Khi biết Tống Ninh Mông đến để chọn quà cho bà nội thì Trần Hạo cũng không trêu chọc nữa.
Trong hội đồ cổ có rất nhiều người chơi đồ cổ và người sưu tầm hoặc các thương gia lớn trong ngành, ví dụ như Thái Cổ, Thu Cảnh.
Bất kể là cá nhân hay thương gia thì đều có một quầy hàng riêng của mình. Đồ vật đều rất tinh tế, nhưng vì bên mua và bán đều là người trong ngành cho nên khả năng kiểm lậu cũng giảm đi nhiều.
Hai người đi dạo một vòng, Tống Ninh Mông đang nhìn trúng một thẻ ngọc nạm vàng, yêu thích không thôi.
“Anh rể, thẻ ngọc này đẹp quá!”
Trần Hạo vươn tay ra cầm lấy thẻ ngọc nạm vàng, lật kỹ một lượt, nhìn phần nạm vàng một chút, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là thích thú với tấm ngọc này.
Ông chủ nhìn Tống Ninh Mông, nói: “Cô gái có mắt nhìn tốt thật, ngọc bài này là ngọc cổ từ thời Minh, màu sắc trong suốt, là Điền ngọc thượng đẳng đó! Mã Đông tôi bán hàng chân chính, bình đẳng cho mọi người!”
“Cái này giá bao nhiêu vậy?”, Tống Ninh Mông hỏi.
“Đơn giá là một triệu năm trăm ngàn, nếu cô chọn thêm được đồ vật nào ở đây thì tôi sẽ giảm 10% nữa!”
“Anh rể, em tặng cái này cho bà nội được không?”, Tống Ninh Mông nhìn thẻ ngọc, ánh mắt lấp lánh.
Trần Hạo nhìn quầy hàng một lượt, chỉ vào một viên ngọc màu vàng, to cỡ quả trứng rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu?”
“500 ngàn! Ngọc cổ thượng đẳng thời Thanh, đồ tốt khó tìm đó!”, Mã Đông lập tức đáp.
“Thẻ ngọc nạm vàng với viên ngọc này, tính tiền đi, giảm 30%!”, Trần Hạo nói.
Mã Đông tính nhẩm rồi đáp lại: “Anh bạn, chặt chém giá thế này thì hơi quá đáng đấy!”
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Ông không bán thì thôi, tôi đi chỗ khác xem!”
Tống Ninh Mông không tình nguyện, kéo tay Trần Hạo làm nũng, rõ ràng là rất thích món đồ ấy: “Anh rể... Em thích nó...”
Trần Hạo nói: “Em mà không nghe lời thì lần sau đừng hòng tìm anh nữa!”
Tống Ninh Mông uất ức không thôi, nhưng vẫn tiếc nuối thả món đồ xuống.
Trần Hạo kéo Tống Ninh Mông, tỏ vẻ muốn đi.
Mã Đông vội vàng gọi lại: “Rồi rồi... Cậu được lắm, tôi bán được chưa?”
Thấy mình mặc cả thành công, Tống Ninh Mông vui vẻ nhảy lên: “Anh rể giỏi quá đi! em thích cái thẻ ngọc này lắm ấy!”
Trong lúc Tống Ninh Mông vui mừng nhảy nhót thì không nhận ra được Bạch Tường Vũ đang lôi kéo hận thù với một người nào đó.
“Hai người đó, một là vợ của Bạch Phi Nhi – Trần Hạo, một là em gái mà Bạch Phi Nhi thích nhất – Tống Ninh Mông! Hôm nay bọn họ đến đây e là để mở đường cho Diệc Hiên đấy! Bạch Phi Nhi chuẩn bị đầu tư vào ngành đá quý có liên quan rất lớn đến Trần Hạo. Trần Hạo này nói Như Ý Các nhà các anh thậm tệ lắm!”
Nghe Bạch Tường Vũ nói vậy, người thanh niên bên cạnh cười khinh bỉ: “Hạ thấp Như Ý Các? Hắn ta mà cũng xứng á? Nhưng anh Bạch lại dám công khai bán đứng người dòng họ nhà mình như thế khiến tôi thật tò mò về nguyên nhân đó!”
Bạch Tường Vũ cười: “Ở Hải Dương này, có ngành nào mà Bạch thị không làm được chứ? Bạch Phi Nhi này cứ nghe lời đồn thổi ở đâu, một hai đòi làm về đá quý châu báu. Nhà họ Bạch nào biết mấy cái này? Đến lúc tổn thất tiền thì cả nhà họ Bạch chúng tôi lại phải gánh chịu mà. Cho nên, tôi ủng hộ Như Ý Các các anh tiến quân vào Hải Dương!”
Người thanh niên cười lạnh, biết thừa Bạch Tường Vũ đang cố ý khiêu khích, nhưng cũng định ra oai với nhà họ Bạch một lần!
Đâu phải ai cũng có thể cướp chuyện làm ăn của Như Ý Các chứ?
Sau khi suy tính xong, người thanh niên và Bạch Tường Vũ đi về phía Trần Hạo cùng Tống Ninh Mông.
“Mua phải đồ giả như vậy có vui không hả?”, người thanh niên đến bên cạnh Tống Ninh Mông, nhìn rồi nói với vẻ khinh bỉ.
Nghe vậy, Tống Ninh Mông quay đầu, liền thấy một thanh niên mặc vest, cười khẩy nhìn mình, cùng Bạch Tường Vũ với vẻ mặt đắc ý bên cạnh.
Mã Đông thấy có người đến phá đám, khó chịu nói: “Cậu có hiểu gì về ngọc không mà nói linh tinh thế? Chỗ tôi toàn hàng thật, sao có thể là giả được?”
Thanh niên cười đáp: “Tôi nói nó là giả thì là giả, cái tiểu xảo đó qua mắt được hai người họ chứ sao mà lừa nổi tôi?”
Trần Hạo nhìn Bạch Tường Vũ đang cười hềnh hệch phía sau thanh niên, biết ngay là thằng cha này lại tới khiêu khích.
“Vớ va vớ vẩn! Cậu nói giả thì nói là giả ư? Dựa vào cái gì?”, Mã Đông khó chịu nói.
Thanh niên cười gằn: “Chỉ dựa vào việc tôi là cậu chủ của Như Ý Các, Tôn Lưu Vân!”
Hắn ta vừa nói xong, đám người hóng chuyện bên này đều ồ lên.
Như Ý Các là chuỗi cửa hàng đá quý lớn nhất tỉnh, nắm vị trí số 1 trong ngành này. Các cửa hàng flagship không chỉ có ngọc thạch, đồ cổ, mà còn kinh doanh cả trang sức thời thượng. Nếu xét ra toàn quốc thì Như Ý Các cũng được xếp vào hạng tập đoàn đá quý trong top đấy!
“Như Ý Các? Sao lại đến Hải Dương vậy?”
“Mà còn là cậu chủ?”
“Nếu đã là người của Như Ý Các nói thì chắc chắn ngọc này là giả rồi!”
Thấy đám người kinh ngạc, ánh mắt Tôn Lưu Vân hiện lên sự đắc ý. Nụ cười khinh bỉ Trần Hạo và Tống Ninh Mông cũng càng đậm.
Mã Đông biết đây là cậu chủ của Như Ý Các, ánh mắt liền trở nên hoảng loạn.
Tôn Lưu Vân chả quan tâm đến Mã Đông, đi đến chỗ Trần Hạo rồi hỏi: “Anh là Trần Hạo? chồng của Bạch Phi Nhi?”
Trần Hạo đáp với vẻ nghiền ngẫm: “Ừ thì sao?”
“Tôi nghe nói anh xui dại Bạch Phi Nhi lấn sân sang ngành đá quý. Tôi còn coi anh là đối thủ thú vị đấy, không ngờ lại ngu ngốc thế này. Mỗi một thẻ ngọc mà cũng không phân được thật giả thì tôi nghĩ anh với Bạch Phi Nhi không nên bước chân vào ngành này làm gì đâu, chỉ tổ lỗ nặng!”
Trần Hạo nghe vậy thì biết ngay là Tôn Lưu Vân đến gây sự.
“Anh có chứng cứ gì nói cái này là giả không?”, Trần Hạo cười hỏi.
Tôn Lưu Vân cười khẩy: “Cần chứng cứ à? Tôi cho anh xem!” . Truyện chính ở — trùmtruyệ n.o r g —
Nói xong, Tôn Lưu Vân cầm lấy thẻ ngọc, định xé nó ra.
Mã Đông đổ mồ hôi liên tục. Đồ này đúng là giả, nên ông ta chỉ đành nói nhẹ: “Cậu Tôn... Cậu Tôn... Nể mặt tôi... Đừng xé được không?”
“Ông là cái đếch gì mà có tư cách nói với tôi hả? Cút ra!”, Tôn Lưu Vân trợn mắt, Mã Đông thì ngơ ngác đứng đó, không dám nói gì.
Thấy Mã Đông như vậy, đám người xung quanh càng chắc nịch thẻ ngọc này là giả.
Tôn Lưu Vân nhanh chóng xé và tách đôi thẻ ngọc cùng mạ vàng ra.
Phần mạ vàng của thẻ ngọc bị khắc một chữ “tất”, nét chữ như rồng bay phượng múa.
Thấy dòng chữ này, đám đông kinh ngạc ồ lên.
“Đây là ám ký của Tất Quỷ Thủ, món này là hàng giả chắc rồi!”
“Chẳng phải nói Tất Quỷ Thủ không làm hàng giả nữa hay sao?”
Tất Quỷ Thủ mà nhóm người này nói đến, là một đại sư làm hàng giả trong giới đồ cổ. Cả đời ông ta chìm đắm trong các loại phương pháp làm giả. Đồ giả của ông ta giống y như thật, có món còn được xem như hàng thật, cất giữ trong bảo tàng quốc gia suốt 10 năm mà không ai nhận ra. Nếu sau đó ông ta không thừa nhận thì e là người ta sẽ coi nó là hàng thật mãi mãi. Mà món đồ giả đó cũng có một chữ “tất” như rồng bay phượng múa ở trên.
Lúc đó, ông ta được phong là Quỷ Thủ. Kỹ năng làm giả được tán dương là vô song, nổi danh giới đồ cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT