Vu Quần dùng hết sức mời có thể khiến cho Trần Phi không hôn đến xương quai xanh của mình, nhưng là không cách nào cản được bàn tay đang tùy ý sờ loạn của Trần Phi. Trần Phi trực tiếp nắm lấy tiểu hồng đậu trước ngực Vu Quần mà xoa nắn, tà ác đối diện Vu Quần thở ra khí tức dã thú của mình, một bên vuốt ve một bên dùng môi ma sát bờ môi của Vu Quần.
"Đem kẹo trong túi quần toàn bộ vứt đi!"
Vu Quần nâng tay muốn che đi khuôn mặt đã đỏ rực của mình, con mắt đen nhánh phủ đầy hơi nước mờ mịt nhìn Trần Phi. Hắn là có ý gì? Nhưng là, không đợi Trẫn Phi trả lời, tiết mục mèo vờn chuột này của bọn họ đã rất nhanh kết thúc. Bởi vì, cửa phòng tắm đang bị Nam Lăng dùng sức vỗ.
"Này, Vu Quần, mau mở cửa ra! Ngươi đều đã tắm đến hơn nửa canh giờ rồi, như thế nào còn chưa ra, không phải là té xỉu chứ!"
Nam Lăng đứng bên ngoài liều mạng gõ cửa phòng tắm, bởi vì lúc trước Vu Quần từng ngất xỉu qua một lần, cho nên, hiện rại Vu Quần hơn nửa canh giờ còn chưa ra ngoài, bọn họ thực lo lắng a. Bất quá, lúc đem cửa phòng tắm mở ra, nhìn tới Trần Phi bên trong, Nam Lăng trợn tròn con mắt. Đây là chuyện gì xảy ra? Trần Phi, hắn lúc nào thì đi vào bên trong a.
Đi theo phía sau chính là Vu Quần sắc mặt còn đang đỏ ửng, Trần Phi không có nhìn tới Nam Lăng, trực tiếp lướt qua trở về nằm trên giường. Vu Quần ở phía sau giữ chặt lấy tay Nam Lăng, có chút cà lăm giải thích nói: "Ta vừa rồi bên trong WC tắm xong liền giặt quần áo bẩn, cho nên hơi lâu một chút, các ngươi không cần lo lắng, còn có cái kia, là vừa rồi Trần Phi đi tới buồng nhỏ giải quyết một chút."
Nam Lăng thần kinh thô không có nghĩa nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ Vu Quần mặt đỏ bừng đại khái chính là do bên trong WC quá nóng đi. Tô Hạo Nhiên nhìn tới Trần Phi diện vô biểu tình leo lên giường, lại nhìn đến Vu Quần trên mặt một mảng đỏ ửng cùng bộ dạng bất an, tựa như đã minh bạch cái gì, nhưng là, cái gì cũng không có nói, ánh mắt ôn nhu nhìn tới Cử Giai Hoa đang cầm đèn pin xem manga trong bóng tối.
Phía đầu giường Cử Giai Hoa mới xuất hiện thêm một tiểu búp bê đáng yêu, cái này chính là mấy ngày trước hắn mua cho Cử Giai Hoa, lúc chứng kiến Cử Giai Hoa vì nhận được búp bê mà thật cao hứng. Tô Hạo Nhiên một hồi đều cảm thấy ngứa ngáy, cái tên CỬ Giai Hoa tứ chi phát triển, đầu óc ngu si này thế nhưng lại giống như nữ hài tử chơi búp bê đến mặt đều muốn nở hoa, thực sự là vượt quá tưởng tưởng của Tô Hạo Nhiên. Quả nhiên nhân sinh không thiếu những điều kỳ lạ!
Trong ký túc xá một mảng yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng ngáy của Nam Lăng, Vu Quần nằm ở phía trên Cửa Giai Hoa xoay người, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía vách tường, thật lâu đều không theer nhắm mắt được. Chỉ cần y nhắm mắt lại, đều sẽ hồi tưởng đến vừa rồi mình của Trần Phi làm chuyện kia. Y không nghĩ tới kiếp này mình không chọc đến Trần Phi, thế nhưng Trần Phi lại không buông tha cho chính mình.
Vu Quần vùi đầu vào gối, y một mực cảm giác Trần Phi đang nằm nghiêng người ở phía kia không có ngủ, bởi vì có một ánh mắt nóng rực vẫn đang dán lưng y, giống như muốn từ trên người Vu Quần đào ra một cái hố. Vu Quaanf dùng hết can đảm cậm rãi quay đầu, hé mắt nhìn về phía giường Trần Phi. Đôi mắt nguyên bản đã lớn giờ phút này trừng lại càng lớn, bởi y chứng kiến con ngươi đen bóng hữu thần của Trần Phi đang nhìn chằm chằm mình.
Dựa vào ánh trăng bên ngoài, Vu Quần càng nhìn thấy rõ rang hơn, Trần Phi nguyên bản lạnh lung thế nhưng lại đối mình lộ ra nụ cười ác ma. Vu Quần bị hù dọa lập tức xoay người dùng sức vùi mình vào bên trong chăn. Vừa rồi nụ cười của Trần Phi khiến cho tâm y một mảng nguội lạnh, Vu Quần đối với mình nói, y trôn không thoát, y không có cách nào trốn thoát.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng là, nội tâm Vu Quần đều đã rối thành một đoàn, như thế nào cũng ngủ không được, y cũng không dám quay đầu. Nhưng là, ban đêm yên tĩnh khiến cho Vu Quần cảm thấy các giác quan của mình càng trở nên mẫn cảm. Y có thể cảm nhận được Trần Phi nhẹ nhàng xuống giường đi về phía mình. Vu Quần cắn răng, cố nén cho nước mắt không chảy xuống, toàn thân run rẩy không ngừng. Y hiện tại thực sự rất sợ Trần Phi, đây là ký túc xá nam, không phải là căn gác trước kia của bọn họ, nhưng là, trước giờ Trần Phi là người không biết kiêng nể cái gì, Vu Quần không có cách nào ngăn lại được hắn.
Trần Phi xuống giường đi thẳng tới trước giường của Vu Quần, tà ác nhìn y cả người run lẩy bẩy. Cúi người xuống nằm tại giường của y. Tuy rằng Vu Quần cơ thể gầy yếu, nhưng giường y chính là giường đơn, hiện tại tăng thêm một Trần Phi cao lớn, lập tức Vu Quần bị hắn ép đến nằm dán chặt lấy vách tường.
Trần Phi thở dài một hơi, đem Vu Quần ôm đến trên người mình, thuận tiện xoay người y đối mặt với chính mình. Vu Quần mở to hai mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn về phía Trần Phi, tận lực đem thanh âm của mình đến mức nhở nhất, "Van cần ngươi, bỏ qua cho ta đi, về sau ta sẽ cách ngươi rất xa, van cầu ngươi, Trần Phi."
Trần Phi hạ mắt, hai cánh tay kéo lấy hai tay gầy của Vu Quần, trực tiếp đem Vu Quần ôm lên trên, mắt đối mắt, miệng đối miệng với mình. Trần Phi trong mắt lóe lên hung phấn, đối với bờ môi run rẩy cùng nước mắt của Vu Quần, nhẹ giọng nói: "ta nói, là ngươi câu dẫn ta trước, ngươi phải chịu trách nhiệm. Thả ngươi? Không có khả năng". Vu Quần lập tức giống như quả cầu bị rút khí, cơ thể đều trở nên uể oải.
Trần Phi đem Vu Quần đang tuyệt vọng ôm đến trước ngực mình, bất đắc dĩ đối Vu Quần quật cường một câu cũng không nói chỉ yên lặng rơi lệ, nói ra: "Thế nào lại thích khóc như vậy, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi thật tốt!"
Vu Quần nghe được lời Trần Phi nói liền run rẩy, lúc trước cũng là hắn đối y nói như vậy, đồng dạng câu, đồng dạng ngữ khí. Nhưng là tâm tình không giống như vậy. Vu Quần cảm thấy thực hoài nghi, rốt cuộc vận mệnh lại để y trở lại năm mười lăm tuổi là có dụng ý gì, là vì để cho chính mình cải biến quan hệ cùng với Trần Phi, hay là để cho y cùng hắn lại một lần nữa có kết thúc như vậy, hoặc là một lần nữa muốn y một lần nữa sống đua khổ như vậy trong kiếp này?
Không biết là do thói quen hay vẫn là cái ôm của Trần Phi đem lại cảm giác an toàn, Vu Quần yên lặng rơi cứ như vậy ngủ trong lòng Trần Phi.
"Này, Vu Quần, mau rời giường đi. Đã bảy giờ, tám giờ là bắt đầu vào giờ kiểm tra môn Toán học cuối kỳ rồi." Mơ mơ màng màng, Vu Quần cảm giác có người đang gọi mình, đột nhiên, Vu Quần mở to mắt ngồi dậy, nhìn đến Trần Phi đang an an ổn ổn ngồi trên giường của hắn. Vu Quần nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn mọi người không phát hiện ra Trần Phi nằm trên giường của mình, bằng không thì lần này hai người bọn họ xong rồi.
Trần Phi cong khóe môi, thú vị nhìn tới bộ dáng bị dọa tới ngốc của Vu Quần.
"A! Vu Quần, ngươi trên cổ bị con muỗi cắn một ngụm thật lớn, người nhìn xem, đều nhìn thực rõ rồi." Nam Lăng ngạc nhiên chỉ vào một vết xanh tím trên cổ Vu Quần. Vu Quần xuống giường đi tới phòng tắm, đối tấm gương nhìn đến cổ của mình thực sự có một chỗ xanh tím, lập tức liền ngây dại. Tuy rằng ở kiếp nàyVu Quần cũng Trần Phi chưa phát sinh cái việc gì, nhưng là, kiếp trước Vu Quần bị Trần Phi huấn luyện thân kinh bách chiến*, tự nhiên biết rõ cái vết xanh tím này tuyệt đối không phải do con muỗi cắn ra. Cái này rõ rang là TRần Phi cố ý cắn ra dấu hôn! Vu Quần bây giờ chính là lòng ngập lửa giận nhưng không có chỗ để phát hỏa. Trần Phi hắn thế nhưng thật sự là quá khi dễ người rồi, y sẽ không để cho Trần Phi cứ như vậy tùy ý làm bậy đâu!
Nếu như kiếp trước Vu Quần vẫn là một tiểu nam hài nhỏ gầy hay khiếp đản, thì rõ rang kiếpnaày ý kiên cường sáng sủa hơn nhiều lắm. Y không thể cứ như vậy dung túng rồi bỏ qua. Đối kẻ thù nhân từ chính là hướng bản thân tàn nhẫn! Trần Phi, ngươi cứ chờ mà nhìn xem.
Nhưng là, Vu Quần uể oải thở dài một hơi, y thực sự không có cách nào cùng TRần Phi làm đối thủ. Kiếp trước Trần Phi thâm bất khả trắc*, ở kiếp này Trần Phi dường như lại tăng cao thêm một bậc rồi.
Thi xong môn toán học trở về, nét mặt Cử Giai Hoa lộ ra vẻ thư giãn rất nhiều, mà ngay cả Vu Quần bình thường hiếu học cũng rõ rang thở phào một hơi. Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều đồng học đều đã trở về nhà vào dịp cuối tuần. Hiện tại ký túc xá ngoài Vu Quần cũng chỉ có Nam Lăng, Trần Phi cũng không biết đã đi nơi nào. Bởi vì đầu tuần sau mới phải đi học, cho nên rất nhiều người đều lựa chọn trở về nhà, Nam Lăng cũng không ngoại lệ, hắn định ban chiều mới quay trở về nhà. Nam Lăng thích chơi bóng, vốn dĩ định rủ Vu Quần đi chơi cùng, nhưng là đi tìm khắp ký túc xá cũng không thấy thân ảnh của Vu Quần.
Giờ phút này Vu Quần đang đi đi lại lại trước mấy cửa hàng trên đường, Vu Quần suy đoán hiện tại trong túi quần còn khoảng 50 tệ đi. Bây giờ thân thể y đã bắt đầu phát triển, cũng cao một mét sáu bảy rồi. Vu Quần cảm thấy thực sự rất cao hứng, nhưng là cũng có điểm phiền não. Cái kia chính là không thể mặc quần áo trước kia rồi. Tuy rằng y cũng không cần mặc quá nhiều quần áo, nhưng là hiện tại trời đã vào thu rồi, Vu Quần bức thiết cần mua thêm a.
Vu Quần không có nhiều tiền, bình thường những thứ có thể tiết kiệm đều đã cố sức tiết kiệm hết rồi. 50 tệ này chính là Vu Quần tích cóp được từ tiền cơm hàng tháng a. Vu Quần đứng trước đống quần áo lớn, cuối cùng cũng tìm được vài món đồ phù hợp, đang chuẩn bị đặt vào giỏ xách, đã bị một bàn tay lớn đặt trên bả vai. Vu Quân kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy Trần Phi khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc nhìn mình.
"Buổi chiều không thành thành thật thật một chút ở ký túc xá, đi ra ngoài dạo cái gì?" Trần Phi rất tức giận, vốn hôm nay tâm tình của hắn thực tốt, bời vì hôm nay là thứ bảy a, những người không có việc gì đều trở về nhà. Hắn cuối cùng cũng có thể củng tiểu bạch thỏ đáng yêu của mình ở chung một chỗ rồi. Nhưng là, cao hứng đẩy ra cửa phòng ra không những không thấy tiểu bạch thỏ như kỳ vọng, ngược lại thấy được Nam Lăng nói nhiều kia, Trần Phi tâm tình thực không thoải mái chút nào!
Vu Quần rõ rang bị bộ dáng sát khí đùng đùng của Trần Phi dọa sợ, có chút cà lăm nói: "Ta, ta không có, ta chỉ là, chỉ là đi ra ngoài mua mấy bộ y phục thôi." Trần Phi nhìn đến mấy món đồ chất liệu thấp kém trong tay Vu Quần liền cau mày, nhưng là không có nói gì thêm. Muốn mua quần áo gì là tự do của y, tuy nhiên, những bộ trang phục này mặc trên người Vu Quần rõ rang che lấp đi hào quang của y. Nhưng là, Trần Phi rất cao hứng, như vậy vừa vặn không ó người phát hiện ra được Vu Quần bên ngoài lấm lem dất đá, bên trong chính là trân bảo rồi. Vu Quần người này cũng chỉ có thể là tiểu bạch thỏ của một mình mình.
Trần Phi nắm lấy tay Vu Quần kéo ra khỏi cửa hàng, Vu Quần lắc lắc thân thể muốn thoát khỏi bàn tay của Trần Phi. Trần Phi cau mày, không nhịn được Vu Quần nhích tới nhích lui, liền một tay nắm lấy cổ áo Vu Quần kéo lại, mặt đối mặt với Vu Quần một vẻ mê mang, ngữ khí bất thiện nói: "Còn dám như vậy nhích tới nhích lui, ta liền ngay tại chỗ này hôn ngươi."
Trần Phi vừa dứt lời, Vu Quần liền trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn để Trần Phi tùy ý ôm lấy vai mình kéo đi. Bởi Vu Quần không dám hoài nghi lời Trần Phi nói a, hắn chính là người không thích nói hai lời. Vu Quần cũng không quá lo lắng bị người khác nhìn ra cái gì, hai nam sinh ôm bả vai nhau cũng thật bình thường đi. Đương nhiên, nếu Trần Phi hắn đơn phương nắm lấy tay Vu Quần, Vu Quần sẽ không duỗi cánh tay nhỏ bé đi ôm lại Trần Phi dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn a.
Trần Phi mang theo Vu Quần đi tới một tiệm bánm ỳ sợi. Bát mỳ tản ra nhiệt khí, con mắt Vu Quần rõ ràng bị hơi nước bốc lên khiến có chút ướt. Vu Quần cúi đầu mãnh liệt ăn mỳ sợi, đem nước mắt mốn chảy ra đều nuốt lại vào trong bụng. Y hiện tại rất hoài nghi, Trần Phi người này có phải cố ý hay không, hay là nên nói, dù là kiếp sau hắn so với trước kia đều không có thay đổi.
Kiếp trước thời điểm Trần Phi chưa có tiền, bọn họ thường đến nhất chính là tiệm mỳ sợi này, Vu Quần hiện tại tâm rất khó chịu, chẳng lẽ hết thảy đều giống như kiếp trước, hiện tại diễn biến từng chút từng chút một như trước đây hay sao? Trần Phi đem một khỏa trứng mặn trực tiếp đặt vào trong chén của Vu Quần. Nhìn đến trắng mặn Trần Phi mới gắp vào, Vu Quần cố nén nước mắt vẫn là như vậy không ngăn nổi, từng giọt nước mắt nóng hổi liền rơi xuống. Tại sao phải như vậy? Kiếp trước Trần Phi cũng là giống như thế này, đem trứng mặn trong bát của mình gắp đến cho Vu Quần, đơn giảng chính là Vu Quần y thích nhất chính là món trứng mặn a.
Trần Phi có chút bất đắc dĩ nhìn đến tiểu bạch thỏ, tại sao lại khóc? Thở dài một hơi, Trần Phi đối với Vu Quần còn đang làm bộ cúi mặt ăn mỳ nói ra: "Không thích ăn trứng mặn hay sao? Như thế nào lại luôn thích khóc như vậy?" Vu Quần lắc đầu không nói lời nào, nhưng vẫn là ngoan ngoãn dùng đũa kẹp lên trứng mặn bỏ vào bên trong miệng mình, cùng chính nước mắt mặn mặn của mình đều cùng nhau nuốt xuống.
Nếu như ông trời thật sự để cho bọn họ đồng dạng kiếp trước một lần nữa phát sinh, như vậy y tuyệt đối sẽ không cùng Trần Phi xảy ra cái quan hệ gì. Vu Quần đối hồi ức kiếp trước ghi nhớ quá rõ ràng, cũng quá mức đau lòng. Y nhớ rõ lúc trước vào thời điểm bọn họ rất nghèo, Trần Phi đối với mình thật sự quá tốt, nhưng là, không biết từ lúc nào, Trần Phi càng ngày càng có thế lực, người bên cạnh cũng ngày càng nhiều. Nhất là thời điểm y nhìn thấy Trần Phi cùng nam hài xinh đẹp kia dây dưa trên giường, bọn họ chính là càng ngày càng xa, không có cách nào giống như trước đây. Vu Quần hiện tại không muốn nhớ lại chuyện lúc trước nữa rồi. Nếu như ông trời chỉ là muốn an bài chính mình cùng Trần Phi giống như kiếp trước dần dần đi xuống vực thẳm... y tuyệt đối sẽ không cùng Trần Phi một lần nữa dây dưa không rõ.
Kiếp trước Vu Quần chưa bao giờ cùng Trần Phi xuất hiện dưới tầm mắt của người bê ngoài, ngoại trừ mất người tâm phúc Trần Phi phi thường tín nhiệm biết rõ sự tồn tại của Vu Quần, không ai biết được, lão đại khu phía Nam phi thường có thế lực Trần Phi thế nhưng lại ở trong một căn gác tồn tàn nuôi nhốt một con chim hoàng yến suốt năm năm. Trần Phi sẽ không mang Vu Quần đi nhà hàng sang trọng giá cao để ăn cơm, cũng sẽ không để Vu Quần cùng hắn tham gia yến hội xa hoa. Vu Quần không có đi đến những nợi kia, bởi y hiểu nững địa phương kia không thích hợp với mình.
Nếu như nói kiếp này nhất định sẽ giống như trước kia đau lòng như vậy, Vu Quần tình nguyện lựa chọn cứ như vậy mà buông tay...