Mọi người ngây ngốc nhìn tới nam nhân gương mặt lãnh khốc, Nam Lăng có chút sợ hãi cầm lấy sách giáo khoa rơi dưới đất, hoàn hảo không có làm người này bị thương a. Sau đó sững sờ nhìn từ đầu tới chân Trần Phi đang đứng trước cửa, khuôn mặt tuấn mỹ đủ khốc, dáng người một mét tám khôi ngô đủ khốc, toàn thân hắc y đủ khốc, mà không chỉ có Nam Lăng cảm thấy Trần Phi đủ khốc, ba người còn lại trong ký túc xá cũng đều cho là vậy.


"A, Vu Quần té xỉu rồi!" Lúc này Viên Thanh Hoa gần Vu Quần nhất mới phát giác kêu to, Trần Phi giống như một cơn gió lướt qua bốn người, sau đó an ổn ôm lấy Vu Quần vào trong ngực, mọi người đều vì động tác nhanh nhẹn này của Trần Phi làm choáng váng, con mẹ nó, hành động lại càng khốc!


Trần Phi đỡ được Vu Quần trên tay, nhanh chóng ôm ngang người y, đối lũ người ngu ngơ phía sau lưng, lạnh lùng nói: "Nhanh đưa tới cho ta một cái khăn mặt lạnh." Tô Hạo Nhiên coi như bình tĩnh, tranh thủ lấy ra một chiếc khăn mặt không biết là của ai chạy vào phòng tắm, chốc lát đã mang khăn mặt lạnh đưa cho Trần Phi.


Trần Phi cầm lấy khăn mặt, trên gương mặt Vu Quần lau qua một lần, sau đó cởi đi y phục trên người y, thay y lau sạch. Bốn người bọn họ không rõ Trần Phi đây là muốn làm gì nhưng bọn họ cũng thức thời không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn theo động tác của Trần Phi, hô hấp cũng dần trở nên mỏng manh.


Trần Phi một bên cởi nút áo của Vu Quần, một bên cúi đầu nói với những người khác: "Ta tên Trần Phi." Nói xong lời này, Trần Phi liền chuyên chú động tác của mình, cái gì cũng không nói nữa.


Đám người phía sau đầu óc có chút mờ mịt, nói xong danh tính thì hết rồi? Cái này, hắn tự giới thiệu thực ngắn a.


Trần Phi cởi bỏ hoàn toàn quần áo nửa trên của Vu Quần, lộ ra thân thể nhỏ gầy trắng nõn, những người còn lại trong kí túc xá cũng kinh ngạc nhìn tới lồng ngực rất đẹp của Vu Quần, bên trên da thịt trắng nõn là hai hạt đậu nhỏ hồng hồng, mà nếu như bọn họ nhìn không nhầm mà nói thi... Tựa hồ, Trần Phi có ý dùng khăn mặt chà sát hai hạt đậu nhỏ phấn nộn này nhiều hơn một chút. Bốn người bọn họ nội tâm có chút hổ thẹn. Ô oa, bọn họ thực sự rất tà ác nha!


Đám người cùng phòng nhìn Trần Phi hết lau ngực lại tới lau cổ, nhưng là bọn hắn không rõ, Vu Quần đây là té xỉu, Trần Phi hắn cứ lau đi lau lại là muốn làm cái gì? Cử Giai Hoa hiếu kỳ hỏi Trần Phi, "Ân, cái kia, Trần Phi đồng học, Vu Quần đây là làm sao vậy?"


Trần Phi vì Vu Quần đóng lại nút áo, thong dong nói: "Không có gì, chỉ là cảm xúc quá kích động, lại cộng thêm thời tiết nóng nực nên ngất đi mà thôi, một hồi thì không sao nữa rồi." Nói rồi liền đứng lên, đi đến cửa lấy hành lý của chính mình, hiện tại trong phòng chỉ còn lại một cái giường lớn, chính là chỗ gần với giường của Vu Quần nhất.


Trần Phi trực tiếp đem hảnh lý ném tới trên giường, cởi đi áo sơ mi đen, lộ ra thân thể săn chắc tráng kiện, mặt không biểu tình đi vào phòng tắm, bốn người khác ngu ngơ ngồi trên giường, không có cử động, thẳng đến khi vang lên tiếng cánh cửa phòng tắm đóng lại, bọn họ mới dám ồn ào lên tiếng.


"Mẹ ơi! Điệu bộ này chính là của lão đại xã hội đen đang chuẩn bị vào sinh ra tử nha, vừa rồi ta đến thở cũng không dám lớn tiếng." Viên Thanh Hoa dốc sức hô hấp lấy không khí, hắn vừa rồi thực sự bị Trần Phi dọa tới nghẹn khí rồi.


"Đủ khốc, bất kể là gương mặt hay thần sắc đều lạnh lùng a, bất quá, hắn thoạt nhìn một chút cùng không giống học sinh cấp ba. Chính là so với sinh viên không khác biệt lắm."


"Đúng rồi! WOW, các ngươi ban nãy có chú ý qua không, thân hình của hắn thực sự con mẹ nó đẹp nha! Các ngươi có nhìn thấy cơ bụng không, cái kia không biết phải luyện ở phòng tập gym bao lâu nha! Mẹ nó, tên kia thế nhưng còn có lông ngực hấp dẫn như vậy. Ặc, không có thiên lý nha."


Đám người vây quanh giường Vu Quần líu ríu nói không ngừng, cho dù Vu Quần mở mắt ngồi dậy, bọn họ đều không có phát hiện ra, Vu Quần nhìn quanh bốn phía, không có thấy người kia, Vu Quần vỗ ngực mình thở phào, may mắn, kia chỉ là ảo giác của mình mà thôi, bất quá, vì sao lúc nãy lại tưởng tượng ra Trần Phi đứng ở chỗ này a.


"Các ngươi đang làm gì đó?" Vu Quần hiếu kỳ hỏi bốn người bên cạnh giống như mấy bà cô lắm chuyện trong thôn đang líu ríu không ngừng, đám người quay lại thấy Vu Quần đã tỉnh liền vội vàng kéo y đến trước mặt nói không ngừng.


"Vu Quần, vừa rồi ngươi được cái người Trần Phi bế lên nhìn thực lãnh lùng cùng nam tính a, ta còn chưa có phản ứng, hắn đã thoáng một phát, giống như dùng tốc độ ánh sáng ôm lấy ngươi, tốc độ cùng cái tư thế kia, thực sự rất đẹp trai nha!" Viên Thanh Hoa ở gần Trần Phi nhất, hơn nữa còn xem từ đầu đến cuối màn anh hùng cứu mỹ nhân này, trước mặt Vu Quần còn đang ngu ngơ xổ một tràng.


"Nói không chừng, Trần Phi người này hình như có luyện võ a." Cử Giai Hoa một tay sờ cằm một tay ôm lấy bả vai Tô Họa Nhiên, thâm trầm nói.


"Trần Phi..." Vu Quần giống như chiếc máy ghi âm vô cảm đọc ra tên người kia.


"Cạch", cửa phòng tắm mở ra, năm đôi mắt trong ký túc xá cùng chăm chú hướng đến Trần Phi từ nhà tắm đi ra. Mà Trần Phi dù bị năm vị nam sinh này chăm chú nhìn người trên để trần, bên dưới cũng chỉ độc một cái quần tam giác căn bản là mặt một chút cũng không đổi sắc, sau đó hướng Vu Quần đi tới.


Vu Quần hiện tại đã triệt để mất đi ngôn ngữ, y chỉ có thể ngơ ngác như vậy ngồi trên giường, không dời mắt nhìn Trần Phi đang thong dong tiến đến gần. Nguyên lai là hắn thật, vẫn là con mắt lạnh lùng cao ngạo, vẫn là một mảng thâm trầm khiến người khác không cách nào thấu hiểu, vẫn là bộ dáng đáng sợ nhưng không thô tục, gương mặt không quá tuấn mỹ nhưng mười phần đều toát ra hương vị nam tính, dáng người hoàn mỹ giống như tượng điêu khắc của Hy Lạp.


Vu Quần đáy lòng một mảng đau nhức, hốc mắt đong đầy nước mắt, hiện tại tâm tình của y rất phức tạp chỉ hận không thể tìm một cái hố rồi nhảy vào, nhưng là Trần Phi đang đứng bên giường không cho phép Vu Quần mặt mày khiếp đảm có cơ hội thối lui.


Trần Phi ngồi xổm bên giường Vu Quần, nhìn đến hốc mắt đỏ ửng của y, con ngươi u ám thâm thúy lặng lẽ chăm chú nhìn Vu Quần, sau đó dùng âm thanh khàn khàn trầm thấp hỏi Vu Quần: "Làm sao vậy, ngươi có khá hơn chút nào không?"


Đã qua rất lâu, Vu Quần mới tìm lại được âm thanh của chính mình, dùng âm thanh mềm mại lễ phép thực xa cách cùng với biểu tình bình tĩnh không chút gợn sóng đối Trần Phi nói: "Cảm ơn ngươi, ta không sao rồi, hiện tại đã là chín giờ, vẫn là nên đi ngủ sớm thôi."


Viên Thanh Hoa nhìn đồng hồ, kêu to, "Oa, thật sự đã chín giờ rồi, thời gian trôi qua thực nhanh, tốt rồi tốt rồi, mọi người mau mau tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ thôi!" Bởi vì Thanh Hoa làm ồn mọi người cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, tuy nhiên, mọi người đều phát hiện Vu Quần đêm nay rất không bình thường nha!


Trần Phi đưa mắt nhìn Vu Quần một lát, nhưng là, Vu Quần chỉ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một mực đem đỉnh đầu mình đối diện cùng Trần Phi. Trần Phi cái gì cũng đều chưa nói, chỉ cầm cái khăn vắt lên đầu giường, đem đệm lật xuống, quăng cái gối sau đó đặt đầu lên trên, nhắm mắt lại.


Trong ký túc xá, những người khác mặt đối mặt nhìn nhau, đều không rõ đây là cái tình huồng gì, Vu Quần thoạt nhìn yếu ớt, như thế nào dám đối với Trần Phi xa cách như vậy, giống như, Trần Phi thiếu y cái gì, bất quá, mọi người cũng không quá chú ý, đều là nam nhân cả, ai đi xoắn xuýt mấy chuyện nhỏ nhặt này.


Buổi tối, bên trong ký túc xá nam chưa đến mười một giờ tuyệt đối đừng mong yên tĩnh, bởi vì ngày mai bắt đầu đi học, bên ngoài ký túc xá luôn vang lên các loại âm thanh ồn ào. Tuy nhiên phòng ký túc xá của Vu Quần lại đặc biệt yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngủ, chỉ là không biết có phải bên ngoài quá ồn ào hay không, Vu Quần đến mười một giờ vẫn chưa thấy buồn ngủ.


Vu Quần mở to mắt, đối diện tường, hiện tại y thực hoang mang lo sợ, nhưng là cũng không dám quay người, bởi vì quay người sẽ nhìn thấy Trần Phi nằm phía đối diện. Vu Quần hiện tại không rõ, rốt cuộc y nhầm lẫn ở chỗ nào rồi, chính mình lúc 17 tuổi mới gặp tên côn đồ Trần Phi, tuyệt đối không phải như lúc này, tại ký túc xá cấp ba gặp Trần Phi hơn mình đến hai tuổi. Vu Quần thập phần nhớ rõ, hiện tại Trần Phi 19 tuổi, dù thế nào cũng không nên xuất hiện ở đây a.


Bất quá vấn đề lúc này Vu Quần cần suy nghĩ không phải là tuổi tác của Trần Phi, vấn đề lớn nhất chính là tương lai trong ba năm tới y phải như thế nào đối diện cùng Trần Phi. Vu Quần thật sự mong vĩnh viễn đều không cần gặp lại Trần Phi nữa, Vu Quần trên giường sợ hãi tới toàn thân run rẩy, thẳng cho đến khi thời gian qua rất lâu, Vu Quần mới mơ hồ nghĩ đến, ở kiếp này Trần Phi không biết mình, sẽ không đem mình giam cầm, cũng sẽ không có khả năng vứt bỏ mình nữa.


Nhìn đến khuôn mặt đang ngủ của người nọ, Vu Quần tự an ủi chính mình, y cùng Trần Phi cách rất xa, dù cho thật sự có quan hệ cũng chỉ có thể là quan hệ đồng học kiêm bạn cùng phòng bình thường mà thôi.


Tuy rằng tính toán của Vu Quần khá tốt, nhưng là vận mệnh đã sớm vì bọn họ mà an bài một con đường đi rồi.


Qua cả một đêm suy nghĩ, Vu Quần rốt cuộc cũng điểu chỉnh tốt tâm tình bản thân, y mỗi giây mỗi phút đều tự nhắc nhở bản thân, phải bình tĩnh, bình thường cư xử với Trần Phi, bằng không thì Trần Phi chắc chắn sinh nghi. Bởi vì Vu Quần trong lòng hiểu rõ, dù cho hiện tại mình không có cách nào yêu thương nữ nhân, nhưng chưa thử thì làm sao biết rõ được. Vu Quần y rất muốn có một người vợ hiền lành cùng một đứa nhỏ đáng yêu, ba người bọn họ cùng nhau tạo nên một gia đình hạnh phúc. Ở kiếp này, y tuyệt đối sẽ không cùng Trần Phi trở thành cái quan hệ kia nữa.


Ngày hôm sau là ngày đầu tiên đi học, Vu Quần cùng Cử Giai Hoa bọn họ, năm người đi căng tin ăn cơm sau đó tới phòng học. Trần Phi cùng bọn họ khác biệt, thế nên nếu không có sự tình đặc biệt, về cơ bản hắn đều không nói lời nào, khuôn mặt lạnh lùng một mình đi ăn cơm, sẽ không cùng bọn Vu Quần ngồi một chỗ.


Tuy nhiên, Vu Quần trong lòng hiểu rõ mình cùng Trần Phi đã không còn quan hệ gì, nhưng có lẽ giống như một thói quen, chỉ cần Trần Phi xuất hiện trước mắt y, ánh mắt Vu Quần liền bất tri bất giác dõi theo sau Trần Phi.


Suu đó chính Vu Quần cũng sẽ cảm thấy thực ảo não, vì cái gì khiến Trần Phi gây nên ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy. Vu Quần ngồi ở bàn học hàng thứ nhất, ghé mặt lên bàn im lặng hồi tưởng lại kiếp trước của chính mình cùng Trần Phi, ban đầu là quan tâm nhưng về sau tràn ngập lạnh lùng cùng vô tình. Vu Quần tâm tình phập phồng không yên, nhưng là Vu Quần thực sự từng bị Trần Phi tổn thương đến tận tâm can. Có lẽ lúc trước y đối với Trần Phi cũng có tình cảm, nhưng chính tại lúc Trần Phi dẫn nam hài xinh đẹp kia tiến vào căn gác, Vu Quần đã triệt để rũ bỏ hết hy vọng rồi.


Ở kiếp này, Vu Quần vừa bước chân vào cánh cửa cấp ba, Trần Phi chỉ là bạn học của y thôi, bọn hắn về sau sẽ không cùng nhau có loại quan hệ gì khác, Vu Quần đối chính mình nói. Ngay lập tức, Vu Quần bình ổn tâm tình, hiện tại việc học quan trọng hơn nhiều, những chuyện khác không nên để tâm nữa.


Bởi vì Vu Quần không có cao, chỉ có thể ngồi ở hàng thứ nhất, Vu Quần cùng với một bạn nữ chăm chỉ đeo kính cận ngồi cùng một bàn. Về phần vì sao nói nàng chăm chỉ hiếu học, là do Vu Quần đã quan sát nàng suốt một tiết Toán học mà đưa được ra kết luận.


Ngày đầu tiên đi học, chủ nhiệm lớp cũng không có nói nhiều, chỉ cổ vũ bọn họ cố gắng học tập, sau đó đi ra ngoài để cho bọn họ cùng những đồng học khác nói chuyện trau dồi tình cảm, còn nói tiết sau sẽ bầu cử cán bộ lớp. Vu Quần cũng không biết nên cùng bạn nữ chăm chỉ ngồi kế bên nói cái gì, bởi vì y hiện tại không biết nên cùng nữ nhân trao đổi thế nào cho nên một tiết học này, những người khác ríu rít không ngừng, chỉ có bàn bọn họ một mực yên tĩnh đến thần kỳ.


Y ghé vào mặt bàn quay người nhìn về phía cuối phòng. Trần Phi ngồi ở hàng cuối cùng dựa vào ghế phía sau, một mình một bàn, những người khác nhìn đến Trần Phi gương mặt lạnh lùng cũng không có ai dám đến cùng hắn ngồi một chỗ. Đôi mắt Vu Quần một mực chăm chú nhìn đến Trần Phi, chỉ thấy hắn xuất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt giống như được gọt cắt cẩn thận, lộ ra góc cạnh nam tính rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ không rõ đang suy nghĩ cái gì. Ngay tại thời điểm Vu Quần mải mê đánh giá, hắn quay đầu hướng về phía Vu Quần ngồi hàng thứ nhất nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, lãnh đạm tới dị thường.


Vu Quần phát giác Trần Phi đang nhìn mình, bị hù liền vội vàng đánh mắt đi tới nơi khác, bất quá vừa nhìn đến ánh mắt Trần Phi lúc đó tràn đầy lãnh khốc cùng kiên nghị, trái tim Vu Quần lặng lẽ đập chậm mất một nhịp. Y nhớ rõ, Trần Phi thời điểm 19 tuổi không phải cái dạng này, tuy rằng khi đó hắn rất lạnh lùng, nhưng là vẫn còn sót lại một chút non nớt của tuổi trẻ. Không nghĩ tới hiện tại, Trần Phi lại trầm tĩnh đến mức khiến người khác đoán không ra.


Cử Giai Hoa cùng Tô Hạo Nhiên ngồi cùng một bàn, Nam Lăng cùng nữ sinh bên cạnh líu ríu nói không ngừng. Viên Thanh Hoa cũng cùng bạn nam kế bên tán gẫu. Vu Quần có chút thất vọng quay đầu tiếp tục ghé lên mặt bàn, bốn người bọn họ đều là người có nhân duyên rất tốt a.


Vu Quần vốn dĩ từ nhỏ đã không giỏi cùng người khác giao tiếp, bây giờ nhìn đến mấy người cùng phòng đều là đám người hướng ngoại, Vu Quần liền xuất hiện tâm lý thực tự ti, y chỉ là một người đến từ nông thôn, ngoại trừ học tập y cái gì cũng đều không biết, ngay cả cùng người khác bắt chuyện, y cũng không dám mở miệng.


"Cái kia, bạn cùng bàn, ngươi tên gì a?" Nữ sinh kế bên có chút run rẩy gọi Vu Quần, Vu Quần kích động quay đầu, nhìn tới con ngươi long lanh của nữ sinh đeo kính chăm chỉ. Nàng thế nhưng lại bắt chuyện với mình a, Vu Quần nhìn đến sắc mặt trở nên ửng đỏ của thiếu nữ, trong nội tâm cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, y đã thật lâu không cùng nữ nhân đồng trang lứa nói chuyện, mà hiện tại cũng không nhớ rõ mình cùng nữ sinh nói chuyện lần cuối là từ lúc nào a.


"Ta tên Vu Quần, ngươi tên là gì?" Vu Quần tận lực dùng ngữ khí phi thường bình tĩnh để đáp lại.


"Ta tên Tần Giai Giai, Vu Quần ngươi thật tốt, về sau chúng ta là bạn học cùng bàn, hy vọng ngươi sẽ chiếu cố ta nhiều hơn." Tần Giai Giai đối Vu Quần cười thực vui vẻ, má lúm đồng tiền hai bên hiện lên thật đẹp mắt, khuôn mặt tươi cười của nàng nhìn thật hoạt bát, giống như đóa hoa mùa xuân kiều diễm nở rộ. Vu Quần cũng đối nàng cười tươi, hai mắt đều cong cong giống như trăng lưỡi liềm, trong nội tâm tràn ngập vui vẻ, có lẽ, y cùng cô bé này về sau sẽ hảo hảo ở chung đây.


Tần Giai Giai nhìn đến gương mặt so với nữ sinh còn muốn thanh tú hơn của Vu Quần, còn có kiểu tóc 'super kute', có chút yên tâm. Tần Giai Giai từ đầu đều thực khẩn trương nha, nàng từ nhỏ chính là một đứa trẻ hay thẹn thùng. Lúc lão sư an bài vị trí ngồi của nàng, nàng thực sự không muốn cùng nam sinh ngồi chung, nhưng là, nhìn tới vẻ mặt đáng yêu cùng biểu hiện hữu hảo của Vu Quần, nàng nghĩ, có lẽ, vị đồng học này rất dễ ở chung.


Vu Quần với nữ sinh cùng bàn trò chuyện cởi mở đến thực cao hứng, cái này là lần đầu tiên y cũng nữ nhân như vậy ăn ý a, bọn họ đều rất nhiệt tình học tập, y còn cùng người bạn này có chung lý tưởng, bọn họ đều muốn về sau ghi danh vào đại học Bắc Đại nha.


Dù cho Vu Quần lúc trước bị Trần Phi cường ngạnh bẻ cong rồi, nhưng đây là đối diện với nữ nhân đáng yêu cùng chăm chỉ như vậy, Vu Quần nội tâm cũng từng đợt kích động, không hẳn là cảm xúc ái mộ cùng ưa thích mà chính là cái cảm nhận thực hòa hợp cùng tương đồng.


Ngày đi học đầu tiên dưới bầu không khí sôi nổi của các học viên cứ như vậy mà trôi qua. Chủ nhiệm lớp phát sách giáo khoa mới cho bọn họ, còn bầu ra ban cán sự lớp. Vu Quần cũng bị lão sư an bài một chức vụ cán bộ học tập khiến y thụ sủng nhược kinh*, kì thực, Vu Quần không muốn làm cái gì gọi là cán sự a, y thầm nghĩ cứ làm một học sinh an tĩnh không nổi bật là được rồi, nhưng là, nếu lão sư đã giao phó công việc, như vậy y nhất định phải làm tốt.


Mấy người cùng ký túc xá của Vu Quần hầu hết đều trong ban cán sự, Tô Hạo Nhiên trở thành lớp trưởng của bọn họ, đơn giản là do lão sư cho rằng Tô Hạo Nhiên tính cách trầm ổn, nhất định sẽ quản lý tốt lớp của bọn họ.


Cử Giai Hoa chính là cán sự môn thể dục, Nam Lăng còn đang cùng một bạn học líu ríu nói chuyện lại trở thành lớp phó kỷ luật. Chỉ có Viên Thanh Hoa cùng Vu Quần là không nắm giữ chức vụ gì, bất quá nhìn xem Trần Phi một bộ dạng lãnh đạm, Vu Quần dám chắc, dù lão sư có an bài, hắn nhất định cũng sẽ không làm đi.


"Trần Phi, học trò nào tên Trần Phi, cùng tôi đến văn phòng một chuyến." Tại thời điểm kết thúc buổi học, chủ nhiệm lớp đứng trước cửa gọi tên của Trần Phi. Vu Quần nhìn tới Trần Phi vẻ mặt không chút biểu tình đi lướt qua mình, sau đó đi theo lão sư, rất nhanh đã biến khỏi tầm mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play