*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5

Ngoại ô, sơn tự. (chùa trên núi)

Tuyết Tháng Sáu* nở rộ trải dài phía sau núi, thanh nhã trắng noãn, thanh khiết đáng yêu, hương thơm tràn ngập.

Thừa tướng dừng chân đứng giữa một bụi hoa: “Bệ hạ mang thần tới nơi này làm gì?”

Hoàng đế hớn hở: “Trẫm vất vả lắm mới mượn cớ vì công việc điều Lưu Tử An đi chỗ khác, tất nhiên là muốn nắm lấy thời cơ tiếp cận Quý Hoài rồi. Hôm nay gọi ái khanh ra ngoài, chính là muốn nhìn thử phong cảnh nơi đây trước, có phải vẫn đẹp như năm đó không, hôm khác mới mang Quý Hoài đến ngắm cảnh.”

Thừa tướng có phần ngẩn ngơ: “…”

Hoàng đế: “Nhìn một mảnh Tuyết Tháng Sáu này, hình như ít hơn hồi ngươi mang trẫm tới rất nhiều?”

Thừa tướng: “Mấy năm gần đây, hương khói trong tự miếu khá thịnh, người tới nhiều hơn, khó tránh khỏi có chút hao tổn.”

Hoàng đế nhíu mày: “Không được, không được, một nơi tuyệt đẹp trong kí ức của trẫm, sao có thể để cho nó biến mất, hôm khác phải gọi tất cả những người đến đây về.”

Thừa tướng bất đắc dĩ: “…”

Hoàng đế bỗng nhiên cười: “Trẫm còn nhớ lần đầu tiên tới đây, trẫm chỉ đứng tới trước ngực ái khanh, đi giữa mấy bụi hoa rậm rạp nơi này, bị hoa bao phủ kín, trong lòng mắng ngươi khi dễ trẫm lùn không ít.”

Thừa tướng xấu hổ: “Là thần suy nghĩ không chu toàn.”

Hoàng đế: “Không trách ngươi, ngày nào ngươi cũng bận việc quốc sự, lại còn phải giám sát việc học của trẫm, đôi khi trẫm nghịch ngợm lung tung, ngươi còn phải nghĩ cách giáo dục khuyên bảo, thật sự đã làm khó ái khanh rồi, trẫm nghĩ chút, ngày đó tại sao lại tới đây nhỉ… À, hình như là con chó nhỏ trẫm nuôi bị ngươi giết chết, trẫm rất tức giận, khăng khăng đòi mời pháp sư đến siêu độ cho nó, sau đó ngươi liền mang trẫm đến đây, còn đem đủ loại triết lí ra giáo huấn trẫm một lần.”

Thừa tướng định mở miệng, cuối cùng vẫn quyết định không sửa lời hắn: “…”

Hoàng đế: “Ai, chuyện lúc xưa coi như bỏ qua nhé, trẫm cũng không phải người thích mang thù như vậy.”

Thừa tướng: “Tạ ơn bệ hạ khoan hồng độ lượng.”

Hoàng đế gật đầu: “Vậy ái khanh lại cùng trẫm đi khảo sát núi Dương Liễu đi, nghe nói nghe tiếng gió, ngắm phong cảnh từ trúc lâu trên núi cũng là một chuyện vô cùng tuyệt vời.”

Thừa tướng: “…”

6

Ban đêm, trúc lâu trên núi.

Tiếng mưa nhàn nhạt truyền vào tai, tí tách tí tách, ào ào rào rào, cảm giác mát mẻ dần dần xuất hiện.

Thừa tướng nhẹ nhàng nghiêng người nhìn ra ngoài: “…”

Hoàng đế ở sau lưng mắt nhắm mắt mở: “Ái khanh, ngươi không ngủ được à?”

Thừa tướng: “… Không phải, thần cũng sắp ngủ được rồi.”

Hoàng đế mơ màng: “Ha, vậy ngươi nhanh ngủ đi, trẫm cũng biết tạm thời phải dừng chân chỗ này là tại trẫm tùy hứng, nhưng không phải tại trời bỗng nhiên mưa to sao?”

Thừa tướng: “… Vâng, thần biết, bệ hạ cũng nhanh ngủ đi thôi.”

Không nghe thấy câu trả lời.

Hoàng đế nhắm mắt, khò khò ngủ say: “Khò… Khò…”

Thừa tướng: “…”

Hoàng đế gác một chân lên đùi thừa tướng, khò khò ngủ say: “Khò… Khò…”

Thừa tướng khẽ nhấc chân hắn ra, bất đắc dĩ thì thầm: “Bệnh cũ vẫn không chịu sửa.”

7

Chạng vạng, ngự thư phòng.

Hoàng đế lặng lẽ đến gần thừa tướng đang chuyên tâm làm việc, khẽ gọi: “Ái khanh…”

Thừa tướng không ngẩng đầu lên: “… Ân?”

Hoàng đế bỗng nhiên cầm một bàn tay của thừa tướng, vẻ mặt dịu dàng: “Ái khanh, trẫm có việc muốn nói với ngươi.”

Thừa tướng buông mắt nhìn thoáng qua người đang ngồi xổm bên cạnh chân của mình, nhíu mi: “Bệ hạ có chuyện gì thì đứng lên nói, ngồi chồm hỗm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Hoàng đế nháy mắt cười: “Không cần, trẫm phải ngồi như thế này nói thì mới có cảm giác.”

Thừa tướng ngốc ra: “Chuyện gì?”

Hoàng đế thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc mà lại hàm chứa tình cảm: “Ái khanh, trẫm muốn nói, trẫm thích ngươi lâu lắm rồi.”

Thừa tướng ngốc ra: “…”

Trong mắt hoàng đế có chút bi thương: “Nhưng mà trẫm biết, trong lòng ngươi đã có người khác.”

Thừa tướng: “…”

Ánh mắt hoàng đế đầy quyết tâm: “Nhưng không sao cả, trẫm có thể chờ, chờ đến khi ngươi cũng thích trẫm. Cho đến lúc đó, ngươi giận cũng được, phiền cũng thế, trẫm sẽ mãi ở bên cạnh ngươi như thế này, năm năm tháng tháng, sẽ mãi muốn ngươi làm bạn bên cạnh, cả đời!”

Thừa tướng: “…”

Hoàng đế bỗng nhiên cười: “Đương nhiên, nếu có thể, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều có ngươi làm bạn, trẫm lại càng vui hơn.”

Nói xong, hoàng đế nắm lấy tay thừa tướng đưa sát lên môi, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay thon dài kia.

… Im lặng.

Thừa tướng rút tay mình về, ánh mắt lạnh lùng: “Bệ hạ, người nên dùng bữa tối rồi.”

Hoàng đế đáng thương hề hề: “Ái khanh, chẳng lẽ ngươi nghe trẫm thổ lộ xong, không có một chút suy nghĩ gì sao?”

Thừa tướng đứng lên khỏi ghế ngồi, giọng nói thản nhiên: “Những lời này mà nói với Quý đại nhân, chỉ sợ hiệu quả quá nhỏ.”

Hoàng đế mím môi: “Vậy nếu nói với ngươi, ý của trẫm là, nếu ngươi giống Quý Hoài, trong lòng có một người mà mãi mãi không thể ở bên, thì liệu có nguyện ý chấp nhận… một người thực yêu ngươi… là trẫm?”

Thừa tướng quay đầu lại, liếc mắt nhìn người vẫn ngồi xổm trên mắt đất, con mắt đầy chờ mong, vô cùng bình tĩnh: “Không nguyện ý.”

Hoàng đế: “Vì sao?”

Thừa tướng: “Thần không được phép.”

______

* Tuyết Tháng Sáu, hay còn gọi là Bạch Tuyết Mai, Bạch Long Mai, tên Latin là Serissa foetida, thường mọc thành bụi nhỏ.

2008031515393162

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play