậu ngồi xuống thẩm trà. Chờ Bùi Hồi ngồi xuống uống hết trà, nhìn qua đã tỉnh táo rồi thì liền nói rằng: "Trước tiên ở lại mấy ngày."

Bùi Hồi từ chối gọn gàng dứt khoát, Tạ Tích liền nói rằng: "Cậu là nông dân chuyên trồng hoa, là người thích hoa. Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, hai ngày nữa tôi phải tham gia một buổi dạ hội. Dạ hội này thật ra là một đêm hội ngắm hoa, chủ nhân tổ chức buổi dạ hội này đam mê hoa lan, đến lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều hoa lan giống quý. Tôi cần cậu giám định hoa lan thật giả giúp tôi, tiền thù lao phong phú, sẽ không bạc đãi cậu."

"Khách tới cửa, cậu yêu thích công việc này chắc không từ chối nhỉ?"

Bùi Hồi do dự không quyết định nghe được câu nói sau thì đưa ra quyết định, ngước mắt: "Được. Tôi đáp ứng ngài."

Tạ Tích lộ ra nụ cười: "Ngoan, rất thức thời."

Bùi Hồi có chút phòng bị Tạ Tích, trong lòng đề phòng hắn. Đừng xem cái người Tạ Tích này ở trước mặt cười đến ôn văn nhĩ nhã, nói chuyện khách khí tựa như thương lượng, kì thực khi đã hạ quyết định thì căn bản không ai xía vào được. Vừa đấm vừa xoa, không cho phép người khác từ chối. Tạ tiên sinh nổi danh ở Hải Thành, xưa nay đều là danh xứng với thực.

Cậu không dám khinh thường Tạ Tích, đành giữ một khoảng cách, cẩn tắc vô ưu (cẩn thận trước thì về sau ko phải lo lắng). An phận ở biệt viện này gần một năm, không ra khỏi tòa nhà phụ cũng không tới gần tòa nhà chính, cũng là sợ không cẩn thận gặp được hắn đưa tới những phiền phức không tất yếu.

Bùi Hồi đứng dậy: "Tôi đi về cất hành lý trước."

"Không cần, cậu cứ ở bên cạnh tôi. Bắt đầu từ bây giờ, tôi thuê cậu, không có yêu cầu đáng nói thì phải luôn ở bên cạnh tôi, một tấc cũng không rời." Tạ Tích nhìn như ôn hòa kì thực thái độ cứng rắn căn bản không cho cậu cơ hội phản kháng hay cự tuyệt, có lẽ hắn thông báo cho cậu một tiếng cũng đã coi là thể hiện sự nhân từ và kiên nhẫn rồi.

Hắn quay đầu sai Dũng thúc giúp Bùi Hồi mang hành lý về phòng, mới đầu Bùi Hồi không ăn cứng, sau đó cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. "Tạ tiên sinh, tôi chỉ có giá trị trong việc nghiên cứu nuôi dưỡng hoa, ngài kêu tôi ở bên cạnh ngài, không có bất kỳ ý nghĩa gì có thể nói cả."

Tạ Tích cười như không cười nhìn cậu, nửa câu không nói. Bùi Hồi dưới ánh nhìn của hắn chậm rãi ngậm miệng, ngồi ở bên người hắn cúi đầu không nói. Tạ Tích liền nói: "Ngoan."

Sống lưng Bùi Hồi thấy thật lạnh, trong lòng cảm thấy kiêng kỵ sợ hãi, mím chặt môi, lông mày cau chặt, không nói lời nào. Cũng không phải cố ý đối chọi với Tạ Tích, mà là bản thân cậu vốn không nhiều lời, ở cùng Tạ Tích thực sự không quen, hiện nay tâm lý còn có kiêng kỵ và đề phòng, càng không lời nào để nói.

Bầu không khí yên tĩnh lúng túng, lòng Bùi Hồi tràn đầy sự không dễ chịu. Tạ Tích thì trái lại, bình thản ung dung, thong dong ưu nhã xử lý công việc. Dáng dấp chăm chỉ làm việc kia có thể nói là mị lực phi phàm, cực kì đẹp đẽ. Bùi Hồi lén lút đánh giá, trong lòng đang len lén so sánh hắn với Tạ Kỳ Phong, cuối cùng đưa ra kết luận, Tạ Kỳ Phong trẻ tuổi nóng tính, thiếu phần lắng đọng và ung dung.

Ánh mắt Bùi Hồi rơi xuống hoa văn thảm trải dưới sàn, yên lặng xuất thần. Ngược lại chỉ đợi mấy ngày, còn có thể kiếm được nhiều tiền lời, chắc Tạ tiên sinh ra tay sẽ không ít đâu. Trang trí cửa hàng hoa cũng có thể tốt một chút, còn có thể nhập một chút hạt giống đắt giá. Chậu hoa mới, bùn đất, phân bón... Nếu tính ra thì thực sự là phải dùng khá nhiều tiền.

Bất tri bất giác, lực chú ý của cậu liền từ chỗ Tạ Tích chuyển qua việc cần dùng bao nhiêu tiền mở cửa hàng hoa, tâm lý đề phòng chậm rãi thả lỏng, thậm chí là tự động ngồi xếp bằng dựa lưng vào ghế sô pha tìm kiếm tư thế thích nhất. Tạ Tích liếc mắt, câu lên khóe môi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua khi hai người ai làm việc nấy, thẳng đến trưa, lúc Bùi Hồi được ăn đồ ăn do Tạ Tích tự mình chỉ đạo đầu bếp nấu, ánh mắt cậu nhìn về phía hắn đã phát sinh biến hóa vi diệu.

Bùi Hồi: "Khả năng nấu ăn của Tạ tiên sinh tốt thật."

Tạ Tích để đũa xuống, liếc mắt nhìn cậu rồi đứng dậy trở về phòng ngủ trưa. Bùi Hồi nháy mắt do dự, nhớ đến lời hắn nói một tấc cũng không rời thì đi theo sau, lúc ở bên ngoài phòng ngủ của Tạ Tích thì bị cản lại. Lão quản gia nói cho cậu biết: "Thời gian làm việc tám giờ, bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Bùi tiên sinh không cần đi làm."

Bùi Hồi nghe vậy, mừng rỡ thoải mái.

Nghỉ trưa ngủ một giấc, vì vậy lúc sau quay lại bên người Tạ Tích, cùng hắn đi đến phòng sách. Bốn phía tường trong phòng đều là sách, lít nha lít nhít, thoáng như đặt mình trong biển sách, Bùi Hồi thấy cũng khiếp sợ không thôi, quay đầu lại thấy Tạ Tích đang xem một quyển sách quốc ngữ nguyên văn nào đó. Bùi Hồi thấy thế, cảm xúc có chút thay đổi với Tạ Tích. Cậu chưa từng học đại học, vì vậy đối với người học giỏi, hay người có bằng cấp cao luôn có loại kính nể.

Bọn họ vẫn không tán gẫu gì, Bùi Hồi từ từ quen với loại hình thức ở chung này, dần dần cảm thấy rất tự tại. Có lúc lười biếng duỗi người mới ngẫu nhiên ý thức được Tạ Tích còn ở bên cạnh, nhưng chỉ đến thế mà thôi, thần kinh rất căng thẳng và cảnh giác.

Có ngày, Tạ Tích ra ngoài mãi đến tận đêm khuya mới trở về. Bùi Hồi nghe đến động tĩnh liền rời giường xuống lầu, mặc áo ngủ đứng ở cầu thang nhìn xuống phía dưới, phát hiện Tạ Tích một thân gió lạnh gương mặt nhợt nhạt đi vào. Hắn dừng lại ở trước phòng khách, bỗng nhiên ngẩng đầu đối diện với Bùi Hồi.

Bùi Hồi sững sờ, lập tức gật gật đầu cho rằng hỏi thăm một chút. Tạ Tích lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, sau đó đi lên lầu, lúc đi ngang qua Bùi Hồi không có dừng lại, trực tiếp đi về phòng ngủ.

Bùi Hồi nghĩ không phải chuyện của mình, vì vậy trở về phòng, kết quả mới vừa ngủ thì nghe cách vách truyền đến tiếng vang kịch liệt. Cậu cả kinh, liền vội vàng đứng lên mở cửa, do dự một chút liền đi tìm lão quản gia nói rõ chuyện trước đã. Lão quản gia lại nói cậu không cần quan tâm, Bùi Hồi kinh ngạc: "Tại sao?"

Lão quản gia: "Tiên sinh uống rượu, không cho người khác tới gần."

Bùi Hồi bán tín bán nghi, nhưng cũng không cách nào, vì vậy trở về phòng, quyết định không được lo chuyện bao đồng. Nhưng tiếng vang cách vách càng lúc càng lớn, trong đầu cậu lập tức chợt lóe ra nhiều hình ảnh say rượu té ngã sứt đầu bể trán, hoặc là tin tự mình chết đuối gì đấy. Thở dài, xuống giường đi qua cách vách gõ cửa một cái: "Tạ tiên sinh?"

Một hồi lâu sau, cửa đột nhiên mở ra. Bùi Hồi thiếu chút nữa va vào lồng ngực rộng rãi, may là ổn định thân mình đúng lúc, cậu ngẩng đầu: "Tạ tiên sinh."

Trên mặt Tạ Tích nhìn không ra hỉ nộ, quay người đi vào trong: "Vào đi."

Lúc Bùi Hồi đi vào thuận tiện đóng cửa lại, quay người nhìn thấy Tạ Tích còn mặc âu phục được cắt may vừa người kia, áo khoác cởi ra, ca-ra-vat đã được tháo xuống dáng vẻ có hơi phóng khoáng. Kính mắt gọng vàng còn mang trên mặt, hai mắt lạnh như hồ nước đêm khuya, lại tựa như mãnh thú rắn độc vững vàng chiếm lấy thân ảnh Bùi Hồi.

Trong khoảng thời gian này Bùi Hồi ở chung nên từ từ bị tiêm nhiễm, cho Tạ Tích là người nói lý. Cũng không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào, nhẹ giọng dò hỏi Tạ Tích chỗ để mật ong và nước nóng.

Tạ Tích nói cho cậu biết, sau đó mắt lạnh nhìn cậu bận việc qua lại. Thân ảnh đơn bạc lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, ngày nhớ đêm mong, người bên trong giấc mộng kia ỷ lại tín nhiệm thể hiện mọi ôn nhu trước mặt hắn. Ác quỷ dục vọng trong lòng Tạ Tích tỉnh lại, từ từ lan tràn, chất rượu chỉ là làm cho hắn chậm chạp một ít, không hoàn toàn làm tê mỏi hết thần kinh của hắn. Ít nhất hắn sẽ không để cho rượu khống chế lý trí của chính mình, lý trí của hắn vẫn còn, chỉ là hắn bỏ mặc cho con ác quỷ dục vọng tàn phá bừa bãi thôi.

Bùi Hồi bưng ly nước nóng mật ong đưa cho Tạ Tích: "Tạ tiên sinh, uống xong sẽ cảm thấy tốt hơn."

Tạ Tích tiếp ly nhấp một hớp, còn Bùi Hồi quay người đi vào buồng tắm vắt khô một cái khăn lông nóng, trở về giúp hắn lau mặt cùng cổ. Trước đây Tạ Kỳ Phong cũng hay uống say, khó chịu ói không ngừng, còn thiếu chút nữa ngã bể đầu chảy máu trong bồn tắm. Vì vậy sau này, Bùi Hồi sẽ giúp Tạ Kỳ Phong chuẩn bị ly nước nóng mật ong và khăn nóng lau mặt, cho nên hành động chăm sóc người say rượu rất nhuần nhuyễn.

Tạ Tích rũ mắt, nhìn Bùi Hồi quỳ một chân trên đất, cậu đang lau tay giúp mình. Dáng dấp rất nghiêm túc, dưới ánh đèn mờ, mặt mày ôn nhu tinh xảo, cực kì xinh đẹp. Ngón trỏ tay phải Tạ Tích khẽ nhúc nhích, sau đó đến ngón tay cái ngón nhẹ nhàng vuốt nhẹ, đôi mắt hơi nheo lại, mặt không hề có cảm xúc đưa mắt nhìn xuống Bùi Hồi.

Trong đầu, đang suy nghĩ vài chuyện không ai biết được.

Hắn đối với Bùi Hồi, đối với bạn trai của con trai nuôi sinh ra tâm tư không nên có.

Tạ Tích cúi người, kề sát vào Bùi Hồi, nhìn cậu từ từ lộ ra vẻ không dễ chịu, mang theo biểu tình kinh ngạc và đề phòng, bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ: "Không ai nói cho cậu rằng, không nên tùy tiện tới gần một một người nam nhân đang say rượu, cũng không nên đối xử ôn nhu với hắn sao?"

Bùi Hồi: "Sao cơ?" Sửng sốt một chút, cậu phục hồi tinh thần lại, mặt lạnh lùng nói rằng: "Tạ tiên sinh, hiện tại ngài có ý muốn đuổi tôi đi sao?" Có lòng tốt chăm sóc còn bị trêu chọc, còn có ai tình nguyện hầu hạ hắn nữa?

Tạ Tích: "Tức giận?" Hắn khẽ cười, dỗ dành: "Đừng nóng giận."

Toàn thân toàn tâm hắn đều thả lỏng, dù cho con ác quỷ dục vọng đang ngo ngoe trong lương tâm, bề ngoài cũng làm vẻ không mang theo nửa điểm dục vọng, bình thường tán gẫu. Tạ Tích muốn Bùi Hồi tin cậy, ái mộ mình, chứ không phải tham một chút niềm vui nhỏ. Vì vậy, cần từ từ mưu tính.

Bùi Hồi dừng một chút, nhưng vẫn hầu hạ đổi quần áo sạch cho Tạ Tích, chà xát tay và chân hắn, sau đó thay đổi một chiếc khăn lông nhúng nước nóng vắt khô khác trở về lau mặt và cổ cho hắn. Cuối cùng, Tạ Tích nằm lên giường, cậu còn nhét góc chăn giúp hắn.

Tại lúc cậu phải đi, Tạ Tích bỗng nhiên mở mắt ra nói rằng: "Cậu cứ tin tưởng tôi như vậy?"

Bùi Hồi quay người: "Tạ tiên sinh, tôi cũng không có nhiều nghi ngờ gì với ngài."

Tạ Tích: "Tôi không phải là người tốt, cậu đối tốt với tôi, có thể sẽ bị lấy oán trả ơn."

Bùi Hồi chẳng coi đây là việc to tát gì, miễn cưỡng đáp một tiếng rồi xoay người rời đi. Bên trong phòng còn lại một mình Tạ Tích, hắn nói xong câu nói sau cùng: "Tôi đối với em, là có tham dục (tham lam-dục vọng)."

Qua mấy ngày, đến ngày Bùi Hồi tham gia dạ hội cùng Tạ Tích, trong buổi dạ hội tụ tập không ít khách khứa, có nhiều người đưa mắt nhìn tới Bùi Hồi ở phía sau Tạ Tích. Tướng mạo Bùi Hồi tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa khí chất băng lãnh mà sắc bén, có thể làm kích thích loại dục vọng phá hoại cùng chinh phục ở nơi sâu nhất trong lòng người trổi dậy.

Bọn họ nổi lòng hiếu kỳ với Bùi Hồi, cũng không phải là không có mơ ước, nhưng người bên cạnh cậu là Tạ Tích, phần mơ ước kia còn chưa bay lên thì bị sợ hãi và kiêng kỵ phá nát đến sạch sẽ. Bởi vậy bọn họ chỉ dám quan sát, xem thái độ của Tạ Tích đối với Bùi Hồi.

Thái độ không giống như là đối với tình nhân, càng không giống như là trợ lý, không đủ nhiệt tình yêu quý thậm chí là có chút lạnh nhạt, mà Tạ Tích không cho Bùi Hồi rời khỏi mình. Giống như là một tấc cũng không rời, loại thái độ này không dễ phân biệt, người khác cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận đối với Bùi Hồi.

Đón lấy sự ngạc nhiên của bọn họ là phát hiện Tạ Kỳ Phong mang theo một cậu trai, tướng mạo lại rất giống với Bùi Hồi! Hơn nữa hai đám bọn họ gặp nhau, bốn người đụng mặt, Tạ Kỳ Phong cùng cậu trai đi chung lộ ra biểu tình kinh ngạc không dám tin tưởng. Mà khóe miệng Tạ Tích trước hay sau vẫn mang theo ý cười, chỉ ở lúc nhìn thấy Kiều Tuyên, trong con ngươi chợt lóe một vệt sáng kỳ dị.

Bùi Hồi thì trái lại, mới đầu còn hơi ngạc nhiên, toàn bộ hành trình sau đó là bình tĩnh tự nhiên đi theo bên cạnh Tạ Tích, không lộ ra biểu tình gì. Tạ Kỳ Phong cùng cậu nam tên Kiều Tuyên kia lại không khống chế được biểu tình trên khuôn mặt, lộ ra vẻ kém cỏi.

Cả bốn người đều trở thành tiêu điểm trong buổi tiệc tối nay, có người nhận ra Kiều Tuyên, lại không nhận ra Bùi Hồi. Nhưng mà hai ba con nhà họ Tạ lại mang theo hai chàng trai có tướng mạo giống nhau, nghi là sinh đôi. Tạ Kỳ Phong thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chàng trai đang ở cạnh ba mình, thường xuyên thất thần thái độ không hề bình thường thường.

Đủ loại suy đoán, chuyện bên trong hẳn rất đặc sắc.

Tất Kỳ Trí là bạn của Tạ Kỳ Phong nên có chút hiểu rõ mối quan hệ giữa ba người Kiều Tuyên Bùi Hồi và Tạ Kỳ Phong, ít nhiều cũng biết chuyện liên quan với Bùi Hồi. Hắn từ đầu bênh Kiều Tuyên nên không hoan nghênh hàng nhái kia, mà sau đó biết Kiều Tuyên là loại bạch liên bông chân đạp hai thuyền làm hắn cảm thấy phản cảm, hiện tại nhìn thấy Bùi Hồi, cán cân trong lòng lập tức nghiêng qua.

Tất Kỳ Trí lắc đầu một cái: "Thực sự là mắt cá trộn trân châu, mắt chó đui mù mới nhìn nhầm bảo bối."

Toàn bộ hành trình Tạ Kỳ Phong đều để ý đến Bùi Hồi, tâm lý như bị lửa đốt, vừa lo lắng, phẫn nộ, lại có chút chua xót khôn kể. Hắn không thích Bùi Hồi không nhìn mình, càng chán ghét tư thái cậu đi bên cạnh ba mình. Tương tự với loại dạ hội này, là dẫn bạn hoặc trợ lý đi cùng, hoặc là dẫn tình nhân, người yêu, cậu đi cạnh bên ba tới đây là dùng thân phận gì?

Nội tâm Tạ Kỳ Phong chịu sự dày vò rốt cục cũng đợi được cơ hội, chặn lại Bùi Hồi đang lạc đường, mang cậu tới ban công yên tĩnh không người dò hỏi: "Tại sao cậu lại quen biết với ba tôi? Tại sao còn đi bên cạnh hắn? Cậu cùng hắn có quan hệ gì? Tại sao lại xuất hiện ở dạ hội —— "

Bùi Hồi ấn huyệt thái dương: "Ngừng, anh hỏi nhiều như vậy làm sao tôi trả lời được."

Tạ Kỳ Phong nhịn xuống tâm tình sốt ruột, hít sâu một cái hòa hoãn nói: "Được, vậy cậu trả lời câu này trước... Quan hệ giữa cậu và ba tôi là thế nào?"

"Thuê mướn."

Tạ Kỳ Phong: "Có ý gì?"

"Ba anh thuê tôi, thù lao không ít, tôi đáp ứng." Bùi Hồi cúi đầu xoa bóp huyệt thái dương, từ giây phút nhìn thấy Kiều Tuyên, đầu cậu cũng có chút đau, trước mắt còn vang lên ong ong. Cậu thẳng thắn mở miệng ngăn lại vấn đề của Tạ Kỳ Phong: "Cậu ta chính là Kiều Tuyên?"

Biểu tình trên mặt của Tạ Kỳ Phong cứng đờ trong nháy mắt, đáp nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Đúng."

Bùi Hồi: "Người trong lòng anh là cậu ta, trước kia là lấy tôi làm thế thân, có đúng không?"

Đôi môi Tạ Kỳ Phong mấp máy, không nói ra được câu trả lời khẳng định.

Bùi Hồi thấy thế, trong lòng đã sáng tỏ: "Tôi đi trước."

"Chờ đã." Trong lòng Tạ Kỳ Phong hoảng loạn, biết rằng nếu không nói rõ ràng mọi chuyện, hắn có khả năng sẽ mất đi Bùi Hồi. Chẳng biết vì sao, hắn nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy tại bể bơi, ánh mắt Bùi Hồi sạch sẽ như vậy. Vì thế hắn hoảng loạn nói: "Mới đầu tôi quả thật xem cậu là thế thân của Kiều Tuyên, nhưng sau đó cùng ở chung, tôi phân rõ được hai người, thật sự. Tôi... Tôi chưa từng cùng Kiều Tuyên, cậu ấy cùng tôi đã chia tay, chúng tôi còn chưa có quay lại."

Bùi Hồi: "Vậy là cậu ta tìm anh muốn quay lại?"

Tạ Kỳ Phong gật đầu.

Bùi Hồi: "Ba tháng trước?"

Tạ Kỳ Phong do dự một chút, vẫn gật đầu.

"Chẳng trách anh vội vàng rời đi, tâm lý do dự." Ánh mắt Bùi Hồi lướt qua Tạ Kỳ Phong nhìn ra ánh đèn của suối phun đang lóe sáng ở phía ngoài, tiếp tục nói: "Anh muốn quay lại với cậu ta, lại vội vàng chia tay. Hoặc là đang cân nhắc chuyện chia tay tôi trực tiếp hay không, anh nói mình đang suy nghĩ, đúng thật là suy nghĩ. Nhưng mà, anh không có từ chối Kiều Tuyên."

Tất cả tâm sự đều bị nói trúng, Tạ Kỳ Phong lại trốn tránh, chỉ nói rằng: "Tôi nhất thời chưa rõ ràng, muốn đi ra ngoài bình tĩnh một chút. Bùi Hồi, lại cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện. Cậu, cậu đừng nên thân cận với ba tôi quá, tâm tư hắn thâm trầm, cậu không đấu lại."

"Tôi không nghĩ tới chuyện đấu với Tạ tiên sinh, Tạ tiên sinh là người rất tốt." Bùi Hồi quay người đi vào bên trong, đi được mấy bước dừng lại, quay đầu hướng về phía hắn nói: "Một năm nay chúng ta cố gắng thử chuyện tình cảm, kết quả không quá như ý. Lúc trước đôi bên đều thẳng thắn quá, anh lại che giấu chuyện Kiều Tuyên, coi như anh không tử tế."

Tạ Kỳ Phong cười khổ, Bùi Hồi gặp phải chuyện bị xem là thế thân, cậu lại có thể làm rõ quan hệ tròn và méo này, nhẹ nhàng nói một câu hắn không tử tế, đến cả lời chửi mắng cũng không bật thốt ra. Đây không phải là yêu đến trong xương hiện ra vẻ thấp kém, mà là nửa điểm cũng không yêu, cho nên mới không khổ sở không phẫn nộ.

Một năm nay, thử tới thử đi, thật giống như là chỉ có mình hắn xoắn xuýt do dự hãm sâu trong đó, Bùi Hồi từ đầu đến cuối đều tỉnh táo. Tạ Kỳ Phong không cam lòng, kéo Bùi Hồi tay: "Xin lỗi, Bùi Hồi. Thế nhưng cậu xin cậu hãy cho tôi chút thời gian, coi như là nể mặt một năm chúng ta ở chung, cho tôi một cơ hội xử lý mọi chuyện."

Bùi Hồi còn chưa mở miệng, liền có một giọng nói chen vào: "Bùi Hồi, lại đây."

Bùi Hồi quay đầu lại, Tạ Tích đang đứng ở cửa dẫn ra ban công, quay lưng che hết ánh sáng nên không thể thấy biểu tình của hắn. Cậu tránh khỏi tay Tạ Kỳ Phong: "Xin lỗi, Tạ tiên sinh, tôi không nên bỏ rơi nhiệm vụ."

Tạ Tích: "Đi thôi."

Tạ Kỳ Phong gọi hắn lại: "Ba, ngài để tôi giải thích rõ ràng với Bùi Hồi."

"Không cần đâu." Tạ Tích cũng không quay đầu lại nói rằng: "Trước tiên xử lý đống hỗn loạn do chính mình gây ra đi, đại tình thánh."

Tạ Kỳ Phong sững sờ, lập tức phát hiện Kiều Tuyên thế mà cũng ở đây, nhìn biểu tình của cậu, hẳn là nghe thấy hết mọi chuyện.

Bùi Hồi nghiêng đầu đối Tạ Tích nói: "Cảm ơn ngài, Tạ tiên sinh."

Tạ Tích lạnh lùng liếc cậu một cái: "Do dự thiếu quyết đoán."

Bùi Hồi bị đổ một gáo nước, cố đè nén cũng không muốn giải thích, lẳng lặng đi theo bên cạnh Tạ Tích, nhìn hắn dùng cách nói chuyện xảo diệu tán gẫu và chống đỡ không ít người lại đây mời rượu. Trong lòng khá là kính phục, đến cuối cùng càng có chút bị thuyết phục. Trong đám người, Tạ Tích so với người bình thường lại càng chói mắt hơn, như là phát sáng, đi tới chỗ nào cũng thành tiêu điểm giữa đám người.

Hắn chẳng hay nói, nhưng vừa mở miệng liền làm người ta tin phục. Này không chỉ là địa vị mang đến quyền uy, cũng có lý do có chứng cứ. Quả nhiên, trong phòng sách nhiều sách như vậy cũng không phải để trưng.

Vào lúc buổi dạ hội sắp tàn, Bùi Hồi đi một chuyến đến phòng rửa tay, khi trở về không thấy hình bóng Tạ Tích. Hơn nữa còn bị Tạ Kỳ Phong dây dưa, đang không muốn nói nhiều thì nhận được cuộc gọi của Tạ Tích, trong điện thoại khí tức của Tạ Tích có chút bất ổn: "Tôi đang ở bãi đậu xe, mau lại đây nhanh lên."

Bùi Hồi cảm thấy Tạ Tích có chút không đúng lắm, vội vàng cúp điện thoại rồi bỏ lại hai người Tạ Kỳ Phong cùng Kiều Tuyên chạy về hướng bãi đậu xe, thuận lợi tìm tới chiếc Cadillac kia của Tạ Tích. Gõ gõ cửa sổ, cửa sổ xe mở ra, thấy cái gáy của Tạ Tích đối diện với mình: "Tạ tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Giọng nói Tạ Tích ẩn nhẫn: "Ngồi vào chỗ điều khiển."

Bùi Hồi liền đi đến chỗ điều khiển, sau khi nổ máy xe đạp chân lái ô tô thì nghe Tạ Tích nói: "Tôi bị bỏ thuốc, cậu đưa tôi về biệt viện, quản gia sẽ gọi bác sĩ gia đình. Những chuyện khác không cần phải để ý đến."

Bùi Hồi nghe thanh âm hắn bình tĩnh, tâm lý có chút bội phục sự tự chủ của hắn, bị bỏ thuốc vậy mà còn có thể lý trí tư duy rõ ràng thì xem ra cũng không tầm thường. Vì thế cậu liền chuyên tâm lái xe, nghe tiếng ồ ồ thở dốc từ người ngồi ở phía sau xe mặt cũng từ từ đỏ lên, đi được nửa đường đến địa phương tương đối yên tĩnh thì không còn nghe âm thanh từ người ngồi phía sau.

Cậu liền lo lắng hỏi: "Tạ tiên sinh? Tạ tiên sinh, ngài còn tỉnh sao? Có thể nghe được lời của tôi không? Nghe được thì hãy đáp một tiếng"

Tạ Tích mở miệng, lại cực lực nhẫn nại, để cho cậu chuyên tâm lái xe không cần quan tâm tới hắn. Nhưng âm thanh quá nhỏ, Bùi Hồi không nghe được.

Bùi Hồi bỗng nhiên nghĩ đến thân thể Tạ Tích vốn không tốt, giống như là dễ sinh bệnh hơn so với người thường, đối với một số dược vật cũng có bệnh trạng dị ứng. Mà có chút dị ứng cũng có thể dẫn đến đột tử, cậu không biết Tạ tiên sinh bị bỏ thuốc gì, nhưng là nói không chừng là bị dị ứng rồi. Hiện tại có khả năng ngất xỉu, không có cấp cứu, có thể sẽ đột tử.

Vì lo lắng, Bùi Hồi lái xe đến rừng cây nhỏ phía trước, dừng xe ở bên đường cái tắt máy quay đầu: "Tạ tiên sinh?"

Chỗ ngồi phía trước và phía sau xe được một tấm thủy tinh ngăn cách ra, xuyên qua thủy tinh có thể thấy bóng một người co ro cuộn tròn lại, trong lòng Bùi Hồi cả kinh, vội vã đẩy cửa xe đi xuống, đi đến chỗ ngồi phía sau xe tính hỏi thăm: "Tạ tiên sinh ngài còn tỉnh chứ?"

Tạ Tích không trả lời, Bùi Hồi suy nghĩ một chút liền bò tiến vào, một bên đầu gối mới vừa quỳ gối lên ghế sa lon bằng da thật, cánh tay liền bị người dùng sức kéo một cái. Cả người đều bị kéo vào trong xe, mà cửa xe cũng đóng lại trong nháy mắt. Bùi Hồi bị kinh sợ, vội vã xoay người nỗ lực muốn mở cửa xe, nhưng xe này là xe cao cấp được đặt làm riêng, không có mệnh lệnh đặc thù chỉ dựa vào sức người thì không có cách nào mở ra.

Phía sau là tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, Bùi Hồi trong nháy mắt cảm thấy da đầu ngứa ngáy, cậu quay người, phần lưng dính sát vào cửa sổ xe: "Tạ tiên sinh, ngài thể cố gắng giữ tỉnh táo được mà đúng không? Ngài mới vừa rồi còn đặc biệt bình tĩnh dặn tôi, kêu tôi mang ngài quay về biệt viện, ngài hãy bình tĩnh, ngài có thể giữ tỉnh được tỉnh táo mà đúng không..."

Cậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi như vậy, ngược lại càng kích thích con quỷ dục vọng của Tạ Tích.

Bùi Hồi núp ở một bên ô tô, tận lực cách xa Tạ Tích, vừa bị sợ vừa bị dọa, căng thẳng không thôi, lẩm bẩm nói rằng: "Tạ tiên sinh, ngài cố gắng giữ tỉnh táo, ngài cũng không thể tổn thương tôi nha."

Cậu sợ hắn không được, muốn mở cửa xe, nhưng làm thế nào cũng không mở được. Thì ra cửa xe này có thể mở từ bên ngoài, phía sau đóng sầm đụng vào đường cảnh giới, nếu không có khẩu lệnh đặc thù thì không cách nào mở ra. Trong bóng tối, Tạ Tích lẳng lặng ngắm nhìn cậu, ánh đèn đường xa xa chiếu lại đây, đại khái có thể thấy rõ đường viền.

Tạ Tích yên tĩnh bất động, cũng làm cho Bùi Hồi dần dần yên tâm lại, phát hiện trên gương mặt mình có chút lạnh, duỗi tay lần mò mới nhận ra đầu đầy mồ hôi lạnh. Cậu căng thẳng không thôi, tuy chậm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám manh động, mà là cẩn cẩn thận thận gọi một tiếng: "Tạ tiên sinh?"

Lúc này, Tạ Tích có động tĩnh, hắn dùng thanh âm khàn khàn nói rằng: "Không sợ tôi thương tổn em sao?"

Nghe vậy, tay chân Bùi Hồi rụt trở lại.

Sau đó cậu nghe Tạ Tích nói nhỏ một câu, ý nghĩa lời nói nghe không rõ lắm. 'Cạch' một tiếng, cửa xe phía sau mở ra. Bùi Hồi liền lăn xuống xe, đang muốn chạy trốn đi thật xa, liền nghe tiếng va chạm từ phía sau truyền đến. Cậu quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy một chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn xuyên qua rừng cây rọi sáng tình hình trong xe, thấy Tạ Tích dùng móc khóa cắt ra vài vết máu trên cánh tay mình.

Đồng tử Bùi Hồi co rụt lại, theo bản năng trở lại: "Tạ tiên sinh —— "

Tạ Tích mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng, rồi lại nỗ lực khắc chế, một tay bóp lấy cằm Bùi Hồi, dùng sức bóp nên làm Bùi Hồi bị đau. Hắn cắn răng: "Tôi buông tha em, một lần rồi lại một lần."

Trong bóng tối, Tạ Tích dù bận vẫn ung dung nhìn con mồi bị mình bắt lấy ở trước mặt này, hắn nhớ nhung đã lâu cũng chưa xuống tay với con mồi. Mà ngược lại là, con mồi này lại nhiều lần chủ động chạy đến trước mặt hắn, đã nói trước rồi, không cần quá quá mức tin tưởng hắn.

Hắn đối với cậu là có lòng tham dục mà.

P/s: Mấy nay bận nên up chương này trễ nha mn.

Đoạn cuối mn cũng hiểu là TT bị bỏ thuốc gì ha, một màng play xe trấn ngoài trời, cơ mà méo có chút nước thịt nào đâu:cry: (ಥ﹏ಥ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play