Vì chuyện của Mạch Sở Địch, lẽ ra án khoa cử lần này Dục Sơ nên tránh nhưng hắn lại cầu xin mấy ngày để lấy được ân chỉ từ Hoàng đế, vội vã đến Đại Lý tự xem lời khai. Việt Lâm Xuyên thấy hắn tới nha môn mà chẳng đi gặp Mạch Sở Địch, thầm nghĩ hai chữ “cạn tình” thật chẳng phải nói dối, chợt thấy mặt Dục Sơ trầm xuống, đứng bật dậy bước về phía hậu đường, Việt Lâm Xuyên đưa mắt nhìn mới biết thứ hắn vừa đọc là bản cáo trạng của Ngạc Hằng Xuân, lập tức đứng dậy nói: “Đại Lý tự là nha môn triều đình, điện hạ không được lạm dụng tư hình.”
“Lưỡi gã nói ra được những lời nhơ nhuốc thế hẳn vì muốn người ta cắt đi!” Dục Sơ vừa nói vừa bước ra ngoài, Việt Lâm Xuyên đành gọi: “Điện hạ, điện hạ, một hoàng tử hai hoàng tử đều đến Đại Lý tự gây chuyện, tất cả quan giám ngục chúng ta đây thật không biết phải làm sao.”
Dục Sơ dừng bước, cố dằn lòng, bước về trước án quăng bản cáo trạng của Ngạc Hằng Xuân sang một bên. Dưới nó là cái tên Mạch Sở Địch, Dục Sơ hơi do dự rồi mở ra đọc, xem được nửa trang, hai bàn tay siết chặt, suýt nữa xé rách cả trang giấy.
Việt Lâm Xuyên vội nói: “Điện hạ, đó là lời khai, xin điện hạ nương tay.”
“Lời khai bức cung nhận tội như thế này cũng dám đem lên diện trình sao!”
Dục Sơ thường ngày đối nhân xử thế khoan dung độ lượng, mọi người trong Tam pháp ti chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như vậy, nhất thời ngơ ngác mà quỳ hết xuống. Việt Lâm Xuyên nói: “Thân phận Mạch đại nhân trên dưới Đại Lý tự có ai là không biết, hơn nữa cơ thể y yếu ớt như thế, chúng vi thần sợ nguy hiểm đến tính mạng, một ngón tay người đó cũng không dám đụng, bốn chữ ‘bức cung nhận tội’ này quả thực uất ức bề tôi.”
“Nếu các ngươi không đánh chẳng lẽ những lời nói xằng nói xiên trên bản cung khai này là tự y viết?!”
“Điện hạ, Mạch đại nhân vẫn bị giam ở phòng chữ Thiên số một, điện hạ không tin, xin… tự mình xét hỏi.”
Dục Sơ giật mình, lập tức đứng dậy rảo bước đi.
Gian chữ Thiên số một là gian một người, ở sâu trong nhà lao Đại Lý tự, một nửa nằm dưới lòng đất. Dục Sơ bước xuống bậc thềm, hành lang âm u tăm tối hiện ra trước mặt, hắn đứng ở đầu bậc thềm ngẩn ra một thoáng rồi mới nâng chân bước vào bên trong.
Không phải hắn không muốn thăm, mà là không dám, không biết sau khi gặp Mạch Sở Địch rồi hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Quả nhiên là vậy, chống tay lên song sắt ở cửa lao, lòng đau tới mức người cũng không vực dậy nổi.
“Điện hạ?” Ngục lại chưởng quản phòng chữ Thiên số một bấy giờ mới chạy lại, “Khóa này có cần tiểu nhân mở cho ngài không?”
Dục Sơ qua loa gật đầu, tiếng khóa lách cách vang lên, Mạch Sở Địch bọc người trong chăn như một cái kén nằm trên giường lao, ngẩng đầu trông lại.
Ngục lại đi rồi Dục Sơ đẩy cửa bước vào, Mạch Sở Địch đứng dậy, vấn lễ: “Điện hạ an khang, thần đệ có lễ.”
Dục Sơ chỉ lắc đầu kéo y vào lòng, đưa tay chạm lên chăn trên giường, vừa lạnh vừa ướt như trong hầm băng. Mạch Sở Địch thấy sắc mặt hắn trắng nhợt, nâng mắt nhìn hắn.
“Điện hạ… không khỏe sao?”
Tâm bệnh đã dằn vặt Dục Sơ hơn một năm nay nhưng chưa bao giờ hắn hé miệng nói với Mạch Sở Địch, bây giờ cũng chỉ lắc đầu, ôm chặt y thêm chút nữa.
“Đại Lý tự đối với thần đệ đã rất tử tế rồi, các gian khác chỉ có đệm cỏ chăn tơi, thần đệ ở đây dù có nhục cũng không có lạnh.”
“Ngươi viết lời khai như thế là vì muốn ở đây cả đời ư?”
“Thẳng thắn khai báo mới mong được giảm hình phạt, thần đệ chỉ viết theo sự thực.”
Một lời vừa nói, đôi tay đặt trên lưng đã cứng đờ, Mạch Sở Địch cúi đầu, cật lực nén xuống tiếng ho trong ngực.
“… Ngạc Hằng Xuân…”
“Phong lưu phóng khoáng, điên đảo thế nhân, chẳng hay điện hạ có từng gặp mặt?”
Dục Sơ đẩy y ra, nhìn thẳng vào đôi mắt y.
Mạch Sở Địch cười, “Thần đệ cũng chỉ vì tuổi trẻ dại dột.”
“ ‘đêm ở hoa phòng’ ‘chưa bao giờ thưởng thức’…”
Mạch Sở Địch gật đầu, “… ‘chuyện nam nữ’.”
Dục Sơ nhìn y chăm chú, như đang nhìn vào một người xa lạ chưa từng có duyên gặp gỡ.
“Thật ra điện hạ nghĩ mà xem,” Mạch Sở Địch vừa nói vừa tránh khỏi cái ôm của Dục Sơ, “Đêm hoa phòng đó, những tư thế phối hợp nghênh đón của thần đệ lý nào lại thuộc về một kẻ chưa từng giao hoan?”
Trong nháy mắt, gương mặt Dục Sơ lạnh buốt nhưng hắn chỉ nhìn y, không nói được lời nào, dường như y là một thứ gì đó xa lạ, một thứ gì đó dơ bẩn, phảng phất trên người hắn cũng bị nhiễm thứ mùi nhớp nhúa đó, chỉ khẽ di chuyển chút thôi sẽ bị nhiễm càng nhiều.
Mạch Sở Địch ngồi xuống giường lao nhìn hắn, “Thần đệ không phải là không thích nam sắc, thần đệ chỉ không thích lên giường hoan ái với điện hạ thôi.”
Ánh mắt và giọng điệu ấy dường như khắc sâu một sự nhục mạ.
Dục Sơ xoay người, đẩy cửa mà đi.
Mạch Sở Địch ngồi trên giường lao, cúi đầu, lát sau ngực run run, không nén được nữa, một ngụm máu từ trong yết hầu trào ngược lên, kèm theo đó là tiếng ho khan, mỗi lần ho máu lại bắn tóe ra. Y trượt xuống khỏi giường, chống hai tay quỳ trên đất, từng tiếng từng tiếng ho ra rất nhiều máu, máu tươi nhuộm mặt đất đỏ tới mức y cũng phải giật mình, y đưa tay che miệng mình nhưng máu loãng vẫn không ngừng tuôn ra từ kẽ tay. Cửa lao bị đẩy ra, người tới ôm lấy thắt lưng y bế y lên, đặt y nằm trên giường lao, hoảng hốt nói: “Huynh nhẫn nại một chút, ta đi gọi Địch thái y.”
Mạch Sở Địch nắm lấy cổ tay hắn, “Đừng đi… Tam điện hạ… vẫn chưa đi xa…”
Việt Lâm Xuyên vừa đau vừa giận hất tay y, lớn tiếng quát: “Thế huynh cứ chết ở đây thì ta tìm ai mà nói lời dặn dò!”
Mạch Sở Địch kéo góc chăn che lại mũi miệng, Việt Lâm Xuyên cao giọng vội vã gọi ngục lại vào, lệnh cho gã truyền lời với Lục Diệu Am ở tiền đường, tránh Tam điện hạ mà gọi Địch thái y trong cung, rồi hắn nới cổ áo giúp y, vỗ lưng y giúp y hít thở, lại nhớ ra muốn ấm phổi thì dùng nhiệt độ cơ thể là hiệu quả nhất, vì thế cởi vạt áo trước, từ phía sau ôm lấy Mạch Sở Địch, cách một lớp áo đơn áp lưng y vào ngực mình.
Mạch Sở Địch ho thêm mấy lần nữa, máu nhuộm nửa góc chăn nhưng hơi ấm cơ thể truyền tới buồng phổi khiến y hít thở thêm phần nào dễ chịu, nhịp thở cũng dần ổn định. Việt Lâm Xuyên ở phía sau giận dữ nói: “Ngươi nói những lời đó, chịu những tội tình này, rốt cuộc là đang sỉ nhục ai!”
“… Đường đường Đại Lý tự Thiếu khanh mà lại đi nghe lén.”
“Lời của gian chữ Thiên số một, bằng thân phận của tiểu đệ không lý nào lại không nghe được. Nếu tiểu đệ không nói, Mạch huynh làm sao biết ta đã nghe?”
“Bằng hữu thì nói lời thật lòng… Lời nói của hiền đệ rất đáng tin…”
“Huynh thì sao? Giấu diếm Tam điện hạ vì muốn hắn sống thoải mái là lời thật lòng sao? Huynh nói những lời ấy với hắn, huynh bảo hắn phải thoải mái như thế nào đây?!”
“… Dù sao ta cũng phải chết, hôm nay để ngài ấy chịu chút khổ, ngày sau ngài ấy sẽ dễ sống hơn nhiều lắm.”
“Được, huynh tàn nhẫn, cầm đao cắt từng khúc từng khúc trong lòng người khác mà mắt chẳng chớp lấy một lần, lòng dạ huynh như sắt đá tất nhiên xuống tay được nhưng chẳng lẽ huynh chưa từng nghĩ trái tim của Tam điện hạ cũng làm từ máu thịt sao!”
“Tam điện hạ khác với Lục điện hạ, bây giờ Hoàng thượng cũng thấy rõ…”
“Hắn bị huynh phụ bạc như thế, dù có làm Hoàng đế cũng chẳng có nghĩa lý gì!”
“… Minh chủ… không có tư tình.”
Việt Lâm Xuyên thấp giọng, ghé xuống bên tai Mạch Sở Địch khẽ thầm thì: “Chỉ có câu này mới là lời thật lòng.”
Người trong lòng ngửa đầu, khẽ tựa vào vai hắn.
“Huynh yêu chẳng phải Tam điện hạ mà là thịnh thế minh quân của huynh. Huynh thận trọng từng bước, trước dùng Lộng Bích, sau dùng Ngạc Hằng Xuân, điều huynh muốn không phải là Tam điện hạ được sống thoải mái mà là suốt quãng đời còn lại Tam điện hạ có thể dứt bỏ tư tình. Mạch Sở Địch, Mạch đại nhân, thủ đoạn thật tàn nhẫn, tâm cơ thật thâm trầm.”
“Nếu ngay từ khi mười lăm tuổi hiền đệ đã biết mình sống không quá tuổi nhi lập*, ngày tháng còn lại chẳng quá mười lăm năm, hiền đệ muốn làm gì?”
(Nhi lập: 30 tuổi.)
Việt Lâm Xuyên lắc đầu: “Tiểu đệ chưa bao giờ nghĩ tới.”
“Hiền đệ có muốn làm chuyện lớn không, để quãng thời gian còn lại không hoài phí vào việc chờ chết mà sau khi đi rồi, có thể để lại một điều gì đó trên cõi đời này.”
“Điều Mạch huynh muốn để lại là gì?”
“Gia quốc của Tam điện hạ, thiên hạ của Tam điện hạ.”
“Nói lời thật lòng như thế Mạch huynh không sợ tiểu đệ kể lại với Tam điện hạ sao?”
Mạch Sở Địch nở nụ cười rất nhạt, “So với Tam điện hạ, hiền đệ bây giờ còn thương ta hơn.”
Việt Lâm Xuyên đưa tay sượt qua cơ thể y, khẽ khàng vỗ tay, “Tính đến đẹp đẽ, tính đến tuyệt diệu. Tính người tính cả đệ, tính Tam điện hạ rồi tính cả bản thân, tính hết mọi mưu kế, huynh không sợ trời cao giáng tội trách phạt sao?”
“Trời cao so đo với một kẻ sắp chết làm gì.”
“Tầng tầng mưu kế này dựng nên cũng chỉ vì đế vị của Tam điện hạ, huynh không sợ trời cao giáng tội phạt hắn ư?”
“Ta chết, đó là trừng phạt lớn nhất đối với ngài ấy.”
Việt Lâm Xuyên cười lạnh, “Ngay cả trời cao mà huynh cũng tính, người ta bảo tim của Tỷ Can* có bảy lỗ, ta thật muốn móc tim huynh ra xem có mấy lỗ.”
(Tỷ Can là chú của Trụ Vương. Tỷ Can mất lòng Trụ Vương vì nhiều lần can gián và chỉ trích Trụ Vương (về việc Đát Kỷ). Trụ Vương ra lệnh cho Tỷ Can móc tim vì tò mò rằng tim của ông có bảy lỗ.)
Mạch Sở Địch tựa đầu vào vai hắn, khẽ cười đáp: “Đợi vi huynh hồn lìa khỏi xác, hiền đệ có đào ra cũng không sao.”
“… Huynh đối với Tam điện hạ, rốt cuộc có lấy nửa phần chân tâm?”
Mạch Sở Địch nâng đôi tay đầy máu lên trước mặt hắn, “Hiền đệ nhìn xem những thứ này là gì thì sẽ biết thôi.”
Việt Lâm Xuyên siết chặt tay, vùi mặt vào mái tóc y, “Tam điện hạ yêu huynh, quả thực đáng thương, huynh yêu Tam điện hạ, quả thực đáng sợ. Một kẻ đáng sợ như thế lại khiến người ta xót thương như thế, chúng ta, những người bên cạnh huynh thật sự không có ai là không đáng thương.”
“Vi huynh vẫn nói lại lời ngày trước, đệ là một người tốt, một người thiện lương, cứ hận ta đi, không cần nể tình.”
“Nếu hận được thì dễ rồi, không biết cơn tức của Tam điện hạ kéo dài mấy ngày để ta sớm đệ tấu chương.”
Mạch Sở Địch gật đầu, “Hiền đệ tri âm, vi huynh xin cảm tạ trước.”
Lát sau ngoài lao vang tiếng bước chân, Việt Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, Địch Hoài Vũ xám mặt cầm hòm thuốc chạy tới.
Việt Lâm Xuyên cười cười, ghé vào tai Mạch Sở Địch nói: “Nhìn xem, lại là một kẻ đáng thương nữa.” Dứt lời cao giọng nói: “Địch đại nhân tới nhanh thật, tại hạ đã giúp Mạch đại nhân giữ ấm phổi, không còn ho nữa.”
Địch Hoài Vũ nhìn vết máu trên đất, qua loa làm lễ: “Hạ quan đến chậm, Việt đại nhân cứu trị kịp thời, hạ quan bái tạ.”
Mũi đột nhiên chua xót, Việt Lâm Xuyên bĩu môi, Mạch Sở Địch thấy hành động của hắn thì nghiêng đầu mỉm cười. Việt Lâm Xuyên nói: “Nếu Địch đại nhân đã tới, tại hạ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của người bệnh nữa. Đại nhân biết cách chăm sóc, người giam ở đây mà có gì bất trắc, mặt tại hạ cũng chẳng biết để đâu.”
“Hạ quan tất nhiên biết, Việt đại nhân đi thong thả.”
Việt Lâm Xuyên buông tay khỏi người Mạch Sở Địch, đứng dậy bước ra khỏi phòng giam. Địch Hoài Vũ bước lên đỡ Mạch Sở Địch, lấy ngân châm đâm vào mấy huyệt đạo giúp y thuận khí cầm máu, vừa châm vừa hỏi: “Khiến ngươi phải đại động can khí* thế này, ai vừa mới tới? Tam điện hạ?”
(Can khí: Đông y chỉ chứng lườn đau, buồn nôn, tiêu chảy.)
Mạch Sở Địch nói: “Ngày nào cũng ho nhưng hôm nay ho nhiều hơn chút thôi, ngục lại không hiểu chuyện mới kinh động Hoài huynh tới đây, Sở Địch thật hổ thẹn.”
“Hoài huynh thấy phòng giam Đại Lý tự nhã nhặn thú vị chứ, có muốn dọn vào ở chăng?”
Địch Hoài Vũ cắn răng không nói gì, lấy thuốc bột khẩn cấp thoa cho Mạch Sở Địch, lại cho uống xong thuốc nước rồi mới nói: “Ta từ nhà ngươi tới nên mới đến muộn.”
Mạch Sở Địch ngẩn ra.
“Ta đã nói thể chất tôn phu nhân quá yếu, không ổn được thai khí, hôm nay thêm chuyện ngươi bị giam vào ngục kích động nàng, đứa bé mất rồi.”
“Tôn phu nhân không sao, chỉ có điều khí huyết hư nhược, ta nói mấy lời an ủi để nàng khá lên rồi.”
“… Trời cao trách phạt… hóa ra là thế…”
“Ừ?”
“… Âm đức ta thiếu hụt, trong mệnh không có con… Đáng lắm…”
Địch Hoài Vũ nâng cằm y để y ngẩng đầu lên, “Điều ta không chịu nổi nhất là dáng vẻ này của ngươi, ‘âm đức thiếu hụt’ là tự nói bản thân đó sao? Chà đạp cơ thể ta còn cứu được, ngay cả trái tim cũng giày vò thì ai cứu nổi ngươi?”
Mạch Sở Địch lắc đầu, khôi phục ánh mắt thường ngày, “Chắc chắn mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, đợi Sở Địch rời kinh lưu đày, Hoài huynh cũng bớt phiền toái.”
Địch Hoài Vũ chấn động, ngồi xuống chính diện nhìn y, “Ngươi muốn bị lưu đày? Tam điện hạ…”
“Quốc pháp vô tình, ngay cả hoàng tử cũng hết cách.”
“Thuốc thì phải làm sao? Có cho hạ nhân đi theo được không? Ta sẽ từ quan đi theo ngươi, cũng chỉ chậm hơn có vài ngày…”
Mạch Sở Địch thảng thốt nhìn hắn.
“Hạ nhân có được đi theo không? Ai sắc thuốc cho ngươi.”
“… Sở Địch bây giờ đã thành như thế, Hoài huynh còn muốn điều gì?”
“Ngươi nghĩ ta muốn điều gì? Ngươi nghĩ ta muốn điều gì ở ngươi?”
“Ngày đó đôi bên thỏa mãn nhau, bây giờ Sở Địch xuất kinh đâu thể cho ngươi điều gì nữa, chẳng phải kết thúc sao?”
Địch Hoài Vũ ngẩn ngơ nhìn y, lập tức nói: “Nếu ta không đi theo ngươi, ai sẽ quý trọng tính mạng của ngươi?”
“Sở Địch xa cuối chân trời, với Hoài huynh mà nói sống hay chết có gì khác nhau?”
Trong giây phút đó, ánh mắt Địch Hoài Vũ phiếm một vẻ đau đớn khôn cùng, hắn bình tĩnh nhìn Mạch Sở Địch: “Có khác, khác rất nhiều. Ngươi còn sống một ngày thì ta còn sống một ngày, nếu ngươi đã chết ta cũng chẳng sống một mình làm gì.”
Mạch Sở Địch cười giễu, “Ngày đó đã nói thỏa mãn đôi bên, từ khi nào Hoài huynh lại thâm tình đến thế?”
Địch Hoài Vũ siết chặt bàn tay nắm cằm y, “Ngươi nghĩ thứ ta muốn chỉ là cơ thể ngươi phải không?”
Mạch Sở Địch im lặng.
Địch Hoài Vũ lấy từ trong lòng ra một chiếc lọ hình giọt nước, đỏ thắm như son, “Ngươi có biết nó là gì không?”
“… Kỳ độc bí truyền của Hoài huynh, Tấc Tương Tư.”
“Ngươi có biết tại sao tên nó là Tấc Tương Tư không?”
Mạch Sở Địch nhất thời ngẩn ngơ.
Địch Hoài Vũ vẫn đang hỏi, “Ngươi có biết lần đầu ta gặp ngươi, là năm nào, ở đâu không?”
“… Khi ta mười lăm tuổi, ở nhà chính Mạch gia. Ngươi mới vào Thái y viện, nói ta sống chẳng quá tuổi nhi lập.”
Địch Hoài Vũ cười buồn, “Ta luôn biết ngươi không nhớ mà. Đúng là ở nhà chính Mạch gia nhưng khi đó ngươi không phải mười lăm, mà mới chỉ bảy tuổi, được Tam điện hạ ôm trong lòng, mặc áo đơn bằng lụa trắng, tinh khôi như tuyết… như một đóa ngọc lan trên cành cao. Ta là dược đồng theo chân sư phụ, còn không dám ngẩng đầu nhìn ngươi, dường như chỉ nhìn một lần thôi cũng khiến ngươi ô uế. Ta lớn từng này, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một nam hài, mà còn thích đến như thế, thấy như trên cõi đời này chẳng có gì quý giá bằng ngươi, chẳng có gì trong trắng bằng ngươi, như nung chảy cả xương cốt.”
“Trong trắng quý giá, Sở Địch năm ấy coi như là xứng đáng, nhưng bây giờ từ lâu đã chẳng còn, Hoài huynh cũng nên quên đi.”
“Ta không hiểu! Ta không hiểu vì sao ta và Tam điện hạ cùng tuổi, phẩm mạo không thua hắn, tài trí không thua hắn, chỉ vì hắn là hoàng tử, là biểu ca chí thân của ngươi, thì có thể ôm ngươi thương ngươi, thân ngươi gần ngươi, còn ta ngày đêm trằn trọc trăn trở mà vẫn cầu không được!… Sau này ta mới biết, cơ thể ngươi không tốt, nếu ta có thể làm thiên hạ đệ nhất thần y, dù ngươi có xa Tam điện hạ cũng không rời khỏi ta được, ban đầu ta chỉ vì có thể ở bên ngươi, có thể thường xuyên gặp ngươi, cũng chưa từng nghĩ ngươi sẽ chủ động lấy lòng… Ta biết ngươi đối với ta không có nửa phân chân tình, đối với ngươi ta cũng chẳng dám lộ nửa phần thật tâm, lấy lòng dạ độc ác của ngươi, nếu ta để cho ngươi thừa cơ lợi dụng, cả đời này sẽ chẳng thể gần ngươi được nữa. Dẫu ta biết ngươi như vậy, thế nhưng còn yêu ngươi hơn trước, một khắc lại nhiều hơn một khắc, có lúc ta nhớ ngươi nhớ như muốn thiêu rụi cả xương cốt, nhớ đến chẳng thể chống đỡ nổi, ta không hiểu vì sao người ta sống trên đời lại phải chịu khổ sở như thế, chịu khổ sở như thế hà tất phải sống!”
Trong mắt hắn rực cháy ngọn lửa khác thường, Mạch Sở Địch chỉ đối diện chốc lát đã phải buông mắt.
“Những gì chưa từng cho Tam điện hạ cũng đã cho Hoài huynh hết, phần tình ý của Hoài huynh, Sở Địch thật sự không thể đáp trả.”
Cơn bệnh tật ập xuống khiến gương mặt tái nhợt của y chợt ửng hồng. Địch Hoài Vũ nhìn y một thoáng, chầm chậm buông tay, cầm lấy cổ tay yếu ớt của y.
“Ta biết, những gì ngươi có thể cho đã cho hết, cũng biết những gì ngươi không cho được nhiều thế nào, là do ta muốn quá nhiều, dù biết ngươi không muốn vẫn từng ngày từng ngày ép ngươi nhẫn nhịn, ngươi chẳng nợ ta gì cả, là ta nợ ngươi…”
“Sở Địch phụ lòng Hoài huynh từng ấy năm, bây giờ biết sự thật, ước định ngày trước chẳng tính toán nữa, từ hôm nay hai bên không còn nợ gì nhau.”
“Ngươi không hiểu sao? Là ta nợ ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi… Hiệp trợ Tam điện hạ cũng được, giám sát long sàng cũng tốt, tất cả đều nghe ngươi… Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện, chăm sóc cơ thể cho tốt, quý trọng sinh mạng, nếu ngươi muốn ta giúp Tam điện hạ đến cùng, chí ít phải sống đến ngày hắn đăng cơ, nếu ta nghe tin báo tử của ngươi, ta sẽ uống cạn bình độc dược này, không thể hoàn thành đại kế cho ngươi được.”
Mạch Sở Địch nghe thế nâng mắt nhìn, “Hoài huynh đang tuổi hưng thịnh, y thuật tề thiên, cứu đời còn chưa hết, hà tất phải phí hoài bản thân như thế?”
Địch Hoài Vũ chỉ lắc đầu cười cay đắng, “ ‘Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi’, ta yêu ngươi mười tám năm, một thân y thuật này cho ngươi, phối phương độc dược này cũng là cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ, trước khi Tam điện hạ đăng cơ, ngươi không thể chết được…”
(Lòng xuân khôn sánh hoa đua nở. Một tấc tương tư một tấc tàn)
Tháng tư năm Sùng Hi thứ ba mươi mốt, án khoa cử kết thúc. Chủ khảo Sử Uyên phạm tội khi quân, tử hình tịch thu tài sản, phó chủ khảo Tả Cung Trì biết chuyện không báo, phạt đánh bốn mươi trượng, cách chức về quê, phó chủ khảo Mạch Sở Địch có công tố giác nhưng nói dối trước mặt vua, lừa gạt thiên thính, lưu đày đến cửa khẩu Cổ Bắc, sung quân vào Đồ Hà. Những người như Lại bộ Thượng thư Ngạc Liên Thư, Việt châu mục Kinh Sầm, Binh bộ Thị lang Hồng Tư phạm tội hối lộ, làm lung lạc nền móng nước nhà, cách chức chém đầu. Vụ án kết thúc, tổng cộng bốn mươi bảy quan viên lớn nhỏ bị trừng trị.
Ngày ra đi, Hoàng đế ân chỉ cho Mạch Sở Địch mang một gia nhân theo cùng. Lục thị và Thái Phỉ đưa Thái Hạnh cùng đồng hành với thiếu gia đến trường đình*, phu thê gặp lại, Lục thị phu nhân gần như khóc ngất đi, Mạch Sở Địch không thể nào khuyên giải, đành nói: “Đời này, người ta có lỗi nhất là phu nhân, vạn mong phu nhân cùng Thiển Hương, Bích Tình sống cho tốt. Sau này Bích Tình nhất định sẽ lấy được rể quý, phu nhân cũng được nửa đời vô ưu. Mong phu nhân quý trọng thân thể, giúp ta chăm nom gia nghiệp Mạch gia.”
(Trường đình là đình nghỉ chân.)
Lục thị phu nhân gật đầu đáp ứng, nước mắt chẳng ngừng, Thái Phỉ bước lên đỡ lấy phu nhân, nói: “Thiếu gia yên tâm, từ nay về sau nhị vị thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư chính là trời đất của bọn hạ nhân chúng tôi, ngày trước chúng tôi hầu hạ thiếu gia thế nào, sau này sẽ hầu hạ thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư như vậy, thiếu gia cứ an tâm mà lên đường.”
Mạch Sở Địch chậm rãi gật đầu, “Không tin các ngươi thì ta còn có thể tin ai.”
Bấy giờ ngục lại áp giải phạm nhân cất tiếng, đoàn người tiễn chân liền khóc váng lên, cả người Lục thị ngả vào Thái Phỉ mới gắng gượng đứng vững được, Mạch Sở Địch nâng tay lau nước mắt cho nàng, cúi người thật sâu rồi xoay người bước lên xe tù, sau lưng còn vang tiếng thê tử khóc, Mạch Sở Địch chầm chậm nắm chặt tay nén nước mắt, từ sâu trong lòng nhoáng lên chút ray rứt thương hại.
Trường đình sau lưng lê nở rất thịnh, hoa rơi như tuyết.
Người áo tím đứng dưới tán lê chẳng cần nhìn cũng biết là ai.
Thái Hạnh dìu Mạch Sở Địch lên xe tù, y lẳng lặng mà nhìn lại người ấy.
Gió ấm thổi vút qua người, xuân thảo vương tôn, đời này xin vĩnh biệt.
Ngay cả kẻ trái tim bằng sắt đá ấy cũng phải nhòa lệ, nước mắt phủ mờ hoa cảnh Lạc Dương.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT