Ngày hai mươi tám tháng chạp mỗi năm là thời điểm họp chợ trên thị trấn. Từ sáng sớm, anh trai Vu Quần đã lôi cậu cùng bọn Hàn Soái, Đổng Lượng đi lên trên trấn họp chợ cuối năm. Âm thanh huyên náo từ xa đã truyền tới, rất nhiều người trong thôn đều đến họp chợ, bởi vì ở đây có rất nhiều đồ vật mà chợ bình thường không bán. Ví dụ như bộ bàn ghế nhỏ bằng gỗ hay một ít thúng, sọt các loại.


Bọn Vu Quần không hứng thú với mấy đồ vật này, thứ khiến bọn họ hưng phấn đi chợ cuối năm chính là những đồ ăn ngon bán ở đây, còn có vài gánh xiếc biểu diễn tạp kỹ, ném vòng và mấy trò chơi trúng thưởng nữa. Bọn Vu Quần chơi đến bất diệc nhạc hồ*.


* Bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.


Địa điểm tổ chức họp chỗ cuối năm không tính là lớn nhưng người đến thì lại rất nhiều, chính vì thế mà bọn Vu Quần bị xô xô đẩy đẩy đến kêu gào than khổ. Đương nhiên, người kêu gào to nhất là Hàn Soái. Còn Vu Quần thì rất bình tĩnh, đứng ở một bên chơi trò giải câu đố. Thẳng đến lúc xế chiều, bọn họ cảm thấy còn chưa chơi đủ đã phải về nhà.


Mà lúc này ở thành phố, không khí năm mới đã vô cùng nhộn nhịp. Từng nhà dán câu đối xuân ở trước cửa, hàng cây hai bên đường cũng được gắn đèn trang trí đầy màu sắc rực rỡ. Toàn bộ đường bộ đều lộ ra không khí rộn ràng đón xuân.


Hơn tám giờ tối, Trần Phi cuối cùng cũng chuyển xong thùng hàng cuối cùng vào công trường. Trần Phi có chút thất thần tựa ở bên tường hút một điếu thuốc không rõ là ai đưa cho. Hắn ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ sắc màu trên bầu trời, hoa lửa trong nháy mắt cháy bùng lên tỏa giữa không trung vô cùng đẹp mắt. Trần Phi cảm thấy nếu Vu Quần thấy ánh sáng xinh đẹp rực rỡ kia nhất định sẽ bày ra bộ dáng vui vẻ tươi cười, nghĩ vậy hắn cảm thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.


"Này, Tiểu Trần, đây là tiền lương hai mươi ngày của cậu, còn có hai trăm tệ còn như tiền thưởng thêm cho cậu ăn tết. Cậu rất chăm chỉ, năm sau còn đi làm công thì nhớ lại đến làm cho tôi." Chủ thầu cầm một xấp tiền giao cho Trần Phi, ông ta rất coi trọng chàng trai trẻ này, thực hy vọng năm sau cậu ấy lại đến đây làm công.


Trần Phi ném thuốc lá xuống đất, dùng chân nghiền nghiền đầu lọc rồi mới vươn tay nhận tiền nói cảm ơn ông chủ thầu, sau lắc đầu nói: "Sang năm không làm nữa, tôi muốn làm việc khác, mai định đi sàn chứng khoán đầu tư thử một chút."


Ông chủ thầu nghe Trần Phi nói xong lập tức cười lớn, thân thiết vỗ vai Trần Phi: "Chàng trai trẻ, cậu rất có năng lực, ngày nào đó phát đạt cũng đừng quên tôi nha." Trần Phi thờ ơ cười với ông chủ một tiếng, lại nói chuyện phiếm một hồi mới tạm biệt ông ta rời đi.


Buổi tối, trên đường cũng không còn mấy người, đa phần mọi người đang ở nhà quây quần cùng gia đình, cũng không có ai muốn ra ngoài đi bộ hứng gió lạnh cả. Đi trên con đường hun hút gió thổi, Trần Phi đút hai tay trong túi quần, mặt mũi lạnh lùng trở về nhà. Lễ mừng năm mới đối với hắn không có ý nghĩa gì, đơn giản là việc ăn một bữa ngon rồi bước sang năm tiếp theo thôi. Trần Phi ngoan ngoan nghe lời Vu Quần, đi siêu thị mua ít đồ ăn về nấu cơm, dù sao mình phải khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc cho bé thỏ con được.


Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, Vu Quần nhớ nhung không chịu được, sáng sớm đã chạy đến nhà chú Lý gọi điện thoại cho Trần Phi. Gọi lần đầu không ai nhấc máy, Vu Quần còn thấy ngạc nhiên. Bây giờ đã tám giờ rồi chẳng lẽ Trần Phi còn chưa rời giường sao? Kỳ thật, Vu Quần đã đoán đúng rồi, Trần Phi chưa dậy đâu. Bởi vì tối qua là buổi làm cuối cùng, Trần Phi cảm thấy dễ chịu đi không ít. Hôm nay không cần bận tâm gì nên hắn vẫn còn đang ngủ say.


Thẳng đến lúc bị điện thoại không ngừng reo vang đánh thức, Trần Phi mới cau mày cầm lấy điện thoại di động rẻ tiền. Nhưng nhìn đến dãy số quen thuộc, hàng lông mày lập tức giãn ra, Trần Phi thả lỏng nằm trong chăn, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Vu Quần, một tay tìm quần áo ở cuối giường.


"Ngày mai anh đừng quên dán câu đối xuân, còn phải nhớ dán chữ Phúc trên tường nữa. Nhớ quét dọn phòng cho sạch sẽ để nghênh đón giao thừa. Còn buổi tối bật TV lên xem mấy chương trình chào xuân cho đỡ buồn. Bánh sủi cảo phải làm ít nhất hai loại nhân, không được mua sẵn sủi cảo đông lạnh ở siêu thị, phải tự làm mới có ý nghĩa. Ngày mai em không thể gọi điện thoại cho anh nữa, quầy tạp hóa nhà chú Lý phải đóng cửa nghỉ Tết, chắc mùng sáu mới mở cửa bán hàng.Thế nên chúc anh năm mới vui vẻ trước." Vu Quần ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt nói không ngừng.


Nhưng đối với Vu Quần liên miệng lải nhải, Trần Phi cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Trần Phi thấy trong lòng như có vô số dòng nước ấm áp tràn vào, hắn vui vẻ như vậy là vì bây giờ Vu Quần như cô vợ nhỏ đi công tác xa nhà, dặn dò các công việc cần lưu ý trong nhà cho chồng mình.


Trần Phi chưa từng được nghe những lời dặn dò dịu dàng như thế. Hắn đã sớm quen với việc qua loa trải qua lễ mừng năm mới rồi. Nhưng từ lúc có Vu Quần bên cạnh, hắn mới cảm thấy năm mới phải ở một mình cô đơn đến như thế nào. Suýt chút nữa hắn đã không chịu đựng được mà kéo Vu Quần trở về căn gác nhỏ của bọn họ, sau đó ôm lấy cậu tùy ý yêu thương một phen, rồi cùng nhau trải qua một năm.


Nhưng Trần Phi hiểu rõ hắn không thể làm thế, Vu Quần không giống hắn, cậu còn người nhà của mình nữa, không thể ở cùng hắn được. Kỳ thực lúc Vu Quần mời hắn đến nhà, Trần Phi đã động tâm rồi. Nhưng hắn phải kiếm đủ tiền rồi hoàn thành kế hoạch đã đặt ra. Hắn phải cố gắng vì tương lai của hai người, mà điểm mấu chốt đầu tiên chính là kiếm tiền. Trần Phi biết một học sinh cấp ba như hắn không thể trông đợi vào việc bán sức lao động kiếm tiền được. Mà hắn cũng không thể kiếm tiền dựa vào việc học tập.


Người phụ nữ kia trước lúc rời đi đã cho hắn hai vạn tệ, đủ cho hắn tiêu dùng ba năm cấp ba. Nhưng hắn muốn kiếm tiền về lâu dài cho mình, còn muốn lên kế hoạch cho cuộc sống hai người về sau nữa. Hắn không thể để Vu Quần chịu khổ được. Bé thỏ nhỏ bé chỉ cần yên ổn trưởng thành trong thế giới của hắn thôi. Mà đương nhiên hắn sẽ tạo cho Vu Quần một thế giới tốt đẹp nhất.


Trần Phi ngồi trên giường, duỗi tay xoa bóp chỗ đang phồng lên bên dưới, nói với Vu Quần trong điện thoại: "Bảo bối, em nói thêm đi, anh muốn nghe giọng của em." Vu Quần nghe được lời Trần Phi, có chút thẹn thùng nhìn xung quanh, lại bất đắc dĩ lải nhải với người trong điện thoại.


Trần Phi bên kia bận rộn, cũng không đáp lại lời Vu Quần, tay phải nắm lấy cự vật đang dựng đứng của mình. Tuy rằng không nhìn thấy Vu Quần nhưng được nghe giọng nói dịu dàng của cậu hắn đã sung sướng muốn bắn ra. Lặp đi lặp lại động tác một lúc lâu, thẳng đến khi Vu Quần lải nhải mãi không thấy hắn nói gì thì dừng lại, Trần Phi mới thoải mái bắn ra, tiện tay vơ một ít giấy vệ sinh ở đầu giương, qua loa lau vài cái, Trần Phi hổn hển nằm trên giường.


Trần Phi cầm điện thoại trên tay, tâm trạng vô cùng sảng khoái: "Anh vẫn luôn là lưu manh mà, lưu manh mới có thể đâm em đến khóc, còn kêu anh đừng ngừng. Lưu manh mới có thể làm cái miệng nhỏ của em mấp máy động tình, mê người như thế. Lưu manh mới giúp em cắn mút hạt đậu hồng nho nhỏ. Em xem, lưu manh như anh rất tốt!"


"Đại lưu manh, bye bye!" Không đợi Trần Phi nói xong, Vu Quần đã kêu to cúp điện thoại. Nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, Trần Phi mới cười phá lên, con thỏ nhỏ vẫn luôn đơn thuần như thế. Trần Phi đặt điện thoại xuống, đứng dậy xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo một lúc, hắn mới đi ra ngoài.


Không khí của thành phố hai mươi chín Tết vô cùng tưng bừng, náo nhiệt, khắp nơi đều là không khí khẩn trương chờ đón năm mới. Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến Trần Phi, Trần Phi đi vào sàn chứng khoán đang huyên náo âm thanh bàn luận. Dù rằng sắp đến giao thừa rồi, nhưng sức nóng của thị trường cổ phiếu cũng không giảm sút chút nào. Trên mặt mỗi người đều có rất nhiều cảm xúc khác nhau, chỉ có Trần Phi mặt không cảm xúc đi vào. Có người mặt tràn đầy vui sướng, có người mặt nhăn nhúm khổ sở, có người đang do dự, cũng có người thần tình gần như tuyệt vọng. Thế nhưng Trần Phi lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng không mảy may chút nào.


Kỳ thật, Trần Phi là dạng người máu lạnh, lúc còn nhỏ đã mất đi người thân yêu thương mình, từ đó Trần Phi bắt đầu dùng sự lạnh nhạt đối xử với mọi người xung quanh. Trần Phi không có bạn bè, cũng không có người thân, hắn chính là một con sói cô độc, là một người tự chèo thuyền đi qua dòng nước xiết, bước qua vách núi chênh vênh. Mười năm vật lộn, tự mình trèo đèo lội suốt vượt qua khó khăn, hắn đã sớm hình thành thói liều mạng chiến đấu một mình, cũng quen với việc tự nhấm nháp miệng vết thương. Việc lòng người ấm lạnh đối xử với hắn như thế nào, từ lâu đã không còn quan trọng nữa.


Thẳng đến lúc Vu Quần xuất hiện...


Vu Quần giống như ánh nắng mặt trời, không gì cản được chiếu vào trái tim hắc ám của hắn, Trần Phi căn bản là không thể giãy dụa. Ánh ban mai mạnh mẽ xuyên thấu vào trái tim hắn, chiếu sáng cho tâm hồn dơ bẩn của hắn, sưởi ấm cho thân thể lạnh băng của hắn. Vu Quần đã vô tình xông vào thế giới của hắn như thế. Nếu đây là định mệnh thì Vu Quần chỉ có thể ở bên cạnh hắn, do hắn bảo vệ, là của riêng một mình Trần Phi hắn.


Chỉ là không nghĩ đến, nhiều biến cố, hiểu lầm lại xảy ra khiến bọn họ dần dần xa cách. Trần Phi muốn ôm chặt lấy hình bóng ngày càng đi xa kia, nhưng hắn không có thời gian, hắn cũng không kịp nói cho người hắn yêu hiểu được lòng mình. Bởi vì Trần Phi đã chết rồi! Nhưng hắn vạn phần may mắn, ông trời cho hắn một cơ hội để đền bù cho người hắn yêu. Lúc hắn mở mắt ra quả thật đã vô cùng kinh ngạc, không dám tin những chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Vậy mà, hắn lại trọng sinh về năm mới mười tám tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play