Tô Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy có vấn đề đối với thảm trải sàn.

"Cái này... Chẳng lẽ điện thoại của tôi có thể chụp được vật kia?" Tưởng Đào Chi cũng không phải cái gì cũng không biết, "Có cần tới nhìn hay không?"

Tô Mẫn lắc đầu nói: "Tốt nhất đừng xem."

Tuy rằng cậu rất muốn biết nội dung bộ phim kinh dị này rốt cục là gì, thế nhưng vừa đến đã gặp chuyện, nếu bây giờ ra tay rất dễ dàng là người đầu tiên bị chú ý.

Nhạc Lăng cùng Lý Trì Ngư đã vào phòng.

Tô Mẫn nhắc nhở: "Cô đem tấm hình này xoá đi, làm như không nhìn thấy, buổi tối hạn chế ra ngoài."

Tưởng Đào Chi thở dài nói: "Được rồi."

Kỳ thực nàng thật sự muốn biết thảm trải sàn có vấn đề gì.

Tô Mẫn nhìn nàng vào phòng rồi, mình mới mở cửa, trước khi đi vào còn liếc nhìn hành lang một cái, cảm giác cái khách sạn này một chút nhân khí cũng không có.

Nhưng vào lúc này, trong hành lang đột nhiên xuất hiện hai người.

Tô Mẫn theo bản năng thả chậm động tác, vừa quan sát bọn họ.

Người đến là một nam một nữ, xem bộ dáng tựa hồ là một cặp tình nhân, tuổi tác nhìn qua khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi.

Nam nhân thân hình gầy yếu, lại rất cao, cả người trông cứ như cây sào, so sánh với nữ nhân bên cạnh hắn thì có điểm khác biệt, nữ nhân rất sinh động, thấp hơn so với hắn.

Bởi vì hành lang rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện làm Tô Mẫn ở bên này cũng có thể nghe được rõ ràng.

"... Xem ra khách sạn này cũng không tệ lắm, em không giận anh đâu, anh đặt trước một gian phòng đi."

Nam nhân khẽ mỉm cười, nói: "Không tức giận là tốt rồi, thế nhưng phải ở hai phòng, bởi vì chúng ta dùng hai phiếu, Thanh Thanh."

Biểu tình nữ nhân nhanh chóng thay đổi, cười lạnh một tiếng, nói: "Từ Kiến, anh không thể ở chung một phòng với tôi sao?"

Từ Kiến sắc mặt cứng đờ, nói: "Đương nhiên có thể."

Chu Thanh Thanh nói: "Nếu có thể thì đừng lộ ra cái vẻ mặt này, giống như tôi buộc anh vậy, rõ ràng là anh mời tôi tới đây."

Từ Kiến không trả lời, cúi đầu dùng thẻ mở cửa phòng.

Tô Mẫn dễ dàng đoán ra được quan hệ của hai người này là do cô gái tên Thanh Thanh làm chủ, mà Từ Kiến hình như không quá nguyện ý, đương nhiên cuối cùng cũng là thỏa hiệp.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa.

Tô Mẫn cũng không tiện nhìn tiếp, trở về phòng của mình, cuối cùng còn nhìn chỗ nhăn nheo trêи thảm một cái, không biết sự kiện kinh dị lần này diễn ra thế nào.

Cậu đoán nếu thảm trải sàn vừa bị mở ra, sẽ nhanh chóng đem người bọc lại.

Không gian trong phòng khách sạn rất lớn, còn có một khu là phòng khách, trêи căn bản cũng có thể so với một nhà trọ tinh xảo.

Tô Mẫn rất ít khi ở khách sạn, thế nhưng cũng biết một vài vở kịch về nó, đại đa số đều là người tha hương chết trong khách sạn, sau đó thành ác quỷ.

Việc đầu tiên cậu làm là tiến vào buồng tắm liếc nhìn, sau đó đóng cửa lại.

Mới ra đến, điện thoại di động đặt trêи giường vang lên, là Lý Trì Ngư nhắn tin: "Buổi tối mọi người muốn ra ngoài không?"

Tô Mẫn: "Không đi ra ngoài, buổi tối hạn chế ra ngoài."

Nhạc Lăng: "Vùng hoang dã không an toàn."

Lý Trì Ngư ngồi trêи giường gãi đầu một cái, hắn còn muốn đi ra ngoài cùng Nhạc Lăng đây, bây giờ thì tốt rồi, bạn cùng phòng cùng nữ thần đều cự tuyệt.

Tô Mẫn: "Ban nãy tôi thấy có hai người đến đây, cho nên là  người tới xem biểu diễn đều ở khách sạn này."

Khách sạn nhìn sơ qua tổng cộng có năm tầng, tầng bốn tính cả bọn họ ít nhất thì có sáu người, những người tới trước chưa thấy nữa thì hẳn tám, chín người.

Tô Mẫn đoán là như vậy, bởi vì một tầng không thể chỉ ở mấy người.

Lý Trì Ngư: "Có thật không? Chúng ta hỏi bọn họ một chút không?"

Tưởng Đào Chi: "Hỏi? Người xa lạ hẳn sẽ không trả lời chúng ta đâu, khách sạn này chúng ta không quen thuộc, như vậy không cần, lỡ như tính tình của đối phương không tốt đánh nhau thì làm sao giờ..."

Nàng là nói liên miên cằn nhằn, nói chuyện lên liền nói một lần mấy câu.

Tô Mẫn: "Cô suy nghĩ nhiều quá."

Cậu cũng không nghe được hai người kia biết nội dung biễu diễn hay không, nhưng e là  mỗi người tới đây đều không biết.

Tô Mẫn biết Lý Trì Ngư sẽ không bị mình đả kϊƈɦ, không để ý, mà lấy điện thoại di động chuẩn bị tra một chút về khách sạn này.

  Chỉ là sau khi định vị mới phát hiện chỗ này cậu cũng không quen biết.

   Đợi đến một lát sau cậu liền phát hiện toàn bộ thành thị cậu cũng không biết luôn, đây là một thành thị hư cấu.

   Điện thoại di động ở trong phim, cho nên thông tin đều tự động bổ sung.

   Tô Mẫn cũng không muốn điều tra những thứ khác, trực tiếp điều tra địa chỉ khách sạn, không bao lâu trang web xuất hiện.

Thế nhưng thông tin cũng không nhiều, có thể là vì để phù hợp nội dung bộ phim.

   Trêи mạng cho thấy cái khách sạn này nằm tại vùng ngoại ô, trừ một ít tin tức bên ngoài ra, mặt khác còn một tin tức nói nơi này đã từng là cái hố chôn thi thể, trước đây từng xảy ra một vụ thảm sát.

   Nhìn thấy tin tức này, Tô Mẫn ngược lại nhớ tới Dương Châu, nơi đó có một con hẻm cổ gọi là "Đỉnh vít", cũng giống thế này.*

   Vừa hay trước đó Lâm Nhất Nhật cũng phổ cập tin tức cho cậu, bên trong chỉ có trường học là hư cấu, còn lại thành thị đều là những địa điểm có thật.

   "Đỉnh vít" Dương Châu còn có một tên gọi đồng âm là "Xác chết và đỉnh", có tin đồn rằng vụ thảm sát "Dương Châu mười ngày"** có quá nhiều người chết, xác chết chất thành từng lớp, cuối cùng còn cao hơn đỉnh mái nhà.

   Nơi con hẻm cổ kia người ta không thể giải thích được vì sao đèn đường lắp vào nhưng đều bị tắt, buổi tối người dân cơ bản đều không ra khỏi cửa, cho nên lúc này liền dẫn đến một cái tin đồn: Cẩn thận vào trong hẻm gặp người nhưng không phải người.

(xem giải thích ở dưới để hiểu rõ hơn)

   Tuy rằng Tô Mẫn biết khách sạn này cùng cái kia không liên quan, thế nhưng đều có một điểm chung, đều là nơi xảy ra chuyện kinh dị.

   Có thể đạo diễn đã tham khảo một ít ở lò mổ này.

   Hơn nữa đôi nam nữ cậu nhìn thấy trước đó, cách cậu một khoảng khá xa, cũng không ai biết bọn họ là người hay quỷ.

   Sẽ không có ma mở tiệc tùng ở đây vào buổi tối đi?

   Tô Mẫn khó giải thích được khi nghĩ tới những con ma nữ hát trong ký túc xá của .

Hơn nữa, cũng không có thông tin trực tuyến liên quan đến khách sạn.

   Tô Mẫn cẩn thận cất điện thoại đã được sạc đầy.

   Bởi vì biết đến đây sẽ xảy ra chuyện, cho nên trước khi tới cậu đã tắm, đỡ phải diễn cảnh buồng tắm kinh dị.

     Khách sạn này rất sang trọng, thảm trong phòng khác màu với thảm trêи hành lang, trêи hành lang là màu xám, trong này là màu trắng.

   Sau khi Tô Mẫn đi vào đã bật toàn bộ đèn lên. Mặc dù nó không sáng lắm, nhưng ít nhất cũng có chút an toàn.

Cậu đặc biệt quan sát thảm trải sàn một lần, những nơi bị nhăn nheo cũng kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì.

Dường như chỉ có hành lang là đặc biệt.

   Tô Mẫn nằm ngửa trêи giường, chỉ mở một chiếc đèn trước giường, nhưng không hề buồn ngủ, dù lần trải nghiệm này không có ảnh hưởng gì đến cậu.

Cùng lắm lần này chỉ là thay đổi phương thức trải nghiệm.

   Nghĩ tới đây, Tô Mẫn liền hồi tưởng lại bộ phim lãng mạn mới trải nghiệm tháng trước, đến bây giờ cậu vẫn còn có chút tức giận .

Ban đầu, cậu định đứng xem nam nữ chính chống đối nhau, sau đó sẽ trải nghiệm thử cảm giác làm bác sĩ. Nhưng kết quả trong bệnh viện lại liên tục xảy ra chuyện kinh dị.

   Trong phòng bệnh, bên trong phòng...

Hoàn toàn không liên quan đến chủ đề phim, rõ ràng cậu đã điều tra đây là bộ phim tình yêu, không thể có yếu tố ma quái ở đây.

   Thế nhưng cuối cùng một bộ phim tình yêu lại bị diễn thành bộ phim kinh dị, mặc dù không thật sự là một câu chuyện kinh dị, cũng không có nguy hiểm, nhưng vẫn rất kϊƈɦ thích.

Thêm vào đó, có một con quỷ gây rối bên cạnh, nó còn kϊƈɦ thích hơn.

   Tô Mẫn dừng suy nghĩ của mình, nhắm mắt đi ngủ.

   ***

Sớm hừng đông, mọi âm thanh yên tĩnh.

Hành lang vẫn sáng đèn như trước, trong phòng một màu tối đen, Chu Thanh Thanh nửa đêm từ trong mộng tỉnh lại.

   Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, tối tăm u ám, nàng hé mắt nhìn Từ Kiến ngủ say bên cạnh, ngồi dậy mặc áo ngủ vào, đi chân đất xuống giường.

   Thảm len trêи đất đi rất thoải mái.

   Chu Thanh Thanh đi về phía phòng rửa tay, mới tới cửa thì phát hiện dưới chân không đúng, hình như có thứ gì bị cộm.

   Nàng cúi đầu xem, nhưng bởi vì đèn trong phòng rửa tay đã bị tắt, cho nên bây giờ nhìn cũng không thấy gì, thảm trải có gì đó nổi lên làm nó nhăn nheo, vừa vặn nàng đạp phải.

   Chu Thanh Thanh mắng: "Thứ quỷ quái gì vậy?"

   Nàng nhấc chân đá đá, không nghĩ tới chỗ nhăn nheo không có bằng phẳng lại, mà chân của nàng hơn nửa đều bị lún vào trong, túm hoài không ra.

  Việc này rất kinh khủng, lần thứ nhất Chu Thanh Thanh  gặp phải thảm trải sàn rác rưởi như thế này, vừa trách cứ, vừa lấy tay kéo thảm trải sàn ra.

   Thế nhưng chuyện đơn giản như vậy mà   nửa ngày sau nàng mới lấy chân ra được, một bụng tức giận quay về giường ngủ lại.

   Mới nằm xuống Chu Thanh Thanh cũng cảm giác một trận khí lạnh tiến vào trong chăn, nhưng chỉ nghĩ là do máy điều hòa để nhiệt độ thấp, nàng kéo kéo chăn, nhắm mắt ngủ.

   Trong mơ mơ màng màng, một cái tay bắt được chân của nàng, ngón tay lạnh lẽo tận xương tuỷ, giống như một bình keo dán, đụng một cái liền dính.

   Chu Thanh Thanh giãy dụa tỉnh lại, đột nhiên vén chăn lên, phát hiện bên trong không có thứ gì, nàng xem lại chân của mình, sờ lên thì thấy một chất lỏng dính dính.

   Chất lỏng này nàng cũng không biết là cái gì, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu.

   Chu Thanh Thanh tức muốn chết, giơ tay đẩy Từ Kiến một cái, đối phương không phản ứng chút nào, thậm chí ngay cả vươn mình cũng không có.

   Nàng tát một cái, "Từ Kiến?"

    Từ Kiến không hề nhúch nhích.

   Chu Thanh Thanh vốn là đang tức giận, như bây giờ lại càng tức hơn, lập tức lôi chăn mền của hắn ra, kết quả lúc xoay người cả người đều cứng đờ tại chỗ.

  Bên cạnh góc tường buồng tắm có một cái bóng mờ đang đứng nơi đó.

   Chu Thanh Thanh thậm chí có thể nhìn thấy y phục trêи người hắn, một bộ quần áo màu trắng rộng lớn, hình như là đồng phục bệnh nhân, nhưng nàng nhìn không rõ lắm.

Hắn hơi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, dường như ngón tay bị thương, sau đó vì ngâm quá lâu trong nước mà trở nên sưng tấy.

   Chu Thanh Thanh cả người từ lòng bàn chân đã bắt đầu phát lạnh, thậm chí nàng cũng không biết hắn xuất hiện ở đó lúc nào.

   Quan trọng hơn là, đó có phải là người hay không...

   Chu Thanh Thanh ôm chăn, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, lùi về sau hai bước, nhìn cái bóng mờ đang cúi đầu kia.

   Nàng âm thanh run rẩy hỏi: "Anh là ai? Vào đây lúc nào ?"

   Đối phương không hề trả lời, thế nhưng lại ngẩng đầu lên.

   Đợi đến khi thấy rõ mặt của hắn, Chu Thanh Thanh cả người đều muốn bay lên, sợ đến hét to một tiếng sau đó trực tiếp chạy về phía cửa phòng, mở cửa chạy ra ngoài.

   Trong hành lang trống rỗng không hề có một bóng người, vách tường hoa văn trắng đen giờ phút này càng giống như khung cảnh địa ngục, Chu Thanh Thanh đi mỗi bước đều cảm giác có người đang theo dõi mình.

   Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hành lang.

   Sau khi Chu Thanh Thanh chạy ra một khoảng cách  rốt cục quay đầu lại nhìn, cái bóng mờ trong phòng không có đuổi theo, thế nhưng cuối hành lang lại càng thêm hù người.

   Nàng đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.

   Cảm giác bị nhìn chằm chằm rất mãnh liệt, Chu Thanh Thanh đứng ở trong hành lang, chuyển mắt nhìn chung quanh một vòng, chỉ nhìn thấy vách tường màu trắng đen.

   Nàng không biết con mắt đang theo dõi mình ở đâu.

   Thời điểm Chu Thanh Thanh đang muốn chạy về phòng của mình, thì thấy thảm trải sàn nhô lên, giống như từng lớp sóng cuồn cuộn hướng nàng chạy tới.

   Nàng theo bản năng lùi về sau, nhưng không thể chống được tốc độ của nó.

   Chu Thanh Thanh xoay người chạy, thời điểm qua đầu lại lần hai, trước mắt đã tối đen.

   ...

   Nửa đêm, mọi người ở tầng bốn đều nghe được một tiếng rít gào.

* Giải thích về con hẻm tên "Đỉnh vít"

"Đỉnh vít" - "螺丝结顶" đọc là  "Luósī jié dǐng"

  "Xác chết và đỉnh" - "垒尸及顶" đọc là "Lěi shī jí dǐng"

"Đỉnh vít" là tên của một con hẻm cổ ở Dương Châu, Trung Quốc. Đó là con hẻm ngoằng ngoèo, dài khoảng vài trăm mét, chỗ hẹp nhất rộng hơn một mét, nơi rộng nhất chỉ 2 mét, mặt đất phủ đầy gạch đá. "Đỉnh vít" là từ đồng âm của "xác chết và đỉnh", nghĩa là có hai truyền thuyết liên quan đến tên con hẻm này:

-  Liên quan đến "xác chết": Trong dân gian có tin đồn rằng khi quân Thanh xâm nhập vào hải  quan, đã gây ra một cuộc thảm sát ở Dương Châu, biến nơi này trở thành lò mổ lớn nhất Dương Châu. Lúc đó xác của người dân chết nhiều đến nổi chất thành chồng, cuối cùng cao hơn cả đỉnh nhà.

-   Từ "đỉnh" còn lại xuất phát từ tên của một nhà tắm nổi tiếng trong con hẻm này. Cầu thang của nhà tắm có hình xoắn như thân ốc vít, còn bồn tắm thì nằm trêи cùng của cầu thang nên nó được gọi là "đỉnh vít".

Liên quan đến con hẻm "Đỉnh vít" huyền thoại này còn có những tin đồn ma ám: nó còn được gọi là "hẻm ma", là nơi tâm linh bật nhất của Trung Quốc. Có bài báo nói rằng nơi đây bị ám vào đêm khuya. Theo bài đăng, một số người đã báo cáo rằng không thể lắp đặt đèn đường ở đây. Chừng nào nó được lắp đặt, sang ngày hôm sau nó sẽ tắt. Thế nhưng không một ai đập vỡ nó. Đèn đường bị hỏng một cách không thể giải thích được. Sau đó, cũng không ai dám lắp bóng đèn mới...

** "Dương Châu mười ngày": Nó đề cập đến vụ thảm sát của quân đội nhà Thanh đối với quận Dương Châu, một vụ thảm sát kéo dài mười ngày. Sau khi quân Thanh tiến vào thành phố hầu hết tất cả đều bị tàn sát. Dưới sự chống đối của Dương Châu quân Thanh trả thù bằng cách giết mổ, cướp bóc, đốt cháy và hϊế͙p͙ ɖâʍ đối với người dân trong quận này. Người ta ước lượng có khoảng 800.000 thi thể sau vụ thảm sát. (Có thể tìm Nhật Ký Dương Châu mười để xem thêm)

(Tổng hợp từ google)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play