Ông lão vừa giấu giếm giúp cháu gái, vừa vui vẻ mời Trần Hạo vào nhà.
Đồng thời trong lòng ông ấy còn khen ngợi cháu gái của mình có mắt, coi trọng người hoàn hảo như Trần Hạo.
Nếu thật sự có thể biến Trần Hạo thành cháu rể, Lâm Dạ Bạch cho rằng sẽ tuyệt vời hơn.
Trần Hạo thì tức sầm mặt lại, sao còn không rõ hai ông cháu có mục đích gì? Lúc Lâm Vũ Nặc nháy mắt ra hiệu đã bị anh nhìn thấy rõ ràng, Trần Hạo hiểu ra vì sao vừa nãy đến cửa, cô nàng này lại khẩn trương hẳn lên.
Nghĩ rõ ràng những điều này, Trần Hạo chỉ cười khổ mà không vạch trần, nếu đã đến rồi, anh sẽ thuận tiện khám bệnh cho Lâm Dạ Bạch vậy.
Bệnh tim của Lâm Dạ Bạch khôi phục không tệ, Trần Hạo thuận tay kê cho ông ấy mấy đơn thuốc điều trị cơ thể.
Sau đó, ba người nói chuyện phiếm nửa giờ, Trần Hạo mới tạm biệt rời đi, Lâm Vũ Nặc ra tiễn.
Tới cửa, Lâm Vũ Nặc lưu luyến không rời lôi kéo Trần Hạo, nói: “Đại thần, anh đã đồng ý sẽ dạy tôi, đừng nói là không tính gì hết đấy nhé!”
Trần Hạo cười một tiếng: “Tôi chỉ đồng ý dạy phương pháp cho cô thôi, chứ thật sự không dạy riêng được, tôi đi trước đây!”
“Đại thần...”, Lâm Vũ Nặc đứng ở phía sau Trần Hạo muốn nói gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trần Hạo quay đầu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng vẫy tay, đi ra khỏi sân nhà họ Lâm.
Lâm Vũ Nặc lẳng lặng nhìn bóng lưng anh chậm rãi biến mất trong tầm mắt. Trong lòng lại cảm thấy cô đơn lần nữa, nhưng mà cô ấy đã kiên cường không chịu thua, vứt bỏ lo lắng đi rất nhanh.
Cô nàng quơ nắm đấm, cổ vũ cho mình nhất định có thể lấy được cơ hội, cũng nhất định có thể lấy được người đàn ông này!
Chạng vạng, sắc trời dần tối xuống, lúc Trần Hạo lái xe trở lại biệt thự, mặt trăng đã treo trên cao.
Tầng hai của biệt thự sáng đèn, Bạch Phi Nhi đang ở nhà.
Anh vào biệt thự, cởi giày ném chìa khóa xe lên trên tủ giày, rồi uể oải đi lên tầng.
Bạch Phi Nhi thì đang tập trung cúi đầu làm việc ở trong phòng làm việc.
Trần Hạo vào phòng làm việc mà cô cũng không phát hiện ra.
Nhìn thấy trên mặt bàn toàn là tài liệu, anh tùy ý cầm lấy một phần nhìn qua, phát hiện cô đang sửa lại kế hoạch hợp tác với Tần Nam, liền không nhịn được lên tiếng.
“Anh nói này bà xã, em tốn công như thế làm gì? Dự án này không được, cho dù Tần Nam thiếu thông minh thật sự chọn từ bỏ, có kỹ thuật Hans ở trong tay, Bạch thị không lo không tìm được người hợp tác!”
Trần Hạo vừa nói xong, Bạch Phi Nhi mới phát hiện anh đã trở về.
Sau khi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, Bạch Phi Nhi mới nhớ tới những hành động ác liệt của anh khi đối mặt với Tần Nam vào buổi sáng, liền không khỏi tức giận.
“Anh còn châm chọc được à? Nếu không phải anh đắc tội Tần Nam, làm liên lụy đến Bạch thị, làm sao bây giờ em phải cuống quít sửa chữa phương án chứ?”, Bạch Phi Nhi buồn bực nói.
Nghe cô nói vậy, Trần Hạo sững sờ: “Tên ngốc Tần Nam kia thật sự gây chuyện sao?”
Nhắc đến Tần Nam, trong lòng Bạch Phi Nhi đầy vẻ không vui: “Em đã nghe nói ông ta khó đối phó, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ khó đối phó đến mức đó!”
Trần Hạo cạn lời, nói: “Trong chuyện này, anh thấy ông ta thích ăn đòn, đợi đến ngày mai anh sẽ...”
Bạch Phi Nhi tức giận ngắt lời anh, lạnh lùng lườm Trần Hạo một cái: “Em cảnh cáo anh, ngày mai Tần Nam tới công ty ký kết, anh trốn càng xa càng tốt cho em, nếu mai anh dám đến gây sự, em tuyệt sẽ không tha cho anh!”
Trần Hạo cạn lời, đang muốn nói thêm gì đó, lại bị cô đuổi ra khỏi phòng làm việc: “Đừng ở chỗ em ầm ĩ nữa, trên bản kế hoạch còn có mấy phần quan trọng cần thay đổi, anh đi đi!”
Anh cười khổ, chỉ có thể ra khỏi phòng làm việc của Bạch Phi Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT