Hiện tại đã là mùa đông rồi, Vu Quần từ sớm đã mang quần áo dày ra mặc, trên người phủ lên một cái áo khoác lông có mũ che đầu, Vu Quần hà hơi lên hai tay cho ấm, sau đó lại đem hai tay nhét vào trong túi áo khoác. Nhìn theo bóng lưng quen thuộc không xa, Vu Quần kiên quyết không muốn nhận cậu bây giờ đang theo dõi Trần Phi.


Kể từ đêm hai người chính thức xác lập quan hệ về sau, Trần Phi càng trở nên xuất quỷ nhập thần. Còn một tháng nữa là bắt đầu kỳ thi, Trần Phi vẫn y như cũ vô lo vô nghĩ. Không yêu thích học tập không sao nhưng hắn cũng nên quan tâm một chút chứ, Vu Quần đều thay hắn mà sốt ruột. Trần Phi mỗi buổi tối đi làm cái gì thế? Tuy rằng ban ngày hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời Vu Quần đến lớp nghe giảng, nhưng buổi tối chớp mắt một cái liền không thấy đâu. Vu Quần đã mấy lần hỏi hắn buổi tối làm gì, nhưng Trần Phi thần bí không chịu nói, chỉ bảo Vu Quần hắn không làm việc gì xấu cả.


Không phải không tin tưởng Trần Phi, chỉ là Vu Quần càng nghĩ càng thấy lo lắng, cậu thấy trên vai Trần Phi thường xuyên xuất hiện mấy vết thương sưng đỏ, đến cùng là Trần Phi đã đi làm cái gì? Nghĩ tới chuyện này Vu Quần liền cảm thấy rầu rĩ, Trần Phi trước giờ làm gì cũng chưa từng cho cậu biết, bất kể là kiếp trước hay kiếp này. Trần Phi luôn như thế, cái gì cũng không chịu nói cho cậu nghe. Mà cái này cũng không thể trách cậu lo lắng lung tung, kiếp trước Trần Phi cũng vì lăn lộn bên ngoài nên mới gặp họa sát thân, ở kiếp này, Vu Quần sẽ không để cho Trần Phi lạc lối nữa.


Xế chiều hôm nay Trần Phi chân trước vừa đi khỏi, Trần Phi chân sau liền bám theo. May mắn là người đi đường rất nhiều, thuận lợi cho Vu Quần che giấu bản thân, thẳng đến lúc Vu Quần thấy Trần Phi bước vào một công trường đang thi công, cậu mới dừng chân lại. Lúc nhìn Trần Phi tiến vào công trường, Vu Quần đứng trong một góc không xa, hai mắt trở nên ướt át.


Vu Quần mặt không biểu cảm tiến vào công trường, cùng người chủ thầu báo danh một tiếng, sau đó mới đi thay một bộ quần áo lao động màu xanh da trời, đội nón bảo hộ liền bắt đầu làm việc. Vốn dĩ công trường sáu giờ chiều đã đình công rồi, nhưng vì một số xi măng, thép các loại giờ này mới đưa đến công trường nên chủ thầu mới tìm một vài người làm công việc dỡ và chuyển hàng. Nói thật, ban đầu ông cũng không muốn nhận Trần Phi, vì hắn còn đang là học sinh, để hắn làm công việc này không tốt.


Nhưng là, nhìn đến vẻ mặt kiên quyết của Trần Phi, chủ thầu mới đặc biệt nhận hắn đến làm việc. Ông rất hài lòng với biểu hiện làm việc chăm chỉ của Trần Phi, là một thanh niên khỏe mạnh, hơn nữa lúc làm việc cũng không thích nói chuyện phiếm, xong việc nhận tiền công liền nhanh chóng rời đi. Chủ thầu rất thích kiểu người như vậy. Cho nên, Trần Phi làm việc tốt ông cũng sẽ đưa hắn tiền công nhiều hơn một ít. Bình thường dỡ một xe hàng được bốn mươi tệ, mỗi lần chủ thầu đều đưa Trần Phi năm mươi tệ, trung bình mỗi tối Trần Phi làm được hai xe hàng, chủ thầu khoán cho hắn một trăm tệ. Trần Phi cũng không vì thế mà tỏ ra lấy lòng chủ thầu, chỉ cảm ơn ông một tiếng.


Vu Quần hai mắt sũng nước nhìn Trần Phi dùng sức đem bó thép vác lên vai mình. Cậu cũng không phát hiện ra tim mình lúc này đập rất nhanh, không tuân theo quy luật nào. Một loại tình cảm mãnh liệt bành trướng xông lên đỉnh đầu, khiến cho mũi Vu Quần cay xè.


Cậu rốt cuộc biết Trần Phi mỗi tối làm gì rồi, cậu đã biết Trần Phi mỗi buổi tối đi làm công cho người ta, là ở công trường dùng thể lực của mình kiếm tiền. Tuy rằng kiếm được không ít nhưng cái này là vô cùng vất vả, vô cùng mệt mỏi. Vu Quần cảm thấy ngực đau đớn, cậu là thay Trần Phi đau lòng.


Vu Quần cứ ngây ngô đứng một chỗ nhìn Trần Phi làm việc, thời điểm thấy Trần Phi vì vác hai bao tải xi măng mà lảo đảo, Vu Quần rất muốn xông đến giúp hắn. Nhưng cậu không làm như vậy, Trần Phi không muốn nói cho mình biết là vì muốn trước mặt mình giữ vững sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo. Vu Quần cuối cùng cũng biết vì sao Trần Phi bị thương trên vai, nhưng ngoại trừ yên lặng nhìn hắn làm việc, Vu Quần không có bất cứ hành động nào.


Đứng trong góc gần một tiếng đồng hồ, Vu Quần mới cất bước quay trở về. Buổi đêm rất lạnh lẽo, cậu không dám nhìn đến gương mặt đổ đầy mồ hôi của Trần Phi. Vừa rồi Trần Phi chuyển xong một xe hàng vào công trường, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, biểu hiện trầm tư lúc ấy của Trần Phi khiến lòng Vu Quần đau nhói. Trần Phi dù có mạnh mẽ như thế nào thì đến cùng cũng chỉ là một thanh niên mới mười chín tuổi thôi, bên cạnh không có cha mẹ, nên Trần Phi cô đơn rất nhiều đi.


Thời khắc này, đủ loại cảm xúc oán hận của Vu Quần trong kiếp trước đều đã tiêu tan, cho dù kiếp trước Trần Phi đối với mình vô tình đến như thế nào, Vu Quần cũng tin tưởng, khi đó Trần Phi nhất định có nỗi khổ tâm. Dù sao hai năm đầu tiên, Trần Phi thật sự yêu mình, Trần Phi là kiểu người đã nhận định ai sẽ không buông tay người đó ra nữa.


Vu Quần bây giờ không tin Trần Phi lúc đó lạnh lùng là vì chán ghét mình. Chỉ bằng việc sau khi chết, Trần Phi đem toàn bộ tài sản cho cậu, cậu tin tưởng, hắn thật sự yêu mình. Vu Quần tha thứ cho Trần Phi của kiếp trước, cũng đồng thời giải thoát bản thân khỏi trói buộc bao lâu nay. Vu Quần quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phi đang ngồi trong túi xi măng lặng lẽ hút thuốc, sau đó quay người ly khai.


Vu Quần trên đường về, khổ sở nghĩ dến, Trần Phi đã không còn người nhà bên cạnh nữa rồi, hiện tại hắn chỉ còn chính mình mà thôi.


Trận tuyết đầu tiên trong mùa đông im im lặng lặng trút xuống trong lúc lòng Vu Quần đang rối bời. Vu Quần vươn tay tiếp được bông tuyết đang bay xuống, xoa lên khuôn mặt lạnh buốt của mình. Vu Quần nhìn lên bầu trời xám xịt, từ nay về sau, phải cùng Trần Phi sống thật tốt!


Vu Quần đi bộ trở về trường, nhìn thấy trước phòng học lúc này chật kín người, mọi người vô cùng hưng phấn khi thấy trận tuyết đầu tiên trong mùa đông. Tuy rằng trận tuyết này có vẻ không lớn nhưng đối với những người đang chờ mong thì cũng đủ rồi. Bước vào đã thấy không còn mấy người trong phòng học lúc này, Vu Quần ngồi xuống chỗ của mình, lẳng lặng nhìn mặt bàn, thời gian trôi qua một lúc mới điều chỉnh được thứ tình cảm đang muốn phun trào trong lòng. Tiểu Miêu – người bạn cùng bàn mới buồn bực hỏi Vu Quần:


"Vu Quần, cậu làm sao vậy, làm sao mà bộ dạng như mất hồn mất vía thế này?" Bạn cùng bàn Vu Quần, Hoàng Tiểu Miêu có chút khó hiểu nhìn Vu Quần. Lớp bọn họ nửa tháng trước đã đổi chỗ ngồi, Tần Giai Giai vẫn ngồi bàn đầu cùng một nữ sinh khác. Từ lúc bị Trần Phi từ chối, Tần Giai Giai càng trở nên trầm mặc. Đối với phát hiện này, Vu Quần cảm thấy thật xin lỗi, nhưng cũng không có biện pháp gì, cậu không thể chịu đựng được Trần Phi cùng người khác ở một chỗ. Đương nhiên, Trần Phi cũng không phải đồ vật, không thể nhường tới nhường lui được.


Hiện tại Vu Quần và Hoàng Tiểu Miêu là bạn cùng bàn, cậu cảm thấy rất nhẹ nhõm thoải mái. Hoàng Tiểu Miêu là học sinh mới, nhập học sau mọi người chậm một tháng. Cậu ấy mang một cái kính mắt siêu dày, vóc dáng nho nhỏ, còn hơi mập một chút, con mắt luôn cười tủm tỉm, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, thật giống một chú mèo may mắn. Càng khiến cho Vu Quần vui vẻ đó là Tiểu Miêu là nam sinh, như vậy Vu Quần cũng thấy đỡ xấu hổ, dù thế nào thì nói chuyện cùng bạn nam cũng thấy thoải mái hơn.


Nghe thấy Hoàng Tiểu Miêu hỏi mình, Vu Quần mới hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ nhìn Hoàng Tiểu Miêu đang hiểu kỳ, "Không có việc gì, ngắm tuyết rơi nên thất thần một chút thôi." Hoàng Tiểu Miêu gật đầu, "Ra là thế, tớ cũng thích tuyết, nhưng mà tớ rất sợ lạnh a." Vu Quần đối Hoàng Tiểu Miêu cười cười, cũng không có nói gì. Vu Quần hiện tại rất lo lắng, tuyết đã rơi rồi, Trần Phi còn đang dỡ hàng sao? Anh ấy có lạnh lắm không?


Nhịn đến thẳng chín rưỡi tối, phòng học đã không còn ai nữa, bạn cùng phòng của Vu Quần không đến lúc cao điểm ôn thi sẽ không đến phòng tự học, thành tích của bọn họ không kém, trái lại, thành tích của họ mặc dù không tốt như Vu Quần nhưng cũng đều đứng Top trong lớp cả. Dù sao đỗ được vào trường chuyên cấp tỉnh cũng đều là người ưu tú.


Hoàng Tiểu Miêu chín giờ đã trở về phòng, Vu Quần đêm nay cũng không có tâm tình học nữa, trong đầu toàn là hình ảnh Trần Phi mồ hôi đầm đìa. Vu Quần dứt khoát đem áo lông quấn chặt vào người, mang mũ đội lên, sau đó đứng ở cửa dãy phòng học chờ Trần Phi trở về. Vu Quần nhìn áo lông trên người, nghĩ tiền công Trần Phi vất vả kiếm được đều dùng để mua quần áo cho mình. Vu Quần đứng bên ngoài cảm nhận gió rét lạnh thấy xương, cậu cũng muốn cảm nhận một chút cái giá lạnh mà lúc này Trần Phi đang chuyển xi măng phải chịu.


Cũng không để Vu Quần phải cảm thụ quá lâu, Trần Phi lúc mười giờ đã xuất hiện trong tầm mắt của Vu Quần. Lúc này Vu Quần mới kéo khóa áo, đội mũ cẩn thận, sau đó chạy đến chỗ Trần Phi. Trần Phi đứng tại chỗ mỉm cười, vươn ra hai tay nghênh đón bé thỏ con đang chạy đến.


Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, lúc chín giờ trong sân lẻ tẻ cũng không còn mấy người. Hiện tại mười giờ, sân trường phủ đầy tuyết chỉ còn Vu Quần và Trần Phi, Vu Quần nhào vào cái ôm lạnh buốt của Trần Phi, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Trần Phi có chút bất ngờ nhìn Vu Quần mãnh liệt xông đến ôm chặt lấy mình, đây là lần đầu tiên Vu Quần đối với mình nhiệt tình như vậy, Trần Phi cũng rất hưởng thụ cái ôm ấm áp của Vu Quần. Hắn rất rất thích bộ dạng Vu Quần như vậy.


Trong góc tối, Trần Phi hưởng thụ nhiệt tình của Vu Quần, tâm tình như muốn bay lên trời, đêm nay Vu Quần đối với hắn quả thật vừa nhiệt tình lại vừa chủ động. Trần Phi đem hai tay lạnh băng chui vào trong quần áo Vu Quần, khiến Vu Quần run rẩy một hồi, nhưng Vu Quần cũng không đẩy tay hắn ra, chỉ kiễng mũi chân, ôm lấy cổ Trần Phi, gặm cắn cái miệng của hắn. Vu Quần thật sự là đang gặm cắn cái miệng của Trần Phi, bởi vì Trần Phi cảm thấy Vu Quần lúc này đã hóa một con mèo nhỏ, không ngừng cắn rồi lại cắn môi mình.


Vu Quần hôn rất trúc trắc, chính xác mà nói cái này cũng không hẳn là hôn, vì cậu chỉ dán môi lên môi Trần Phi, thi thoảng cắn cắn một cái, sau đó rụt rè đưa đầu lưỡi vào miệng Trần Phi. Trần Phi ánh mắt u ám, hai mắt mở to, nhìn gương mặt nho nhỏ đang kề sát mình. Vu Quần hai mắt nhắm chặt lại, hai má hồng nhuận phơn phớt, nếu nhìn kỹ, còn thấy được hàng lông mi của Vu Quần đang khẽ run rẩy. Trần Phi cũng không chủ động, đem toàn quyền đều giao cho Vu Quần, nhưng hai tay lại tà ác xoa bóp hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực cậu.


Bị nắm lấy điểm nhạy cảm, Vu Quần liền hoảng hốt, cái lưỡi trong miệng Trần Phi lập tức muốn lui ra. Nhưng thịt ngon đã dâng tận miệng, Trần Phi sao có thể để cậu toàn thân trở về, hai tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Vu Quần, dùng sức đem Vu Quần dán chặt trên người mình. Trần Phi bắt đầu thở dốc, nhiệt liệt đáp lại Vu Quần, thành công nắm giữ quyền chủ động.


Bất đồng với Vu Quần nhát gan, Trần Phi bá đạo đem lưỡi mình đi tới trong miệng cậu, hung hăng dây dưa một phen, mãi đến lúc Vu Quần sắp ngạt thở, mới buông tha cho cậu. Giúp Vu Quần chỉnh lại quần áo cho thật tốt, Trần Phi ảo não nghĩ đến vì sao bây giờ bọn họ không ở trong căn gác nhà mình. Hay nói cách khác, đêm nay Vu Quần nhiệt tình như vậy, hắn sẽ giúp cho cậu cả tuần không xuống giường được.


Vu Quần không kịp thở dựa vào lồng ngực Trần Phi, cũng ảo não nghĩ đến "Về sau không dám to gan như thế nữa, tình cảnh như thế quá xấu hổ."


"Tiểu yêu tinh, thứ bảy về nhà lão gia thu thập em." Trần Phi dán trên cổ Vu Quần tà ác nói, Vu Quần liền triệt để xấu hổ, nhưng lại quật cường ngẩng đầu, vẻ mặt khiêu khích đối Trần Phi khiêu chiến: "Ai thu thập ai còn chưa rõ đâu." Trần Phi nhếch lông mày, sau đó mạnh mẽ đem Vu Quần khiêng lên trên vai, dọa Vu Quần không ngừng kêu to.


Trần Phi vui vẻ cười đem Vu Quần khiêng trên vai xoay vòng, đêm nay Vu Quần tặng cho hắn kinh hỷ ngoài ý muốn. Bé thỏ vốn dĩ nhu nhược càng trở nên vui vẻ rồi. Vu Quần trầm tĩnh ngoan ngoan hắn thích, hoạt bát hiếu động hắn cũng thích.


Mặc kệ em ấy mang bộ dạng gì, hắn đều thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play