Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 48: Gả cho ba của bạn trai (2).

Nơi ở của nhà họ Tạ là toà biệt viện lâm viên kiểu Trung Quốc*, diện tích khá rộng rãi, bên hông còn có thể nhìn thấy một hồ nước lớn rộng hai ngàn mét vuông. Khu dân cư này là nơi tập hợp các nhà hào môn ở Hải Thành, xây vòng qua hồ, trong đó tòa biệt viện lâm viên kiểu Trung Quốc nhà họ Tạ vô cùng kín đáo, đồng thời cũng quý nhất.

*Biệt viện lâm viên có thể hiểu như là kiểu tòa nhà rộng như biệt thự được xây trong một khu vườn, xung quanh có trồng cây cối dày đặc và trải rộng như rừng. Trong tòa biệt viện được chia ra nhiều tòa nhà nhỏ hơn. (Tổng hợp ngắn gọn từ GG, có thể là tóm tắt không chuẩn lắm).

Đặc biệt trong lâm viên có cây cối hoa cỏ, hồ nước, cây cầu cùng hòn non bộ, đều được đặt ở bên trong, cổ điển truyền thống, vô cùng kín đáo.

Bên trong có ba tòa nhà độc lập, trong đó tòa nhà chính là nơi ở của Tạ Tích, tòa nhà chếch một bên là nơi ở của Tạ Kỳ Phong. Bùi Hồi được đưa vào ở bên trong tòa nhà chếch kia, ngay ngày đầu tiên cũng không nhìn thấy Tạ Tích.

Thân thể Tạ Tích không phải rất tốt, đa số thời điểm sẽ không rời đi tòa nhà chính, mà người ngoài không có sự đồng ý cũng không được phép tiến vào bên trong. Cho nên Bùi Hồi vẫn cứ ở một căn phòng nhỏ trong tòa nhà của Tạ Kỳ Phong, tại tình huống không có người, cậu ta gần như lơ là sự tồn tại của Bùi Hồi, cũng không cho phép Bùi Hồi xuất hiện ở nơi khác trong biệt viện nhà họ Tạ.

Trong tâm tư của Tạ Kỳ Phong, hẳn là tất cả mọi thứ trong biệt viện nhà họ Tạ đều phải để cho Kiều Tuyên đến hưởng thụ, cho nên cậu ta yêu cầu Bùi Hồi cố gắng đừng đi lại chung quanh. Người này thật là một Đại thiếu gia, sẽ không nói lý với người khác, chỉ muốn dùng ý nguyện của chính mình làm chủ. Hiện tại Kiều Tuyên là người quan trọng được cậu ta đặt ở trong tim, dù cho Bùi Hồi là do chính cậu ta tìm về để giả dạng Kiều Tuyên, chịu khổ thay Kiều Tuyên, cậu ta cũng rất không vui chuyện Bùi Hồi chiếm cứ những thứ vốn nên thuộc về Kiều Tuyên. (Ơ ngộ ha:)) sau này gọi người ta là mợ thì khók).

Bản chất chính là tra.

Bùi Hồi chỉ quan tâm hai trăm vạn nên chẳng thèm so đo tính toán cùng Tạ Kỳ Phong, đương nhiên nếu là 'Bùi Hồi' nguyên bản tự ti mẫn cảm, chỉ sợ là giờ khắc này thống khổ thương tâm, thuận theo ý mà tự ngược bản thân một lần.

Nguyên bản?! Không sai, đây là nội dung bên trong một bộ truyền hình đam mỹ cẩu huyết ngược luyến. Bùi Hồi là nhân vật chính, trong phim là một tiểu tiện thụ đáng thương, trải qua gian khổ và các loại dằn vặt cuối cùng câu chuyện vẫn kết Happy Ending. Nam chủ chính là tên cặn bã Tạ Kỳ Phong này, đối với tiểu thụ đáng thương 'Bùi Hồi' ngược thân ngược tâm đến mấy năm trong phim, tâm còn bay khắp nơi đến trên người bạch nguyệt quang Kiều Tuyên xinh đẹp kia, cuối cùng cũng chẳng biết cái bộ phim này làm sao lại HE.

Ngược lại Bùi Hồi xem xong thấy đau đầu, thực ra gần như quên sạch nội dung bộ phim này.

Cậu cũng không biết mình trước kia ở cái thế giới gì, lại có thể xem được một bộ đam mỹ cẩu huyết bi kịch như thế. Sau đó cậu không hiểu tại sao lại lăn ra hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì đã thành Bùi Hồi nằm trong bụng mẹ.

Nguyên nội dung bên trong bộ phim là tiểu Bùi Hồi có thân thế rất thảm, từ nhỏ mẹ cậu bị một tên tra nam gạt thân gạt tâm, sau khi sinh ra tiểu Bùi Hồi liền phát điên. Thỉnh thoảng ngược đãi tiểu Bùi Hồi, tại lúc tiểu Bùi Hồi lên ba tuổi đột nhiên đi ra ngoài thì té chết, tiểu Bùi Hồi liền được cậu mình đem về nuôi. Cậu cùng Mợ cũng là tham lam tòa nhà mà mẹ Bùi Hồi để lại, bất đắc dĩ mới nhận nuôi tiểu Bùi Hồi.

Dựa theo nguyên bản nội dung phim, tiểu Bùi Hồi lớn lên trong sự hà khắc, tính cách trở thành một người nhạy cảm nhu nhược tự ti, vô cùng thèm khác tình thương yêu. Sau đó gặp phải Tạ Kỳ Phong, tuy rằng tên nam nhân này rất tra, thế nhưng mang 'Bùi Hồi' về biệt viện nhà họ Tạ cũng cung cấp cho cậu ăn mặc đầy đủ, tuy rằng ác thanh ác khí, nhưng là sẽ tại những lúc 'Bùi Hồi' bị người hầu bắt nạt mà ra mặt trừng phạt người hầu. Hơn nữa còn để 'Bùi Hồi' đi học, tuy rằng kỳ thực cái gì cậu cũng đều không học được còn bị bắt nạt.

Với nhiều nguyên nhân, 'Bùi Hồi' liền thích Tạ Kỳ Phong. Mà lúc Tạ Kỳ Phong thấy bạch nguyệt quang Kiều Tuyên bị người ta làm nhục gây khó khăn, uống rượu xong thì xem 'Bùi Hồi' là Kiều Tuyên mà kéo lên giường. Nghiệt duyên này cứ như vậy sinh ra, dây dây dưa dưa mười mấy năm, đến mức không thể cởi bỏ, ai cũng đều khó chịu.

Về phần Bùi Hồi, sau khi Bùi Hồi xuyên tới thì phát hiện ký ức của mình đối với thế giới trước kia rất mơ hồ, ngược lại là nhớ rất rỏ nội dung bộ phim truyền hình này. Khi cậu phát hiện mình xuyên thành 'Bùi Hồi' thì kinh ngạc một chút, sau đó cứ tiếp tục bình tĩnh ăn uống ngủ mãi đến tận lúc lớn lên, đến tận khi mẹ Bùi Hồi dựa theo nội dung nguyên bản qua đời.

Cậu và Mợ của Bùi Hồi muốn chạy đến lừa gạt cậu, nhưng Bùi Hồi đã quay đầu chạy đi tìm trưởng thôn vốn luôn coi cậu là cháu ruột mà yêu thương, cậu làm nũng khiến trưởng thôn nhẹ dạ liền đem phòng ở giữ giúp cậu. Cho thuê hoặc là bán cũng đều được, nói chung là sẽ khiến Cậu Mợ của Bùi Hồi không lấy được cái gì tốt. Mà chuyện này khiến cho hai vợ chồng Cậu Mợ cực phẩm kia tức muốn đến đánh tiểu Bùi Hồi cho hả giận, cậu liền quay đầu thu thập quần áo chạy vào trong núi bái sư.

Sau khi học thành võ nghệ thì xuống núi, theo ý chỉ của sư phụ đi đến bên dưới ngọn núi nhìn thử, tiện đường phát triển và kế nhiệm sư môn. Bởi vì trong túi không có nhiều tiền, vì vậy một đường đi tới Hải Thành thực sự đói gần chết, từ trong túi tiền móc ra hai đồng tiền xu muốn mua bánh bao.

Kết quả bị người khác đụng vào cánh tay, tiền xu bay vào trong thùng rác. Vì thế cậu liền đến bên thùng rác tìm kiếm tiền xu, vừa vặn gặp phải Tạ Kỳ Phong, liền bị ngộ nhận là đang nhặt rác thải, sau đó bị mang về.

Lúc đó phát hiện không thể tránh khỏi nội dung nguyên bản của bộ phim, Bùi Hồi rất là không vui. Nhưng khi Tạ Kỳ Phong nhắc tới tiền thù lao hai trăm vạn, tất cả cốt khí của Bùi Hồi đều bị đem đi nấu thành canh cho chó ăn.

Bùi Hồi nhảy lên ban công cửa sổ trong phòng, từ trước cửa sổ bò lên trên nóc nhà để quan sát cả tòa biệt viện nhà họ Tạ. Cậu không được ở phòng cho khách, hiện tại quan hệ giữa cậu và Tạ Kỳ Phong quá mức mới lạ. Cho nên cậu chỉ có thể cùng Tạ Kỳ Phong ở cùng lầu ba, mà Tạ Kỳ Phong lại không thích cậu tiến vào không gian riêng tư của chính mình. Không có cách nào, cuối cùng liền để Bùi Hồi ở tầng gác mái chứa đầy tạp vật.

Bùi Hồi nhìn ra bờ hồ xa xa, giờ phút này bầu trời bên ngoài âm trầm, buổi trưa còn rơi một trận tuyết nhỏ. Trước mặt bây giờ, lối đi bộ đều toàn là tuyết nhỏ, người hầu trong nhà đều đi quét tuyết, dọn dẹp mặt đường sạch sẽ. Trên cây khô kết băng, óng ánh long lanh, giống như là nở ra hoa băng, đẹp đẽ bất ngờ.

Bùi Hồi nhìn từ nhà kính trồng hoa rồi nhìn tới mặt đường, rồi từ mặt đường nhìn thấy mặt hồ kết một lớp băng mỏng. Rút tầm mắt từ bờ hồ về, trong lúc lơ đãng ánh mắt rơi xuống phòng sách trên lầu hai ở tòa nhà chính. Rèm cửa phòng sách lúc bình thường đều kéo kín lại, gần như chưa từng mở ra, thế mà giờ phút này mở rộng.

Tò mò, không khỏi nhìn nhiều thêm vài giây, lại thoáng nhìn thấy hai người tiến vào lau mặt sàn. Nhìn hai người kia mặc đồ không giống người hầu, mà là bảo vệ của Tạ tiên sinh. Tầm mắt đi xuống, quả nhiên nhìn thấy vết máu ở trên sàn nhà.

Bùi Hồi vòng quanh cửa sổ xem, đi vào cánh cửa sổ của một phòng sách khác, nhìn thấy có người đi tới, vừa vặn dừng lại, cậu liền đứng ở nơi dễ dàng quan sát. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bóng dáng người kia rõ ràng đập vào mi mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền sâu sắc in vào trong đầu.

Hắn mặc một bộ quần áo màu tối ở nhà, vóc người thon dài, đeo mắt kính kim loại nhỏ nhắn, mặt mày cực kỳ đẹp. Môi mỏng mấp máy, thần sắc lãnh đạm, đối với trợ lý đứng ở bên cạnh mà ra lệnh. Nhìn qua thành thục thận trọng, khí chất còn rất ôn văn nhĩ nhã, chỉ là nhìn bề ngoài, tất nhiên không nhìn ra đây là thương nhân nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn trong vòng thương nghiệp Hải thị, sát phạt quyết đoán như ác quỷ Tu La.

Bùi Hồi đang ở trong lòng đánh giá vị Tạ tiên sinh này, bỗng nhiên đối diện đôi mắt của Tạ tiên sinh, nhìn đôi tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy kia lại càng đáng sợ. Không kịp chuẩn bị mà đột nhiên bị phát hiện đang nhìn trộm, Bùi Hồi trố mắt chốc lát, rồi nghĩ rằng tòa nhà mình đứng này chếch một khoảng so với tòa nhà chính tầm mấy chục mét, theo lý mà nói hẳn là xem không rõ lắm tình hình trong phòng sách.

Nhưng mà thời điểm cậu suy nghĩ xong xuôi ngẩng đầu lên, rèm cửa sổ phòng khách đã bị kéo lại, nhưng cửa sổ thì mở ra, hẳn là muốn thoáng khí trong phòng.

Không biết Tạ tiên sinh có vì chuyện này mà ghi thù cậu không?

Bùi Hồi suy nghĩ chốc lát liền đem lo lắng này ném ra sau đầu, thân phận của cậu bây giờ là Kiều Tuyên, là bạn trai chân ái của Tạ Kỳ Phong. Tạ tiên sinh sẽ là nể mặt Tạ Kỳ Phong cũng sẽ không quá làm khó cậu, mà chiếu theo tình huống hiện tại xem ra, Tạ tiên sinh chắc là đã thấy cậu.

Đồng hồ treo tường gõ ba cái, nhắc nhở rằng đã sáu giờ tối.

Không ai đưa cơm đến.

Bùi Hồi hơi kinh ngạc, người hầu bên trong biệt viện nhà họ Tạ đều rất tuân thủ đúng giờ, cậu ở gần một tuần lễ, thời gian đưa món bữa tối đều là sáu giờ. Cậu ở trong phòng đợi nửa giờ, vẫn không thấy bữa tối đâu, không thể không mở cửa đi ra ngoài. Sắc trời tối lại, tòa nhà nhỏ này độc lập không có ánh đèn đường, đưa tay không thấy được năm ngón. Nửa người cũng không thấy đâu, yên tĩnh đến không bình thường.

Bùi Hồi nhìn sang hướng tòa nhà chính, ngược lại là nơi ấy đèn đuốc sáng choang. Cậu đi thẳng đến hướng bên đó, đứng ở cửa thò người ra nhìn xem bên trong, bên trong yên tĩnh càng giống như nhà quỷ.

Mùi thơm của thức ăn từ bên trong bay ra, tiến vào trong lỗ mũi, nước bọt không tự chủ được phân bố. Bùi Hồi nuốt một ngụm nước bọt, tư thái đoan chính, vuốt thẳng quần áo rồi đi vào. Mục tiêu rất kiên định, hướng về phòng ăn của nhà bếp.

Bên ngoài phòng ăn có ba người hầu đứng, bốn người bảo vệ, mặt không hề có cảm xúc, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nửa ánh mắt không nên có cũng chưa cho. Lúc Bùi Hồi đi vào, có một bảo vệ liếc mắt nhìn cậu một cái xong lại không có để ý tới nữa, hiển nhiên là biết cậu, càng hiển nhiên là đã được dặn dò không cần ngăn cản.

Bùi Hồi liền trực tiếp tiến vào phòng ăn, tại trong phòng ăn nhìn thấy quản gia cùng Tạ Tích. Tạ Tích ngồi ở trên ghế, tay trái cầm khăn tay che mặt ho khan trầm thấp, dường như không có phát hiện Bùi Hồi đến.

Mùi thức ăn thơm nồng bay ra từ trong phòng bếp, bên trong có hai đầu bếp, đang tập trung nấu đồ ăn trên lò. Bùi Hồi tản bộ đến trước mặt Tạ Tích, không màn ánh mắt lạnh lùng của quản gia, kéo khóe môi cười cười: "Tạ tiên sinh, chào ngài. Tôi là Kiều Tuyên, là bạch nguyệt quang của Tạ Kỳ Phong con trai ngài ——."

Gương mặt lão quản gia giật giật, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động không đem Bùi Hồi đuổi ra ngoài. Hắn thực sự không hiểu vừa nãy vì sao tiên sinh cố ý dặn dò không cho người đem cơm tối đến tòa nhà nhỏ, còn nói rằng nếu như Kiều Tuyên xuất hiện thì không cần ngăn cản. Nhìn cậu ta nói mà xem, cái gì mà 'Bạch nguyệt quang'? Quả thực chẳng biết xấu hổ.

Lòng bàn tay Tạ Tích túm khăn, ngẩng đầu lên, ngón trỏ điểm điểm trên mặt bàn, phân phó nói: "Bỏ vào trong nồi hấp chưng mười phút, hiện tại thêm bột vào nước canh. Chú ý mức độ lửa." Dừng lại chốc lát, ho khan hai tiếng rồi lại nói: "Đã đến giờ, mở tủ thả hải sâm, ngư thần, phong hảo đàn khẩu (?)." (t thề là t dốt mấy cái món ăn lắm luôn:((()

Lúc này Bùi Hồi mới ý thức được Tạ Tích là đang ra lệnh cho đầu bếp trong phòng bếp làm cơm, vẻ mặt của cậu nhất thời cổ quái, Tạ tiên sinh này còn biết làm cơm xào rau? Không cần cậu dò hỏi cũng đã ngửi được mùi thức ăn bay ra từ trong phòng bếp mà biết được đáp án. Bên trong còn có cái lò lửa nhỏ, tất cả đều là than củi cháy đỏ, mùi hương than củi cháy tràn ngập trong không khí.

Một đầu bếp mở ra vò rượu đàn khẩu, mùi vị bị phong bế trong vò nhất thời nổ tung trong không khí. Bùi Hồi ngửi được mùi đó, da đầu căng đến nổ tung: "Thiên Hưng hoa điêu, gà vịt, dê giò... Măng mùa đông, a —— chân giò hung khói, vi cá, bào ngư... Phật nhảy tường chính tông, còn có mùi thịt lúc nãy kia, là thịt kho tàu Đông Pha, bây giờ là đang ở khâu điều chỉnh nước?"

Lão quản gia khá là kinh ngạc nhìn về phía Bùi Hồi, dĩ nhiên chỉ dựa vào mùi vị liền đoán ra được món ăn, xem ra là một tên tham ăn. Ông nhìn về phía Tạ Tích, tiên sinh cũng là một người tham ăn, còn là một người tham ăn có trù nghệ cao siêu. Đáng tiếc khói dầu nhà bếp quá nặng, bệnh kia trên thân thể hắn vẫn còn, không thích hợp ở lâu trong phòng bếp.

Tạ Tích nhìn về phía Bùi Hồi: "Kiều Tuyên, hai mươi tuổi, học ở học viện âm nhạc Curtis ba năm, chủ yếu chơi dương cầm. Gia đình giàu có, ba là Kiều Kiến Thương, tổng giám đốc điện thương Hòa Bang. Mẹ là Trương Xảo, thầy dạy dương cầm nổi tiếng." Thanh âm của hắn rất nhẹ, cũng không phải hữu khí vô lực, ngược lại thanh tuyến là rất êm tai. Con ngươi nhìn chăm chú vào Bùi Hồi không có một chút gợn sóng nào, như là có ném vào cục đá cũng sẽ không nổi lên gợn sóng.

Bùi Hồi thẳng thắn: "Ngài điều tra đến rõ ràng, mà trước đó, tôi cũng không biết thân phận của Tạ Kỳ Phong." Theo thông tin Tạ Kỳ Phong cung cấp, chính là như vậy. Còn chân tướng làm sao, cậu cũng không biết.

Tạ Tích: "Cậu không giống Kiều Tuyên."

Bùi Hồi rất bình tĩnh: "Tôi thật sự không phải Kiều Tuyên trong tưởng tượng của Tạ tiên sinh."

Tạ Tích dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng, mặc dù khóe miệng rất sạch sẽ: "Ngồi."

Bùi Hồi: "Cảm ơn. Tạ tiên sinh, ngài —— "

Tạ Tích: "Yên lặng."

—— không thích hợp ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ. Trầm mặc chốc lát, Bùi Hồi bé ngoan ngồi xuống, đầu cúi thấp ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm móng tay mười ngón, giống như trên móng tay khảm nạm rất nhiều kim cương.

Tạ Tích vốn đang tính toán thời gian ở trong lòng, khẩu vị của hắn rất xảo quyệt, cho dù có một chút không cẩn thận, hoặc mùi vị chênh lệch một chút cũng đều có thể nếm ra được. May mà là nhà hắn giàu, có tiền vốn để cho hắn xoi mói. Người khác nấu ra đồ ăn không hợp khẩu vị, chính mình lại không thể ở lâu trong nhà bếp hít khói dầu, chỉ có thể ở bên ngoài tính toán thời gian sai bảo đầu bếp nấu.

Hắn vừa ngước mắt nhìn, từ cửa kính phía trước nhìn thấy hình chiếu của Bùi Hồi đang ngồi ở bên cạnh.

Tạ Kỳ Phong vì vô cùng yêu thương bạn trai mà rất tận tâm tạo ra nhiều tư liệu giả, hơn nữa dung mạo của Bùi Hồi cùng Kiều Tuyên rất giống nhau. Tạ Tích không có hứng thú quá lớn đối bạn trai của Tạ Kỳ Phong, không cho điều tra, bởi vậy nên hắn mới không biết người trước mắt này không phải là Kiều Tuyên.

Mấy ngày trước, Tạ Kỳ Phong mang người này về, kỳ thực Tạ Tích ở trong phòng sách tại tòa nhà chính có thấy qua. Lúc đó cảm thấy người này cùng người trong tưởng tượng không giống nhau, Kiều Tuyên được miêu tả từ trong miệng Tạ Kỳ Phong cùng với nhìn thấy trong hình, hắn là một món đồ sứ xinh đẹp, chứ không phải là dáng dấp người thanh niên trước mắt này lộ ra.

Lanh lợi, minh mẫn, lộ ra hết sự sắc bén.

Tuy rằng cũng là xinh đẹp, nhưng lại rất hấp dẫn người, như một thanh trường kiếm giấu ở trong vỏ. Mặt mày lạnh lẽo sắc bén, sau khi cậu nghiêm túc rồi nổi lên phòng bị tâm lý, phần lạnh lẽo kia sắc bén giống như là hóa thành kiếm ý lao ra từ mi tâm.

Cậu so với đồ sứ đẹp đẽ dễ vỡ càng hấp dẫn người hơn, thời điểm khi cậu khiêu khích, trong đôi mắt băng lãnh nhảy lên ngọn lửa rực rỡ. Lưng ưỡn thẳng vô cùng, như là một thanh trường kiếm. Đẹp đẽ, trong sáng, lạnh lẽo, với ánh nhìn lạnh như băng lại có vẻ như khinh thường người khác, đủ để nam nhân và nữ nhân bốc lên ham muốn chinh phục, muốn để đôi mắt kia vĩnh viễn chỉ nhìn một mình mình.

Thật sự rất động lòng người, chẳng trách sao Tạ Kỳ Phong lại thua bại. Khí chất sạch sẽ, hẳn là còn chưa thể nghiệm qua chuyện tình dục. Nếu là nếm thử rồi, sẽ biến thành cái dạng gì đây?

"Tiên sinh, ngài xem thời gian có phải là đã đến rồi không?" Bếp trưởng đảo mắt xem thời gian, mà Tạ Tích lại không có nửa câu nhắc nhở, bếp trưởng lo lắng vì thời gian nấu quá lâu mà dẫn đến thành phẩm thất bại.

Thanh danh Tạ Tích ở trong vòng thương giới rất nổi tiếng, nhưng đối với bếp trưởng, người hầu trong nhà họ Tạ, thậm chí là công nhân viên trong công ty, thật ra được xem là một người có tính khí ôn hòa, tuy rằng nghiêm túc thận trọng nhưng cũng rất ít khi nổi nóng. Bởi vậy bếp trưởng mới có can đảm nhắc nhở Tạ Tích, quấy rối thời điểm hắn đang suy nghĩ sâu xa.

Tạ Tích hoàn hồn, gật đầu: "Được rồi, mang ra."

Trước tiên mang ra thịt kho tàu Đông Pha, thả xuống một cái sứ đĩa, phía trên đặt một cái nồi sứ có đậy nắp. Bếp trưởng mở cái nắp ra, lộ ra mấy khối thịt nằm trong nồi, từng khối từng khối như mã não đỏ được cắt chém vừa vặn thành khối như mạt chược, trong suốt chỉnh tề. Khối thịt nhìn qua mềm nhuyễn mà không nhừ, béo mà không ngậy, chỉ thấy bếp trưởng đem nước sốt nóng rưới lên khối thịt, nước sốt cùng khối thịt tiếp xúc, mùi vị càng là mê hoặc lòng người.

Bùi Hồi không hề có một tiếng động nuốt ngụm nước miếng, chủ động tiến lên một bước, vô cùng nghiêm túc mà đối với Tạ Tích nói rằng: "Tạ tiên sinh, tôi nghe Tạ Kỳ Phong đề cập tới sức khỏe của thân thể ngài. Tôi không đề nghị ngài ăn món ăn có mùi vị nặng như vậy" Ngôn từ của cậu khẩn thiết, tình cảm chân thành: "Ngài cần phải ăn mấy món thanh đạm."

Lão quản gia gật đầu theo bản năng, gật đến một nửa thì dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Hồi: "Kiều tiên sinh, ai cho cậu đi đến tòa nhà chính này?"

Bùi Hồi: "Tôi tới xem một chút." Cậu rũ mắt xuống, bình tĩnh kể lại: "Tôi ở đây đã được mấy ngày, còn chưa có chính thức gặp mặt chào Tạ tiên sinh. Tạ tiên sinh không gặp tôi, tôi cũng không thể tránh né. Tôi chỉ muốn, tìm một cơ hội gặp gỡ ngài, chúng ta có thể cùng ngồi xuống nói chuyện vài câu."

Lão quản gia rất bài xích, trực tiếp từ chối: "Không có tiên sinh dặn dò, cậu không thể tự ý quấy rối —— "

"Chú Dũng, đi lấy một bộ bát đũa lại đây." Tạ Tích nhẹ giọng đánh gãy lời nói của lão quản gia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hồi.

Bùi Hồi cho là hắn sẽ đối với mình nói gì đó, nhưng Tạ Tích liền dời tầm mắt đi rất nhanh, biểu tình cao thâm khó dò, một câu nói cũng không có. Cậu cảm thấy cũng không phải quá đáng sợ, nhún vai một cái liền ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa do lão quản gia đưa tới cũng thành công bỏ lơ biểu tình âm trầm không vui của ông. Vui sướng hài lòng, thèm nhỏ dãi nhưng lại mịt mờ nhìn chậu thịt kho tàu Đông Pha trên bàn kia.

Phòng ăn rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này lây nhiễm đến mỗi người ở đây, làm bọn họ ngay cả thở cũng không dám quá lớn tiếng. Duy nhất lão quản gia đã quen rồi nhưng cảm thấy kinh ngạc phát hiện Bùi Hồi vậy mà cũng rất bình tĩnh, thường thì người bên ngoài nghe mấy lời đồn nên tâm sinh sợ hãi đối với Tạ Tích, chưa thấy mặt đã sợ hãi. Hơn nữa đôi mắt đen tuyền như ác quỷ của Tạ Tích kia, không ai có thể nhìn đối diện mà không sợ.

Giả vờ sao?

Lão quản gia quan sát Bùi Hồi tỉ mỉ, phát hiện đối phương thật sự trấn định không sợ. Tâm lý mơ hồ có chút dao động, đến ngay cả thiếu gia cũng sẽ sợ Tạ tiên sinh mà không dám thân cận. Kiều tiên sinh này, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Bùi Hồi không sợ Tạ Tích, cậu không chọc giận hắn. Huống hồ Tạ tiên sinh cũng không đáng sợ như trong lời đồn, người thật còn rất ôn hòa. Lúc nghĩ như vậy, bụng ục ục kêu, hấp dẫn ánh mắt của Tạ Tích cùng lão quản gia. Bùi Hồi vỗ vỗ bụng, "Đói bụng."

Tạ Tích: "Đem tất cả đồ ăn đều mang ra, đều mang cho Kiều tiên sinh một phần."

Bùi Hồi tươi cười rạng rỡ, đối với Tạ Tích chân thành nói cảm ơn: "Cảm ơn Tạ tiên sinh, ngài thật tốt."

Tạ Tích ôn hòa cười cười, cũng không phát biểu bất kỳ bình luận. Chờ đồ ăn lên đủ một lượt, hắn mới ngồi vào chủ vị, bưng lên một chén cơm ung dung thong thả ăn. Mà trước mặt hắn chỉ có một dĩa cải xanh ngắt ướt át, một chén cơm cùng một chén canh, còn lại mấy món như thịt kho tàu Đông Pha, phật nhảy tường đều đặt ở trước mặt Bùi Hồi.

Bùi Hồi kinh ngạc: "Tạ tiên sinh không ăn sao?"

Tạ Tích không ngẩng đầu: "Tôi không thích hợp ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ."

Lời này vẫn là lúc trước Bùi Hồi cường điệu quá, cậu chỉ là muốn được phân cho một chén cơm, không thật sự có tâm tư độc chiếm. Cậu vội vàng đem mấy món ăn đẩy về hướng Tạ Tích: "Vẫn có thể ăn một chút."

Tạ Tích: "Làm cho cậu, thì cậu ăn đi."

Một câu nói nhẹ lại như ném mạnh bom xuống, nổ cho Bùi Hồi trợn to hai mắt. Đồng thời cũng làm cho lão quản gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, lập tức liền hướng Bùi Hồi ngồi chỗ kia một ánh mắt đồng tình. Tạ tiên sinh chưa bao giờ vô duyên vô cớ xử sự tốt, hôm nay đặc biệt dặn dò bếp trưởng làm mấy món cầu kì cho hắn, rõ ràng là muốn nuôi mập rồi giết. (nó cứ sai sai:v)

Bùi Hồi cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu đối với Tạ Tích có cảm giác thân cận khó giải thích được. Nhưng cũng không phải ngu ngốc thật, vừa nãy dùng kính viễn vọng lén nhìn trộm, nhất định là Tạ Tích thấy được. Nếu không cậu đã không xuất hiện ở đây. Bùi Hồi dùng đũa gắp lên một khối thịt kho tàu Đông Pha nếm thử, ăn ngon đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Đây chính là mùi vị trong mộng của cậu, hai mươi mấy năm sống trong cõi đời, thật sự toàn ăn đồ ăn cho heo thôi.

"Ăn ngon!" Bùi Hồi mạnh mẽ tán thưởng: "Cùng quán ăn ở bên ngoài khác xa hoàn toàn, ăn ngon hơn nhiều."

Lão quản gia là người thận trọng vậy mà lúc này lại kiêu ngạo: "Tiên sinh tự mình chỉ đạo, chính là đầu bếp nổi danh cũng không sánh được. Chỉ đạo nói chung sẽ xuất hiện sai lệch, dù cho một chút cũng sẽ ảnh hưởng tới mùi vị. Nếu là tiên sinh tự mình xuống bếp, sợ rằng Kiều tiên sinh cũng nuốt luôn lưỡi của mình rồi."

Ánh mắt Bùi Hồi lấp lánh nhìn về phía Tạ Tích, người sau ôn hòa mỉm cười, như một trưởng bối hòa ái. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?" Bùi Hồi gật đầu.

Tạ Tích thả xuống bát đũa, dùng khăn ăn lau chùi miệng sau đó thả xuống. Hai tay hợp lại, nói rằng: "Lại nếm thử những món khác, sau đó nói mùi vị cho tôi nghe."

Bùi Hồi rất phối hợp, thưởng thức qua từng món trên bàn, không chỉ nói ra mùi vị, còn nếm ra được mỗi một dạng nguyên liệu. Đến cả bên trong món phật nhảy tường có mười mấy dạng nguyên liệu đều nói được, nói về mùi vị, từ ngữ khen ngợi liên tục. Chính là khuyết điểm, cũng chỉ có thể nói ra một, hai điểm, có thể thấy được đúng là một tên tham ăn, đầu lưỡi rất điêu luyện.

Tạ Tích hỏi: "Có thể nhớ kỹ mùi vị sao?"

Bùi Hồi chần chờ chớp mắt một cái: "Để cho tôi nếm lại mấy lần, hẳn là có thể nhớ."

"Được, tất cả thức ăn trên bàn đều thuộc về cậu. Cậu có thể ăn hết thì ăn, không thể thì ném xuống." Tạ Tích biểu hiện rất hào phóng, ngữ khí cũng thật sự ôn hòa, nhưng mà lời nói ra sau đó không quá tốt đẹp. "Sau khi ăn xong, dựa theo hết thảy mấy món vừa ăn làm lại từng món, mùi vị phải giống nhau." Dừng một chút, hắn bổ sung thêm: "Cậu tự mình nấu."

Bùi Hồi sửng sốt: "Hả?"

Tạ Tích: "Kiều tiên sinh cũng có thể từ chối."

Nếu như cậu từ chối, ngay lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi biệt viện nhà họ Tạ cùng lệnh cưỡng chế từ nay về sau không được lui tới cùng Tạ Kỳ Phong. Đương nhiên chỉ cần tiền được chuyển về trong thẻ, cậu có thể chạy trốn nhanh hơn so với bất kỳ ai khác. Vấn đề duy nhất chính là, thân phận của cậu bây giờ là Kiều Tuyên, thay thế đối phương hoàn thành tất cả yêu cầu làm khó làm dễ của Tạ Tích.

Cậu bổng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ cực kỳ kì dị, Tạ tiên sinh đây là đóng vai mẹ chồng làm khó làm dễ con dâu sao? Còn muốn thử thách tài nghệ nấu nướng gì chứ, hoàn toàn giống như mấy người mẹ chồng ác độc mà sư phụ từng kể. Vậy bây giờ cậu phải xem Tạ tiên sinh thành mẹ chồng hay là ba chồng mà đối xử đây?

Bỗng nhiên hoàn hồn, Bùi Hồi nháy mắt mấy cái, phát hiện chính mình rơi vào một vấn đề gian khổ, cậu sẽ không nấu cơm.

Tuy rằng cậu cùng sư phụ sống ở trong núi, nhưng mà sư phụ cũng sẽ không nấu cơm, thầy trò bọn họ một mạch kế thừa, cho nên cậu đương nhiên cũng tuyệt đối không nấu cơm. Huống chi bản lĩnh sư phụ quỵt cơm đặc biệt trâu bò, cũng có bản lĩnh, vốn khi còn trẻ có sức khỏe. Vì vậy, ngoại trừ lúc thường xuyên luyện võ mệt mỏi chút, bất kỳ việc nhà nào Bùi Hồi cũng chưa làm qua, nghiễm nhiên chính là một tiểu thiếu gia.

Chuyện nấu cơm này... là chưa bao giờ có.

Cậu phỏng chừng Kiều Tuyên cũng chưa đi vào phòng bếp bao giờ, người kia là nghệ sĩ dương cầm, xem ngón tay là sinh mạng.

Khóe miệng Bùi Hồi mím chặt, độ cong thẳng tắp, rơi vào vẻ u sầu. "Tạ tiên sinh, quân tử xa nhà bếp." Cậu vô cùng nghiêm túc mà cường điệu.

Tạ Tích hỏi ngược lại: "Cậu là đang ám chỉ tôi không phải quân tử?"

Bùi Hồi lắc đầu một cái: "Không phải." Cậu cúi đầu nhìn một bàn đầy đủ các món ăn thơm ngon kia, có chút giãy dụa giải thích: "Tạ tiên sinh siêu phàm thoát tục, là quân tử thoát khỏi quy củ của người thường. Tôi là người bình thường, còn bị hãm trong giáo điều quân tử phổ thông cứng nhắc, cho nên không thể vào nhà bếp. Không bằng, chúng ta đổi một cái thử thách khác đi?"

Tạ Tích nở nụ cười, thái độ thật giống như buông lỏng, dáng dấp rất dễ nói chuyện. Nhưng mà lời nói ra chính là từ chối: "Không được. Nếu Kiều tiên sinh cự tuyệt vậy thì liền rời đi."

Bùi Hồi thở dài, chỉ có thể đáp ứng. Thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Tạ tiên sinh một cái, người sau khuôn mặt bình tĩnh, đến động tác ăn cơm cũng đặc biệt tao nhã dễ nhìn. Rõ ràng là một người thật ôn hòa, làm sao lại muốn sắm vai mẹ chồng ác độc vậy chứ?

Cậu cau mày, gắp miếng bào ngư vào trong bát từ từ ăn. Đồng thời trong lòng suy nghĩ, quả nhiên sau đó phải xem Tạ tiên sinh là ba chồng mà hiếu thuận sao?

Buổi tối, lão quản gia liền hỏi Tạ Tích cái gọi là thử thách mà ban nãy nói kia, nghe được câu trả lời của Tạ Tích: "Đầu lưỡi của cậu ta cũng rất xảo quyệt, nhưng mười ngón tay lại trông như không dính nước mùa xuân. Cơm tối không đưa đến cửa sẽ không đến ăn, quả nhiên là được nuông chiều mà nuôi lớn lên."

Rõ ràng như trường kiếm không ngừng lao về phía trước, rồi lại yếu ớt mâu thuẫn.

Tạ Tích híp mắt một cái, ngồi trước cửa sổ. Từ góc độ này của hắn nhìn sang, có thể nhìn thấy chỗ tầng gác mái Bùi Hồi ở trong tòa nhà nhỏ kia.

"Thời điểm tôi nhìn thấy cậu ta, liền cảm thấy không cao hứng, cho nên cũng phải khiến cậu ta không cao hứng."

P/s: chờ ngày con rể bị vả mặt:))) à không lâu đâu, tầm 2-3 chương nữa thôi:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play