Bùi Hồi nửa tin nửa ngờ, chờ Bùi Thần Lam xuất hiện trong lễ cắt băng khánh thành mới tin ả ta chưa chết. Hắn báo cho Tạ Tích biết việc này, người đàn ông chỉ ‘ừ’ một tiếng, chẳng có phản ứng gì. Bùi Hồi hồ nghi: “Có phải ngài tiên đoán được chuyện này không?”

Tạ Tích cười nói: “Không phải tiên đoán, mà là nhìn thấy.”

Bùi Hồi: “Nhìn thấy cái gì cơ?”

Tạ Tích: “Chết đi sống lại.”

Bùi Hồi: “Con người có thể chết đi sống lại được hả?”

“Không thể.” Tạ Tích thong thả ung dung giải thích: “Kẻ sống lại chưa chắc đã là người. Sinh tử có mệnh, đó là quy tắc của thiên địa, ngay cả ta cũng không thể vi phạm. Nếu có thể chết đi sống lại, vi phu đã sống lại cùng nương tử song túc song tê từ lâu rồi.”

“Xạo.” Tay trái của Bùi Hồi cầm lấy cây bút máy đặt trên mặt bàn, ngón tay cái bật nắp bút ra, ngón trỏ lại đóng vào, cứ lặp đi lặp lại trong vô thức. “Không nghiêm túc nói chuyện là em cúp máy đấy!”

Tạ Tích: “Lao Sơn có pháp thuật tá thi hoàn hồn, nhưng dù sao cơ thể đã chết, sớm hay muộn rồi cũng phải hư thối. Sau này Vu tộc sửa chữa pháp thuật ‘tá thi hoàn hồn’ đó, khiến bạch cốt mọc ra máu thịt, nhìn qua rất giống người sống, nhưng lục thân không nhận, chuyên ăn thịt người.”

Bùi Hồi: “Ả ta ăn thịt người.” Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Tạ Tích: “Tất nhiên.”

“Có cách nào khiến ả chết lần nữa không? Tránh việc tai họa người vô tội.”

“Ta sẽ chú ý.” Tạ Tích: “Thị không bay nhảy được lâu đâu.”

Lại phải dọn rác rồi.

Bùi Hồi: “Ngài đang ở đâu thế?”

“Công viên Nhân Dân, chơi cờ.” Tạ Tích chủ động báo cáo hành tung cho lãnh đạo: “Trưa nay mang cơm cho em, muốn ăn món gì?”

Bùi Hồi do dự: “Không thèm món nào cả, ngài nấu gì em cũng thích.” Hắn không ý thức được lời mình nói ra có nghĩa như nào, chỉ muốn nói hết lời trong lòng ra: “Gừng ngũ vị sáng nay có còn không? Nếu còn thì mang cho em một ít… ờ, thôi mang một bình đến đây đi.”

Gừng ngũ vị là loại mứt Tạ Tích làm để ăn sáng khai vị, chuyên chọn củ gừng non cắt thành lát, sau đó ướp với hạt bạch mai và muối mấy ngày. Sau khi lấy ra lại bỏ thêm cam tùng, cam thảo và bột đàn hương, rồi đổ vào lọ bịt kín mấy ngày nữa, mở ra ăn trực tiếp được. Gừng non cay te te lại được ướp thêm bốn vị nữa, cực kỳ ngon miệng.

Tạ Tích: “Không nên ăn nhiều.”

“Em không phải con nít ranh, tất nhiên biết không thể ăn nhiều rồi —— em mang về cho ông ngoại bà ngoại ăn.” Bùi Hồi bĩu môi, tạm dừng một chút nói: “Tối nay về nhà ông ngoại ở qua đêm, hôm sau hẵng đến chùa Bạch Mã. Lúc trước ngài nói muốn bồi em đến chùa Bạch Mã chơi mà?”

Đầu dây bên kia im như hến, Bùi Hồi: “Tạ Tích?”

“Ta đây.” Thanh âm của Tạ Tích nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể át tiếng: “Em xác định muốn dẫn ta về ra mắt người nhà em?” Y hiểu rõ người Cao gia có ý nghĩa như thế nào với Bùi Hồi, đó là những người thân còn sót lại sau khi ông nội và mẹ hắn qua đời.

Bùi Hồi biệt nữu nói: “Không đi thì thôi.”

Tạ Tích cười khẽ: “Ta tất nhiên muốn đi rồi, chỉ là nghĩ mãi cũng không ra phải chuẩn bị lễ vật như thế nào mới không thất lễ.”

Bùi Hồi ‘ồ’ một tiếng, lỗ tai đỏ rực: “Ngài không cần sợ hãi đâu, nhà ngoại em dễ ở chung lắm. Mọi người đều rất thương em, chỉ cần ngài tốt với em, họ sẽ đồng ý mà. Khụ —— không phải em đồng ý yêu đương với ngài đâu… Ý em là, nếu chúng ta đã thành thân hơn nữa từng phát sinh quan hệ , ngài còn cứu em không biết bao lần, em là người có trách nhiệm, cũng biết phải báo đáp ân nhân. Tóm lại là không cô phụ ngài đâu.” Lắp ba lắp bắp một lúc, hắn lại đột nhiên nói: “Ăn mặc đẹp chút!”

Nói xong không cho Tạ Tích có cơ hội trả lời, lập tức cúp máy. Tạ Tích sửng sốt, ngay sau đó phát ra tiếng cười cực kỳ sung sướng, khiến cho Cao lão gia tử ngồi cạnh y lộ vẻ khó hiểu.

Cao lão gia tử đã gần tám mươi tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ khoảng sáu mươi tuổi thôi, sắc mặt khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn.

Ông nhân lúc Tạ Tích không chú ý, trộm đổi nước cờ thay đổi cục diện của mình. Sau khi làm xong ho khan vẫy tay ý bảo Tạ Tích: “Tới phiên cậu rồi.”

Tạ Tích nhìn bàn cờ, lại nhìn về phía lão gia tử bình thản ung dung, cười nói: “Cháu thua. Cờ nghệ của Cao lão thật tinh vi.”

Lão gia tử vuốt chòm râu, không kiêu không vội, nghiêm trang: “Cờ nghệ giữa hai ta không phân cao thấp, lấy tuổi tác của cậu mà nói cậu rất có thiên phú.” Ông thở dài nói: “Bây giờ có rất ít người biết chơi cờ vây, đám thanh niên các cậu càng không thích.”

Tạ Tích cười phụ họa, nhưng thật ra rất đồng quan điểm với lời lão gia tử nói. Cuộc sống như bàn cờ, cờ thấu lòng người, cờ như nhân sinh, đáng tiếc bây giờ có rất ít người yêu thích cờ vây.

Lão gia tử thu thập bàn cờ, Tạ Tích thấy thế, giúp ông cất bàn cờ quân cờ vào trong hộp. Lão gia tử xoay eo cười: “Bất tri bất giác đã qua hai tiếng rồi, bà già trong nhà lại cằn nhằn cho mà xem. Người trẻ tuổi, cậu kết hôn rồi?”

Tạ Tích gật đầu: “Cháu cũng phải về nhà nấu cơm đây, mang cho em ấy.”

Lão gia tử có chút tiếc hận, nhưng vẫn chúc phúc nhiều hơn. Nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Tích khi gọi điện cho vợ y cũng biết tình cảm hai vợ chồng tốt lắm, Tạ Tích còn biết nấu cơm mang đến cơ quan vợ nữa cơ mà.

Đối với việc này, lão gia tử rất thưởng thức: “Đàn ông ấy mà, phải biết thương vợ. Cháu ngoại lão cũng không kém cậu mấy tuổi, đáng tiếc không trầm ổn như cậu.” Ông vui vẻ khoe: “Nó nói sẽ dẫn một đứa bạn về nhà ăn cơm, chắc chắn là bạn gái rồi!”

Bây giờ mới 21 tuổi đã mang bạn gái về ra mắt, rất có phong phạm của ông năm đó!

Lão gia tử kiêu ngạo lắm, gấp gáp muốn khoe khoang với bạn cờ của mình.

Tạ Tích chỉ cười không nói, mắt hàm thâm ý, lẳng lặng nhìn theo lão gia tử an toàn rời khỏi công viên về tiểu khu, sau đó xoay người biến mất trước mặt mọi người mà không bị một ai phát hiện.

Hạng mục khai phá bên Bùi Hồi bị cản trở, nguyên nhân là Vạn Dặm đệ đơn tố cáo tiểu tổ khai phá hạng mục của bên họ, tuy hạng mục khai phá không có được duy trì vốn nhưng cũng thuộc về xí nghiệp. Đổng sự không muốn gánh nghĩa vụ pháp luật, bởi vậy đình chỉ khai phá hạng mục. Đang trong thời khắc mấu chốt, Bùi Hồi không muốn dừng tiến trình lại, vì thế ra mặt thương lượng với đổng sự, đồng thời bảo Cao Hoa ổn định thành viên trong tiểu tổ.

Đổng sự yêu cầu Bùi Hồi bảo đảm hạng mục không có liên quan đến xí nghiệp, cho dù Vạn Dặn có kiện tiểu tổ của bọn họ cũng không được liên lụy đến xí nghiệp. Sau khi suy tư hồi lâu, Bùi Hồi sắc mặt bình tĩnh gật đầu đồng ý. Công ty vốn dĩ không chi đồng nào để duy trì hạng mục, không trực thuộc cũng không tổn thất. Tiếp theo, thản nhiên tiếp nhận đơn của luật sư bên Vạn Dặm, nhưng khi hắn muốn tìm luật sư chính thức đáp lại, đổng sự của Vạn Dặm lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lúc vị chủ tịch Dương điên cuồng mê luyến Bùi Thần Lam kia cắt băng ở gallery thì bị Thẩm Hãn Ngọc đột nhiên xuất hiện đâm một dao, đang cấp cứu trong bệnh viện. Thẩm Hãn Ngọc bị tạm giam trong cục cảnh sát còn huyên náo muốn giết Bùi Thần Lam, nói chỉ khi chết rồi ả mới thuộc về anh ta.

Bùi Hồi nghe xong, nội tâm bình tĩnh.

“Chó cắn chó, có trò hay để xem rồi.”

Hiện trường bị phong tỏa, người có tâm nhanh tay upload video lên trên mạng. Bùi Hồi cũng không để ý nội dung video lắm, bỗng nhiên phát hiện góc độ ám sát Thẩm Hãn Ngọc không đúng lắm. Hắn tua chậm video, tua đi tua lại vài lần rốt cuộc mới biết chỗ nào không thích hợp. Trong video, đối tượng Thẩm Hãn Ngọc muốn giết chết là Bùi Thần Lam, chẳng qua Bùi Thần Lam nhanh hơn một bước đẩy chủ tịch Dương đứng bên cạnh ra chặn dao.

Ánh mắt Thẩm Hãn Ngọc nhìn Bùi Thần Lam cũng không đúng, trước kia là thâm tình và thống khổ khi cầu không được, bây giờ chỉ còn lại điên cuồng hận ý.

Bùi Hồi nhớ đến học tỷ bị thay đổi số mệnh, cứ cảm thấy sai sai. Hắn nghĩ tới nghĩ lui quyết định đến cục cảnh sát gặp Thẩm Hãn Ngọc, vào cục cảnh sát dò hỏi, sau khi Thẩm Hãn Ngọc xảy ra chuyện không có một người Thẩm gia nào vào gặp anh ta. Bùi Hồi trầm mặc, sau khi học tỷ tự sát, Thẩm Hãn Ngọc theo đuổi Bùi Thần Lam, dáng vẻ điên khùng khiến người Thẩm gia thất vọng tột đỉnh.

Bạn tốt hồi xưa cũng vì thế mà không liên lạc với anh ta nữa, chỉ sót lại vài tên hồ bằng cẩu hữu, thấy mùi tiền thì vây quanh nịnh bợ, ngửi được mùi tai nạn liền lập tức giải tán, ai dám giúp anh ta?

Bùi Hồi và Thẩm Hãn Ngọc ngồi đối diện nhau không nói câu gì, một lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Tại sao mày muốn giết Bùi Thần Lam?”

Thẩm Hãn Ngọc lộ ra nụ cười trào phúng: “Vì yêu sinh hận, mày biết rõ còn cố hỏi làm gì?”

Bùi Hồi lẳng lặng nhìn bạn tốt ngày xưa, hỏi lại câu hỏi hắn từng hỏi trước kia nhưng chỉ nhận được đáp án khiến người ta thất vọng: “Học tỷ nhảy lầu tự sát, mày không áy náy sao?”

Thẩm Hãn Ngọc chết lặng, nỗ lực nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Trở về đi, đừng đến gặp tao nữa. Mày coi như không có thằng bạn này đi, coi như tao chết rồi.”

Bùi Hồi phẫn nộ: “Mày ngay cả một câu giải thích cũng không có?”

Thẩm Hãn Ngọc dại ra hồi lâu mới bảo: “Mày nhớ để ý Bùi Thần Lam, kỳ thật nhát dao đầu tiên tao đâm trúng trái tim nó, đáng tiếc máu không chảy ra, nó cũng không chết. Tao còn nhìn thấy thi đốm trên người nó, nó là hoạt tử nhân*, nó sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

*Hoạt tử nhân: thây ma hoặc xác sống, là xác chết được hồi sinh bằng những phương pháp bí ẩn.

Bùi Hồi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Mày biết những gì rồi?”

Thẩm Hãn Ngọc nói nhỏ: “Nó mơ ước số mệnh của mày.”

Bùi Hồi: “Mày nói cái gì?”

Thẩm Hãn Ngọc đã đứng dậy yêu cầu cảnh sát dẫn anh ta đi, không muốn gặp lại Bùi Hồi nữa. Bùi Hồi bất đắc dĩ, đầy bụng ưu sầu trở về, vừa lúc gặp được Tạ Tích tới đưa cơm. Và được hai miếng cơm, Bùi Hồi đã ưu sầu thở dài, rước lấy sự nghi hoặc của Tạ Tích.

“Than thở gì thế?”

Bùi Hồi lại thở dài, buông bát đũa trong tay xuống vẫy tay gọi Tạ Tích ngồi sát lại gần hắn. Chờ đến khi Tạ Tích ngồi xuống bên cạnh, hắn đã tự động chui vào trong ngực Tạ Tích, với tay phải của y vòng qua người mình, sau đó vươn hai tay ôm lấy bả vai Tạ Tích, không mấy vui vẻ trần thuật lại chuyện ban nãy một lần nữa, hỏi: “Em muốn biết, vụ Thẩm Hãn Ngọc đột nhiên thay lòng đổi dạ làm cho học tỷ mang thai phải tự sát, đến tột cùng là xuất phát từ tự nguyện hay là bị mê hoặc.”

“Em muốn ta nói cho em đáp án sao?” Tạ Tích: “Có lẽ khi biết được chân tướng rồi em sẽ càng khổ sở.”

Bùi Hồi nghĩ nghĩ, gật đầu. Hắn bây giờ sinh ra một sự tin cậy mù quáng đối với Tạ Tích, gặp phải tình huống của Thẩm Hãn Ngọc khiến hắn không dám tin suy đoán trong lòng mình, thích ỷ lại vào phán đoán của Tạ Tích hơn.

Tạ Tích: “Căn cứ vào lời em miêu tả, trước và sau khi Thẩm Hãn Ngọc thay lòng đổi dạ cứ như hai người khác nhau, có thể là bị mê hoặc tâm trí.”

Bùi Hồi: “Ban đầu em với Cao Hoa cũng hoài nghi nó bị mê hoặc tâm trí, nhưng ngài cũng biết Cao Hoa là đạo sĩ, ông ngoại nó là cao nhân đắc đạo. Lúc đó bọn em mời ông ngoại Cao Hoa tới hỗ trợ cũng không phát hiện được chỗ nào dị thường, mới đầu còn có ý khuyên nhủ Thẩm Hãn Ngọc, sau khi học tỷ tự sát, bọn em hoàn toàn thất vọng buồn lòng.” Hắn ôm chặt Tạ Tích, rầu rĩ không vui: “Ngài nói không sai, chân tướng sẽ khiến em càng thêm khổ sở hối hận. Có lẽ, khi học tỷ tự sát, Thẩm Hãn Ngọc còn thống khổ hơn bất luận kẻ nào. Nhưng nó bất lực thoát ly khốn cảnh.”

Tạ Tích: “Em nói cho ta biết sinh thần bát tự của vị học tỷ đó đi.”

Bùi Hồi: “Hồi xưa bọn em giúp Thẩm Hãn Ngọc bố trí chúc mừng sinh nhật học tỷ, lúc đó học tỷ còn nói giỡn nhắc đến canh giờ mình sinh ra.” Vì lẽ đó hắn mới có thể nói cho Tạ Tích biết ngày sinh tháng đẻ của đàn chị chính xác đến từng giờ.

Tạ Tích nhẹ nhàng tính bát tự, “Mệnh cách của thị hẳn là phú quý trường thọ, sống lâu trăm tuổi, nhưng nhìn canh giờ tử vong cũng đoán được sinh nhật và bát tự thị không khớp, ngược lại giống bát tự của Bùi Thần Lam.”

Bùi Hồi: “Quả nhiên là Bùi Thần Lam cướp đi mệnh cách của học tỷ, làm hại học tỷ chết oan chết uổng!”

Một xác hai mạng! Bùi Thần Lam quả là ác độc!

Ả mê hoặc tâm trí Thẩm Hãn Ngọc, khiến anh ta thay lòng đổi dạ kích thích học tỷ. Học tỷ hốt hoảng trong lòng nên dễ bị cướp lấy mệnh cách, bát tự thay đổi tương khắc với ngày sinh, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi trong lúc tinh thần hỗn loạn.

Bùi Hồi buồn bực: “Bùi Thần Lam có đền mạng cũng không chuộc hết tội!”

Loại người như hắn rất ít khi đặt cảm tính lên trước, nhưng một khi cảm tính thì luôn đặt trong lòng. Số lượng bạn bè không nhiều lắm nhưng tất cả đều là bạn tốt chí giao. Học tỷ và Thẩm Hãn Ngọc đều là bạn thân của hắn, lại bị Bùi Thần Lam xen vào mà thê thảm vô cùng. Bùi Hồi không thể chịu đựng được sự thật này, càng kiên định muốn Bùi Thần Lam phải chết lần nữa.

Tạ Tích: “Thẩm Hãn Ngọc hẳn là bị hạ quỷ cổ, cổ nhập bách hài, không thể phân biệt cũng không thể trị được. Kẻ bị hạ quỷ cổ đánh mất tâm trí, hỉ nộ vô thường, chúng bạn xa lánh.”

Bùi Hồi kinh ngạc với việc Tạ Tích chưa gặp Thẩm Hãn Ngọc bao giờ đã đoán được loại quỷ cổ anh ta bị hạ, tuy rằng hắn cũng không biết quỷ cổ là cái gì, nhưng ngay cả ông ngoại Cao Hoa cũng không nhìn ra dị thường, Tạ Tích một phát đoán trúng làm hắn phải sửng sốt.

Tạ Tích cười, trong mắt toàn băng sương: “Lần đầu tiên ta gặp Bùi Thần Lam, thị muốn gieo quỷ cổ vào người ta.”

Cho nên, chỉ bắt đền mạng không khỏi quá mức nhân từ.

Hết chương 19

Lăng: Tranh thủ hoàn trước tết âm nào ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play