Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 50: Gả cho ba của bạn trai. (4)

Một giờ trước, tại trường đại học Hải Thành.

Tạ Kỳ Phong đang ở ngoài hành lang phòng học dương cầm đợi Kiều Tuyên học xong, khiến rất nhiều người chú ý.

Cậu là nhân vật nổi tiếng ở đại học Hải Thành, chỉ cần là hoạt động cỡ lớn trong trường thì cũng đều nhìn thấy bóng người của cậu, bởi vậy có không ít người biết đến. Chỉ là trong đại học có hàng trăm hệ, các chương trình học đều mở đan xen, cũng chưa chắc tất cả mọi người nhận ra. Tạ Kỳ Phong kiêu căng theo đuổi Kiều Tuyên, thường chạy đến hệ âm nhạc, những người hay học cùng Kiều Tuyên cơ bản đều biết đến cậu.

Có người trêu ghẹo: "Tạ thiếu, đến tìm Kiều Tuyên sao?"

"Kiều Tuyên còn trên lớp, chắc phải hai mươi phút nữa mới tan học. Nếu không, cậu trước tiên đến chỗ trống trong phòng học ngồi chờ đi?"

Thái độ Tạ Kỳ Phong lạnh nhạt, cũng khá lịch sự: "Không cần, cảm ơn."

Tước mạo của Tạ Kỳ Phong cùng Kiều Tuyên đều đẹp, gia thế cao cấp nhất, cá nhân bọn họ cũng rất ưu tú, cho nên người hệ âm nhạc đều rất xem trọng bọn họ, không có biểu lộ thái độ kỳ thị. Đương nhiên cũng có khả năng sẽ xem thường, nhưng chỉ có thể lén ở trong lòng.

Lúc này, Tạ Kỳ Phong nhận được cuộc gọi từ bạn xấu Tất Kỳ Trí: "Chú đoán xem tôi vừa mới nghe được chuyện gì nè?"

Tạ Kỳ Phong: "Không biết." Cậu đang muốn cúp điện thoại.

Tất Kỳ Trí: "Có liên quan đến gã Cố Thư kia, nghe nói là tên Lưu Dương chân chó đi theo hắn nhìn thấy Kiều Tuyên ở trường cấp ba gần đại học Hải Thành, giờ đang dẫn theo mười mấy người đi chặn đường tâm can bảo bối của chú đó. Mà chú cũng biết đám người kia có bao nhiêu cặn bã, nếu là quan tâm thật, anh em bọn tôi liền giúp chú chặn bọn kia lại."

Tạ Kỳ Phong sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn về phía phòng dương cầm, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Kiều Tuyên đang đàn hết sức chăm chú. Ánh nắng ngày đông ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ rọi sáng khuôn mặt đẽ ôn nhu của Kiều Tuyên, bối cảnh là trong phòng đàn mà rèm cửa sổ màu trắng, đẹp như là tiểu vương tử bên trong truyện cổ tích.

Kiều Tuyên đang ở đây, vậy người đám Lưu Dương vây chặt là ai?

Trong chớp mắt Tạ Kỳ Phong nhớ tới Bùi Hồi được mình đem về, nhất thời lông mày nhíu lại vì bất mãn. Cậu ta đang yên đang lành ở trong biệt viện nhà họ Tạ như vậy là vui rồi, không có chuyện gì chạy đến đây gây rắc rối làm gì chứ? Hơn nữa chỗ nào không đi lại đi -nơi gần trường đại học Hải Thành? Nếu để cho Kiều Tuyên nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ? Để Kiều Tuyên hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

Đối với việc Bùi Hồi tự ý hành động, Tạ Kỳ Phong cảm thấy rất bất mãn. Đặc biệt là chuyện đối phương vừa vặn đến gần đại học Hải Thành, càng làm cho Tạ Kỳ Phong hoài nghi mục đích của cậu. Cứ như thế, Tạ Kỳ Phong nảy sinh một chút cảm giác chán ghét với Bùi Hồi.

Tạ Kỳ Phong biết bị đám cặn bã Lưu Dương kia chặn đường sẽ rước lấy kết cục gì, trước đây không phải là không có sự kiện tương tự phát sinh. Huống chi Lưu Dương cùng cậu không hợp nhau, mà cậu thì theo đuổi Kiều Tuyên quá kiêu căng. Bùi Hồi rơi vào trong tay bọn họ, sợ là sẽ không ăn được quả ngon.

Mà, người không nghe lời thì nên bị dạy dỗ một chút.

Ánh mắt Tạ Kỳ Phong dần lạnh lẽo: "Không cần phải để ý đến."

"Hả? Cái gì? Thật sự không cần để ý? Tôi nói tâm địa Tạ đại thiếu ngài cũng thật là lạnh lẽo cứng rắn nha, tôi cứ nghĩ là chú thật sự rơi vào lưới tình... Xì, cũng thật đáng tiếc. Kiều tiểu vương tử xinh đẹp như vậy, bị chà đạp rất đáng tiếc. Chú nói xem, nếu tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân kiêu ngạo kia có lấy thân báo đáp không?"

Tạ Kỳ Phong: "Tất Kỳ Trí, cậu cho dù muốn mơ tưởng bất kỳ người nào thì cũng đều không liên quan gì tới tôi, nhưng ngoại trừ Kiều Tuyên. Nếu như cậu thật sự dám đụng đến Kiều Tuyên, thì chúng ta đừng làm anh em nữa."

"Ủa? Không phải chứ—— Tạ Kỳ Phong, đến cùng là chú có cái ý gì vậy?"

Tạ Kỳ Phong: "Người bọn Lưu Dương nhìn thấy, không phải Kiều Tuyên." Dứt lời, cậu lập tức cúp điện thoại.

Xoay người nhìn ngắm Kiều Tuyên, băng sương hòa tan trong nháy mắt, trở nên đặc biệt ôn nhu. Thông qua chuyện Bùi Hồi gặp trúng đám người kia, Tạ Kỳ Phong bắt đầu cân nhắc chuyện phái người bảo vệ Kiều Tuyên.

Kỳ thực từ trong xương Tạ Kỳ Phong chính là mang tính cách người nhà họ Tạ, ngoại trừ người có thể bị cậu nhìn ở trong mắt, che chở ở trong lòng, những thứ còn lại đều là cỏ dại ven đường, tùy ý để bất kỳ kẻ khác lãng phí.

Tạ Tích mặc dù cũng là người có tính cách máu lạnh, nhưng hắn không ích kỷ cùng tự đại giống Tạ Kỳ Phong như vậy. Ít nhất hắn sẽ không cho là chỉ bằng vào hai trăm vạn là có thể hoàn toàn mua được một người, cũng sẽ không tự đại cho Bùi Hồi 'Không nghe lời', 'Lén chạy đến' ăn vài giáo huấn.

Bùi Hồi là một người độc lập, mặc dù cậu chấp nhận làm việc với Tạ Kỳ Phong, nhưng cậu cũng có quyền tự do sắp xếp hành động của chính mình. Mà mấy chuyện này đối với Tạ Kỳ Phong thì đều là không nghe lời, có mục đích thể hiện.

Trong nội dung nguyên bản của bộ phim, Tạ Kỳ Phong chính là vì 'Bùi Hồi' không nghe lời, biểu hiện tự ý hành động mà trong tâm nổi lên chán ghét, vì vậy sau khi Tạ Kỳ Phong biết chuyện 'Bùi Hồi' bị Lưu Dương mang đi, rõ ràng là có cơ hội cứu 'Bùi Hồi', nhưng lại lựa chọn để 'Bùi Hồi' ăn giáo huấn. Canh tốt thời gian, rồi mới lại cứu người.

Bởi vậy, Cố Thư kẻ thù Tạ Kỳ Phong, cũng chính là nam hai mới có thể trùng hợp nhìn thấy cậu ta, nên mới đột nhiên thay đổi chủ ý, giành trước một bước cứu 'Bùi Hồi'.

Lưu Dương bị đạp bay ra ngoài, nằm trên mặt đất ói nửa ngày cũng không đứng lên nổi.

Toàn thể đám học sinh lớp 12 cùng thầy Lý nhỏ giọng: "Ghê nha —— "

Tất Kỳ Trí núp trong bóng tối nhìn lén: "Wow."

Những người còn lại thấy thế sửng sốt một chút, lập tức vì 'Kiều Tuyên' phản kháng mà phẫn nộ. Dưới cái nhìn của bọn họ, 'Kiều Tuyên' là một tên đẹp đẽ vô dụng, một lọ hoa dễ vỡ, bị đùa bỡn xong cũng không dám trả thù, sao hiện tại lại dám phản kháng?

"Tiến lên tóm lấy tay chân của cậu ta, không phải là học dương cầm sao? Trước tiên đem ngón tay của cậu ta bẻ gãy."

Không ai tin được Bùi Hồi có thể bình yên vô sự khi đối đầu với hai mươi mấy đại nam nhân, bọn họ cảm thấy Lưu Dương vừa nãy bị đạp bay chỉ do bất ngờ. Đầu tiên là bốn tên nam sinh hệ thể dục tiến lên, dáng người bọn họ cao lớn, cơ hồ đều tầm một mét tám lăm trở lên, cho dù là ngày đông lạnh giá mặc quần áo dày cũng có thể cảm giác được bắp thịt dưới lớp quần áo.

Mấy người này đối với Bùi Hồi ngược lại là không hứng thú gì, chỉ là tới xem vui với xem người khác bị dằn vặt, bởi vậy bọn họ rất mong chờ nhìn thấy tình cảnh Bùi Hồi gào khóc xin tha. Một tên nam sinh cao tráng đi ở phía trước nắm lấy vai Bùi Hồi, kiềm chế lại cũng chậm rãi gây lực đạo, nếu là người bình thường bị nắm vai, giờ phút này sợ là đã kêu cha gọi mẹ.

Cao tráng nam sinh này thời cấp ba chính là một tên ác bá, còn đã từng đập nát xương vai của một bạn học nam sinh. Lúc này, đối mặt với Bùi Hồi mặt lạnh nhạt, hắn lộ ra ý cười tà ác: "Bẻ gãy ngón tay còn có thể khôi phục, thẳng thắn làm gãy cánh tay mới vui hơn."

Bùi Hồi cảm nhận được lực đạo đến từ bả vai, trong nháy mắt liền rõ ràng nam sinh trước mắt này là một người học võ. Chỉ có võ giả lúc kiềm chế đối thủ khi mới hành động sẽ chọn vai, khớp, ác độc ở chỗ chọn bộ vị yếu nhất trên thân thể mà công kích. Cậu không nghi ngờ chút nào, nếu như cao tráng nam sinh biết được vậy, chỉ sợ cũng sẽ hướng đến những bộ vị yếu ớt nhất mà công kích.

Nhưng mà mặc dù thành danh đã lâu, trải qua mấy trăm trận đánh nhau, các võ sư đều không thể bảo đảm mình có thể khống chế sức mạnh lúc công kích đối thủ, bởi vì hành động công kích vào chỗ yếu nếu không khống chế lực rất dễ làm cho tàn phế, một đòn chí tử.

Chỉ là bóp nát vai một người học đàn nhưng cũng tràn đầy ác ý như vậy.

Bùi Hồi giơ tay đè lại cái tay của cao tráng nam sinh, hơi dùng lực một chút, không có nhấn. Cao tráng nam sinh cười đắc ý: "Cậu cho rằng tôi là con gà yếu như tên Lưu Dương sao?"

Ánh mắt Bùi Hồi lướt qua cao tráng nam sinh, nhìn mấy tên đồng bạn ở phía sau cũng là người hệ thể dục hệ, bọn họ thấy cậu bị kiềm chế thì liền muốn tiến lên. Trong chớp mắt, chân phải Bùi Hồi đá vào mắt cá chân của cao tráng nam sinh, động tác nhanh như chớp giật, mọi người tại đây cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ chợt lóe.

Mắt cá chân là bộ phận yếu đuối, đá phải sẽ sản sinh đau nhức. Cao tráng nam sinh tính phản xạ rút chân lại cũng thu tay về, mà Bùi Hồi thì tiếp tục hướng bộ phận giữa hai chân đá liên tục hai lần, tạm thời dời đi năng lực hoạt động của nam sinh. Sau đó một cước đá trúng bụng của hắn, đạp hắn lui về sau làm bạn cùng Lưu Dương. Bùi Hồi không có dừng lại, trái lại hướng tới đám người đang xông tới, động tác nước chảy mây trôi, luận võ hiệp kịch vô cùng đặc sắc.

Toàn thể đám học sinh lớp 12 cùng thầy Lý la lên: "Thật đẹp trai!"

Mấy bạn học: "Căn bản không phải kéo bè kéo lũ tới đánh nhau, mà là tới bị đánh nha."

Lớp trưởng: "Muốn học."

Ủy viên học tập: "Muốn làm (chịch) thầy Bùi."

Những người khác dồn dập liếc mắt nhìn ánh mắt bễ nghễ của cô bé. Thầy Lý: Mấy em học sinh, ý tưởng này rất nguy hiểm.

Ngắn ngủi mười phút, hai mươi mấy nam sinh đều bị một mình Bùi Hồi đánh ngã. Bùi Hồi đè lên đầu cùng tay, ngón tay va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh, mấy người kia sợ đến mức liều mạng rút trở về. Chạy đến bên chỗ Lưu Dương, không có chú ý tới phía sau có một tên nam sinh cao to đột nhiên đứng lên, rút ra một cây đao hướng về phía cậu đâm tới.

Mấy học sinh vây xem cùng Tất Kỳ Trí kinh ngạc thốt lên: "Cẩn thận phía sau —— "

Bùi Hồi một cái đá bay hắn, đem tên nam sinh cao to đạp bay đụng vào cây khô hôn mê bất tỉnh. Đám học sinh dồn dập vỗ tay, Tất Kỳ Trí há hốc miệng tạm thời không thể phản ứng lại. Cậu hiện tại cũng coi như rõ ràng câu nói kia của Tạ Kỳ Phong là có ý gì, người trước mắt này xác thực không phải Kiều Tuyên.

Nếu thật sự là Kiều Tuyên gặp phải tình huống này, ngoại trừ kiên trì thể hiện khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ bé kiêu ngạo bất khuất, cũng chỉ có thể chờ người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân. Người trước mắt này tuy rằng vô cùng giống Kiều Tuyên, mà đẹp hơn so với Kiều Tuyên, càng có mị lực hơn.

Bùi Hồi nghiêng đầu liếc nhìn Tất Kỳ Trí: "Cậu cũng muốn bị đánh?"

Tất Kỳ Trí hoàn hồn vội vã xua tay: "Không không không, tôi với bọn này không phải cùng một nhóm. Đại ca à, tôi tên Tất Kỳ Trí, sinh viên năm nhất đại học Hải Thành."

Bùi Hồi quay đầu lại: "Tân sinh viên sao? Các cậu không phải đang học quân sự?"

"Sao có thể học được? Tuyết rơi mấy ngày liền, ít nhất là chờ đầu xuân hoặc là chờ tới thời điểm nhập học, tổng cộng chia ra hai nhóm."

"Ồ. Vậy bọn họ cũng là tân sinh viên? Có phải học quân sự không?" Bùi Hồi một chân đạp trên gò má của Lưu Dương, người sau co rúm lại trên đất không dám động đậy, liên tiếp nói xin tha.

Tất Kỳ Trí lấy lòng nói: "Bọn họ cũng là tân sinh viên, không phải cùng một nhóm học quân sự với tôi, chính là đầu xuân, thuộc nhóm thứ hai."

Bùi Hồi gật gật đầu, ngồi xổm xuống: "Nghiệp vụ thành thục, chắc cũng từng bắt nạt không ít người nhỉ?" Bên trong bộ phim nguyên bản mặc dù không có nhắc nhiều về tên Lưu Dương này, nhưng có thể dễ như ăn cháo nghĩ ra thủ đoạn hủy diệt một người mà không chút áy náy, có thể thấy được không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Lưu Dương đau đến không thở được, nhưng vẫn muốn trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Không phải, tôi không có. Thật sự, Kiều, Kiều đại ca, tôi chính là muốn thông qua ngài giáo huấn Tạ Kỳ Phong —— không, ý của tôi đó là, bắt đầu từ hôm nay tôi liền cách xa ngài. Ngài đừng tiếp tục đánh nữa, cha tôi bắt đầu làm việc ở đơn vị, giao thiệp rộng, đều có quan hệ ở khắp nơi."

Bùi Hồi hơi nhún chân: "Uy hiếp tôi sao?"

Lưu Dương đau đến rít gào kêu to. Tất Kỳ Trí cẩn thận từng li từng tí một nhắc nhở: "Nhà hắn có rất nhiều quan hệ, không nên đắc tội." Tuy rằng đối với bọn họ mà nói, muốn đánh chết cũng dễ như ăn cháo, nhưng đối với người không có bối cảnh chống lưng, xác thực phiền phức. Tất Kỳ Trí đã biết người trước mắt này giống Kiều Tuyên là giáo viên thể dục của trường cấp ba gần đây, nghĩ rằng sẽ không có địa vị gì.

Nếu quả thật đắc tội Lưu Dương, sợ rằng sẽ bị hại chết.

Bùi Hồi yên lặng suy tư vài giây: "Cậu nói có đạo lý, không thể đắc tội chết." Sau đó cậu liền khom lưng nâng Lưu Dương dậy, thấy người ở phía sau lộ ra biểu tình đắc ý thì nhanh chóng bẻ gẫy tay hắn rồi nói rằng: "Thời điểm học quân sự, lại tìm cậu dạy đạo lý làm người."

Lưu Dương đau đến kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Mà tất cả mọi người nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Bùi Hồi đều khiếp sợ, không dám nổi lên tâm tư trả thù.

Đám người ở phía sau câm như hến, Bùi Hồi làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại hỏi Tất Kỳ Trí: "Cậu đều biết bọn này?"

Tất Kỳ Trí nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng gật đầu.

Bùi Hồi: "Làm phiền cậu ghi nhớ lại tên của bọn này hết cho tôi."

Tất Kỳ Trí: "Anh muốn làm gì?"

Bùi Hồi kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là cho chút dạy dỗ." Sư môn có dạy, bị đắc tội, nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn lại. Nếu là đánh không được, quay lại sư môn cầu trợ giúp. Có khi người trong sư môn có quan hệ.

Tất Kỳ Trí: "..."

Bùi Hồi: "Đọc số điện thoại di động của cậu cho tôi."

Tất Kỳ Trí do dự nháy mắt liền đem số điện thoại di động đọc, Bùi Hồi xoay người rời đi: "Cậu nhớ gọi xe cứu thương tới, đem tất cả bọn họ đều đưa đến bệnh viện, chắc là gãy xương. Tôi sẽ quay lại tìm cậu sau, đừng nhớ sót, phải nhớ kỹ mỗi tên này."

Lần này Bùi Hồi một bước đạp lên tường, quay đầu lại: "Có nghe thấy hay không?"

Tất Kỳ Trí vẻ mặt thành thật: "Đại ca, từ nay về sau, ngài là đại ca của tôi."

Bùi Hồi lạnh lùng nói rằng: "Tuần sau tôi sẽ đến báo danh ở ban thể dục đại học Hải Thành."

"Hả?" Tất Kỳ Trí khiếp sợ, vừa rồi cậu nói chỉ là khách sáo, còn thật sự nhận được một đại ca?

Bùi Hồi không để ý đến cậu nữa, bởi vì lúc xoay đầu lại phát hiện mình thu hoạch được một đám đồ đệ bị mê hoặc—— bao gồm cả thầy Lý. Mấy chục mầm non tương lai của đất nước lòng đầy kính ngưỡng nói: "Sư phụ ở trên, đồ đệ bất tiện không thể dập đầu, nhưng chắc có thể thấy được thành tâm của bọn đồ đệ."

Bùi Hồi lạnh lùng: "Tôi không có mắt nhìn xuyên tường, không thấy được, cảm ơn."

Lớp trưởng đi đầu, đưa cho cậu một khối sô cô la. Bùi Hồi mắt lạnh nhìn chốc lát, mở ra cắn một miếng, vị ngọt ngào đến hù người thế mà vừa vặn hợp khẩu vị của cậu. Lớp trưởng rất nịnh nọt: "Sư phụ, nhà tôi còn vài hộp, ăn hết rồi lại mua thêm, chỉ cần sư phụ yêu cầu, đồ đệ phải xuất hết khả năng cũng sẽ mua về."

Ủy viên học tập trợn mắt lên giận dữ nhìn tiểu tiện nhân lớp trưởng tính tranh đoạt nam nhân với cô.

Bùi Hồi chuẩn bị nhảy xuống tường: "Trước hết đều đi về lớp." Vừa dứt lời liền nghe đến tiếng quát lớn như sấm: "Mấy người đang làm cái gì?! Muốn trốn học sao?!"

Một đám học sinh muốn bái sư bao gồm cả thầy Lý dồn dập tan đàn bỏ chạy như chim muông, không hề có chút tình ý thầy trò, lòng bàn chân như bôi dầu chạy trốn đặc biệt nhanh.

Bùi Hồi: "..."

Tiếp giáp phía sau núi này có xây tường vừa cao vừa dày, đặc biệt để ngăn chặn mấy học sinh muốn trốn học, cho nên mỗi ngày đều có vô số giám thị đi tuần, thầy giáo cùng chủ nhiệm, thậm chí có lúc là hiệu trưởng lại đây tuần tra bắt học sinh trốn học. Bùi Hồi, giáo viên thể dục vừa mới tới thực tập, khiến cho người trong khoa bất mãn bốn mươi phút vì có hiềm nghi xúi học sinh trốn học, tạm cho đình chỉ dạy hai tuần đợi điều tra xem.

Nam chủ Tạ Kỳ Phong trong nguyên bản phim mãi xem Kiều Tuyên một lúc sau mới khoan thai đến chậm, lại gặp được Tất Kỳ Trí mới vừa đem đám Lưu Dương đưa vào bệnh viện trở về. Tạ Kỳ Phong hỏi: "Cậu ta ở đâu?"

Tất Kỳ Trí nhìn Tạ Kỳ Phong một mặt lạnh nhạt cùng thiếu kiên nhẫn, trong đầu hiện lên thân thủ Bùi Hồi mạnh mẽ, ánh mắt minh mẫn, tâm lý tuôn ra cảm giác kỳ quái. Ánh mắt của cậu quái dị nhìn Tạ Kỳ Phong, "Lo mà làm người."

Tất Kỳ Trí lầm tưởng Tạ Kỳ Phong không theo đuổi được bông hoa cao lãnh Kiều Tuyên, lùi lại mà tìm đến Bùi Hồi coi như thế thân. Hiện tại thật vất vả theo đuổi được Kiều Tuyên thì muốn vứt bỏ Bùi Hồi, không chỉ như vậy còn muốn đem Bùi Hồi làm bia đỡ đạn cho Kiều Tuyên.

Nói xem tốt đẹp chỗ nào? Dù cho Tất Kỳ Trí cậu đây có vô liêm sỉ cũng sẽ không lợi dụng tình nhân xong rồi đem người ta ra làm bia đỡ đạn cho bạch nguyệt quang đâu, gặp phải lúc nguy hiểm cũng sẽ không nghĩ chuyện giáo huấn người ta. Cái này cũng tra quá mức đi.

Hiện tại, Tất Kỳ Trí xem thường liếc nhìn Tạ Kỳ Phong, kỳ thực chủ yếu vẫn xuất phát từ việc thưởng thức Bùi Hồi. Bởi vì trong nguyên bản bộ phim, sau khi cậu biết được 'Bùi Hồi' là được Tạ Kỳ Phong mua về, cũng đồng ý chuyện Tạ Kỳ Phong coi 'Bùi Hồi' là bia đỡ đạn của Kiều Tuyên.

Thái độ của Tất Kỳ Trí thay đổi chủ yếu có hai nguyên nhân, một là 'Bùi Hồi' nguyên bản tham tiền, hiện tại cậu lầm tưởng Bùi Hồi là thế thân. Hai là 'Bùi Hồi' nguyên bản quá tự ti, không hề có ưu điểm, thấp kém như hạt bụi, tự nhiên khiến người xem thường. Hiện tại... Tất Kỳ Trí chỉ muốn quỳ xuống gọi 'Đại ca 666'.

Tạ Kỳ Phong không hiểu ra sao: "Cậu tự nhiên nổi điên làm gì?" Đây là lần thứ hai truy hỏi, chỉ nghe được một câu đơn giản của Tất Kỳ Trí 'Không có chuyện gì' sau đó hoàn toàn ném mọi chuyện ra sau đầu."Có phải chú nhỏ của cậu mở công ty bảo vệ không? Tôi muốn liên lạc chú ấy, thuê mấy người bảo vệ Kiều Tuyên."

Tất Kỳ Trí khiếp sợ trừng Tạ Kỳ Phong, cậu đã tự coi chính mình rất tra rồi, không ngờ rằng Tạ Kỳ Phong còn tra hơn. Hơn nữa xuất thân của Kiều Tuyên rất tốt, lúc thường ở trong trường học có Tạ Kỳ Phong gấp gáp đeo bám, khi rời trường học, đi về đều có xe đặc chủng đưa đón, cậu ta có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ? Trái lại Bùi Hồi, đi về bằng phương tiện giao thông công cộng, cũng bởi vì gương mặt giống Kiều Tuyên kia mà hấp dẫn hỏa lực.

Mẹ nó, tên này đang làm cái chuyện gì vậy?!

"Tự chú kêu ba mình liên lạc đi, tôi không cho. Còn có, cái cậu Bùi Hồi kia ngày hôm nay cũng vì chú cùng Kiều Tuyên mới gặp tai bay vạ gió. Không phải hai người nên nói một câu xin lỗi với cậu ấy sao?"

Tạ Kỳ Phong càng không hiểu ra sao: "Chính cậu ta không nghe lời chạy loạn, sao lại trách tôi và tiểu Tuyên?"

Tất Kỳ Trí ý vị sâu xa: "Lo mà làm người đi." Chứ không sau này tuyệt đối sẽ quỳ xuống gọi người ta là ba đó. (sau này gọi thiệt:))))

Bà lão đầu bếp có chuyện, mãi đến tận ngày thứ hai Bùi Hồi tìm bà mới biết chuyện, người khác cũng không biết cậu cùng lão đầu bếp có quan hệ gì vì vậy cũng không có báo cho. Cậu núp trong bóng tối nghe trộm người hầu giọng mang yêu thích và ngưỡng mộ mà thảo luận về bà lão bếp nữ, lão quản gia cố ý dặn dò nhất định phải chữa trị tốt cho bà cũng bảo đảm bà bình an vô sự. Lão quản gia là người của Tạ tiên sinh, thái độ của ông cũng chính là thái độ của Tạ tiên sinh, diều này liền nói rõ Tạ tiên sinh coi trọng bà lão đầu bếp.

Bùi Hồi từ trong miệng bọn họ biết được bà lão đầu bếp đang ở bệnh viện, dự định đi thăm viếng. Vì vậy chờ đám người hầu tản ra, cậu liền đi ra từ nơi kín đáo. Nhẹ nhàng nhanh chóng ẩn giấu thân hình, tới lui bên trong biệt viện nhà họ Tạ một cách tự nhiên.

Cành mai vàng nhỏ rung động nhè nhẹ, vài cánh hoa mai từ trên cành rơi xuống, mà thân ảnh Bùi Hồi đã biến mất trên mảnh đất trống. Bùi Hồi không có ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên đỉnh đầu, nếu không cậu sẽ phát hiện Tạ Tích đang đứng bên cửa sổ xem rõ rõ ràng ràng nhất cử nhất động của cậu.

Tạ Tích rũ mắt, suy tư. Nếu như hắn không đoán sai, loại bộ pháp vừa nãy là khinh công bên trong lời đồn.

Lúc này, lão quản gia vào nhà, nhìn thấy cửa sổ mở ra thì vội vã đi lại đóng cửa sổ: "Tiên sinh, ngài nhìn cái gì vậy?"

Tạ Tích xoay người lại, nằm trên ghế nằm, cầm lấy chăn mỏng đắp lên trên đùi. Nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, nghiêng gò má: "Tôi nhớ rằng Kiều Kiến Tthương không phải là người Hải Thành?"

Lão quản gia đang xem thử nhiệt độ trong phòng, nghe vậy suy tư chốc lát nhân tiện nói: "Xác thực là không phải. Nghe nói vốn là một cô nhi đi ra từ một thôn trang sâu trong núi nghèo khó. Làm người thật thà lại có tài năng, vừa vặn bị con gái của lão tổng điện thương Hòa Bang coi trọng, cho nên ở rể."

Tạ Tích: "Là thôn trang trong núi nào?"

Lão quản gia chần chờ nháy mắt, lắc lắc đầu: "Chuyện này ngược lại là không rõ, nếu tiên sinh muốn biết, tôi liền lập tức sai người đi thăm dò."

Tạ Tích bỗng nhiên mở mắt ra: "Ông cảm thấy Kiều Tuyên đang sống trong biệt viện họ Tạ này có phải là người thật không?"

Lão quản gia kinh ngạc: "Tiên sinh nghi ngờ sao?" Ông có chút không quá chắc chắn mà nói rằng: "Tôi cảm thấy được tiểu thiếu gia sẽ không làm ra loại chuyện tìm người giả trang Kiều Tuyên lừa gạt tiên sinh, dù sao hai người cũng hoàn toàn khác nhau. Ba năm trước, tôi đã gặp qua Kiều Tuyên, lúc đó cậu ta còn chưa có xuất ngoại, hiện ra một ít nét trẻ con, nhưng rất trầm ổn. Trừ phi tiểu thiếu gia có thể tìm ra một người có tướng mạo gần như giống Kiều Tuyên, nhưng mà theo tôi biết được, Kiều gia ngoại trừ Kiều Tuyên cũng chỉ có một đứa em trai quanh năm ở trong nhà."

Tạ Tích: "Kiều Tuyên từng tập võ sao?"

Lão quản gia: "Sao Tiên sinh biết được?" Có một chuyện liên quan tới Kiều Tuyên từng tập võ để múa, nhưng sau đó cậu ta chuyển sang tấn công âm nhạc, tuy rằng cũng có tài múa siêu quần nhưng chuyện này không có bị bỏ vào trong tài liệu. "Tiên sinh hoài nghi Kiều Tuyên hiện tại?"

Tạ Tích không vì mấy lời lão quản gia nói mà bỏ đi nghi hoặc.

Lão quản gia suy nghĩ chốc lát, vẫn là chủ động khai nhận: "Ngày hôm nay tôi tự ý làm chủ, cho người theo dõi cậu Kiều, biết được rằng có người muốn gây bất lợi với cậu Kiều. Mà người được phái đi theo dõi phát hiện cậu nhỏ Tất gia cũng nhúng tay vào, cho nên không có đứng ra giúp đỡ."

Bởi vì Bùi Hồi nhạy béng quá mức, mấy người được sai đi theo dõi đều đứng ở xa xa, sau khi phát hiện có Tất Kỳ Trí nhúng tay thì không có tham dự vào. Vậy nên bọn họ đều không nhìn thấy cảnh tượng một mình Bùi Hồi đấu với hai mươi mấy người, nếu không nhất định sẽ báo cho lão quản gia.

Mà sở dĩ lão quản gia phái người theo dõi Bùi Hồi, chủ yếu vẫn là vì chuyện bà lão đầu bếp có dược liệu quý hiếm trong tay. Ông nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người có khả năng cao nhất đưa dược liệu quý hiếm cho bà là vị bạn trai của tiểu thiếu gia này.

Tuy rằng cảm thấy hơi hoang đường, nhưng trong lòng lại có âm thanh nói cho ông biết, sẽ tìm được manh mối trên người Kiều Tuyên.

Tạ Tích: "Gọi Kiều Tuyên lại đây."

Lão quản gia: "Tôi liền đi gọi."

Chờ ông đi tới cửa, Tạ Tích liền gọi ông lại: "Thuận tiện... Nhắc nhở Tạ Kỳ Phong luôn, bảo nó tự quản lý tốt chuyện do bản thân gây ra. Nếu như ngay cả chuyện của bản thân mình cũng không lo xong, thì đừng đến trước mặt tôi nói chuyện tình yêu chân ái của nó."

Lão quản gia gật đầu, liền quay người đi tìm Bùi Hồi. Lúc này, Bùi Hồi lúc này đang ký nhận chuyển phát nhanh, trên đường trở về vừa vặn gặp được lão quản gia vì vậy theo ông đến tòa nhà chính gặp Tạ Tích. Trong lúc lơ đãng Lão quản gia quay đầu lại, thoáng nhìn đống hàng chuyển phát nhanh bao lớn bao nhỏ của Bùi Hồi thì không khỏi co giật hai má, nhịn không được nói rằng: "Cậu Kiều, nếu cậu muốn cái gì, dặn dò người phía dưới đi mua là được. Biệt viện nhà họ Tạ... Trước giờ không nhận hàng chuyển phát nhanh."

Bùi Hồi kinh ngạc: "Không tiện ra ngoài mua lắm."

Mặt lão quản gia lạnh lùng: à không, người có tiền bọn họ đều là thích được phục vụ tận nơi mà.

Bùi Hồi: "Tôi mua vài thứ, đều là đồ tốt, hơn nửa là để đưa cho Tạ tiên sinh."

Một phần trong đó là mua sắm trực tuyến, một phần khác là đồ được gửi từ sư môn, muốn nhờ sư phụ thay cậu gửi vài loại dược liệu lại đây. Cậu cùng Tạ Tích cũng coi như là đã gặp mặt, biết đến căn cơ thân thể hắn quá kém, chỉ có thể dùng chút dược liệu điều trị chậm rãi. Đáng tiếc mấy dược liệu này không mua được ở bên ngoài, chỉ có thể xin sư phụ gửi từ trong núi lại đây. Chỉ là tín hiệu trong núi không được tốt, cần phải hao phí một quãng thời gian mới có thể thu được tin nhắn cùng bao hàng.

Nghe vậy, lão quản gia có chút vui mừng. Tuy rằng ông không hài lòng lắm việc chuyển phát nhanh đưa vào bên trong biệt viện, làm ông cảm thấy hỏng hết cách điệu nơi này, chỉ là phần tâm ý này Bùi Hồi là nghĩ cho tiên sinh nên không sao. Trong lòng ông thầm nghĩ: Vậy mà lại là một cậu nhóc hiếu thuận.

Nhớ đến đây, vẻ mặt lão quản gia ôn hòa, ánh mắt nhìn Bùi Hồi hiền lành hòa ái. Thời điểm nhìn thấy Tạ Tích còn cố ý nhắc tới chuyện tặng lễ vật, nói vài câu hay thay Bùi Hồi.

Tiểu bối hiếu thuận trưởng bối, luôn có thể khiến người khác vui.

Tạ Tích thấy Bùi Hồi mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào, không khỏi khẽ cười nói: "Đều là cho tôi?"

Bùi Hồi cúi đầu lấy mấy lễ vật muốn tặng ra, gần như là hơn phân nửa. "Đây là đưa cho Tạ tiên sinh, còn vài nữa món mấy ngày sau mới đến." Còn lại đều là dược liệu, không đáng giá. Ngược lại, mấy món trong tay này là đồ cậu mua sắm trên mạng, bỏ ra không ít tiền. Cậu đau lòng, nhưng mà hết cách rồi, ai bảo cậu muốn lấy lòng Tạ tiên sinh.

Làm sao để lấy lòng trưởng bối?

Tặng lễ vật.

Tặng lễ vật gì?

Tặng cái gì làm người ta vui lòng.

Nếu như không biết đối phương yêu thích gì, vậy thì đưa đồ thỏa đáng thích hợp. Đúng quy đúng củ, không gây ra sai lầm, giữ lại chút ấn tượng là được.

Tạ Tích không có đứng dậy tiếp nhận lễ vật, tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt chuyên chú rơi vào trên mặt Bùi Hồi. Không tự chủ, trong mắt mang ra ý cười: "Đều đưa mấy món gì đấy?"

"Thứ tốt." Bùi Hồi hỏi lão quản gia mượn một con dao rồi bắt đầu vùi đầu mở hàng chuyển phát nhanh, món chuyển phát nhanh đầu tiên là hai cái quần cậu mua. Lúc mở ra cậu run lên hai lần, mang theo ngữ khí kiêu ngạo: "Quần nhung dày mềm mại, giữ ấm tu thân." Rất thích hợp cho Tạ tiên sinh ở tuổi này mặc!

Sắc mặt Tạ Tích phức tạp ngắm nhìn hai cái quần xấu tận cùng mà Bùi Hồi cầm trong tay, cả đời hắn cũng chưa từng thấy cái quần nào xấu như vậy, nhỏ giọng hỏi lão quản gia: "Đây là... quần pyjamas?" Mặc dù là quần pyjamas, quần hắn mặc vào cũng toàn là hàng cao cấp.

Ngược lại là lão quản gia vô cùng thích loại quần này, ông không tưởng tượng nổi hình ảnh tiên sinh mặc cái quần này. Bởi vậy, biểu tình vừa phức tạp vừa vặn vẹo: "Tiên sinh, đây là quần mặc mùa thu."

Tạ Tích... Chưa từng nghe tới.

Bên trong thế giới của người có tiền, không có loại quần mùa thu tà vật này.

P/s: Đọc đoạn cuối mắc cừi =)))

Chương sau công mới lên sàn vả mặt đám kia nha:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play