Sát thủ ẩn mình trong bóng tối, cảm nhận được tầm quan trọng của Giang Ngạo Tuyết cho nên đã quyết định thay đổi mục tiêu.
Tên sát thủ này là một cao thủ, lưỡi kiếm sắc bén và quyết đoán, hơn nữa lựa chọn góc độ rất khéo léo, Giang Chiến Thiên không thể đánh trả, nếu anh ta muốn cứu Giang Ngạo Tuyết thì anh ta phải đánh đổi bằng tính mạng của mình.
Giang Ngạo Tuyết sững sờ, thậm chí lần này cô ấy còn không kịp hô ra tiếng.
Trong mắt Giang Chiến Thiên hiện lên một tia sắc bén, anh ta quay người lại rồi ôm lấy chị gái mình, hướng lưng về phía lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm lóe lên, trên vai Giang Chiến Thiên xuất hiện một vết máu đáng sợ, máu tươi lại phun ra.
Đồng thời, Giang Chiến Thiên đá ra một cước khiến tên sát thủ lùi trở về.
"Chiến Thiên...", lúc này Giang Ngạo Tuyết mới phản ứng lại, tình cảm trong nội tâm cũng không kiềm chế được nữa, hoảng sợ ôm lấy Giang Chiến Thiên, nước mắt chảy xuống.
“Em không sao!”, Giang Chiến Thiên nói ra ba chữ rồi đẩy Giang Ngạo Tuyết về phía Trần Hạo.
Lúc này trong lòng Giang Chiến Thiên không có cái gì bằng sự an toàn của chị gái, cho dù hy sinh tính mạng thì anh ta cũng sẽ không hối tiếc!
Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy em trai mình đang trong thời khắc nguy hiểm, vì cô ấy mà không cần cả mạng sống, trong lòng Giang Ngạo Tuyết vô cùng hỗn loạn, phức tạp. Đột nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện, cô ấy nhớ tới những ngày tháng trước đây hai người còn sống nương tựa lẫn nhau, nhớ tới chuyện xảy ra với bố mẹ, nhớ tới khi biết Giang Chiến Thiên lăn lộn trong thế giới ngầm, cô ấy đã giận dữ thề rằng từ nay về sau sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nước mắt không ngừng rơi trên má Giang Ngạo Tuyết.
Trần Hạo nhìn một màn này từ đầu đến cuối với vẻ mặt nghiền ngẫm, anh không ngăn cản không phải là vì anh không có khả năng mà bởi vì anh cảm thấy hai chị em cần một số ngoại lực bên ngoài tác động để giải quyết những khúc mắc ở trong lòng.
Sở dĩ anh muốn giúp Giang Chiến Thiên là vì thế giới quan của Trần Hạo không phải đen thì là trắng!
Anh hiểu rõ hơn ai hết, cái người ra vẻ đạo mạo, nhìn có vẻ là người tốt nhưng một khi bản chất cầm thú trong người trỗi dậy thì còn khủng bố hơn ác ma nhiều. Tuy Giang Chiến Thiên đã sa vào vũng lầy nhưng anh ta rất có nghĩa khí, thậm chí sẵn sàng hy sinh mối quan hệ với chị gái vì anh em của mình. Người như vậy tốt hơn nhiều so với những con sói đội lốt người!
Trần Hạo nghĩ Giang Chiến Thiên xứng đáng nhận được sự giúp đỡ của anh, vì vậy thuận theo chuyện ám sát này mà thúc đẩy hai chị em một phen.
Vào lúc này, hai tên sát thủ phát hiện ra sơ hở, nhe răng ra cười rồi cả người lóe lên, lưỡi kiếm hướng về sau cổ của Giang Chiến Thiên.
"Không...", đúng lúc Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy cảnh này, gào thét thảm thiết nhưng không có cách nào ngăn cản, như thể giây tiếp theo cô ấy sẽ nhìn thấy em trai mình phun máu tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Người qua đường ở xung quanh rùng mình tránh ra xa cũng hô lên liên tục.
Bản thân tên sát thủ lộ ra nụ cười lạnh, hắn ta biết mình sẽ thành công.
Giết chết Giang Chiến Thiên, hắn ta sẽ nhận được rất nhiều hoa hồng, đủ để hắn ta ăn chơi vui vẻ trong một thời gian!
Ngay khi tên sát thủ tưởng tượng rằng mình đang rong ruổi trên chiếc bụng trắng nõn của phụ nữ, đột nhiên bị hoa mắt, một bóng người ngăn ở trước người Giang Chiến Thiên, sau đó là một cái tát nặng nề vào mặt tên sát thủ. Ngay sau đó thân thể của hắn ta bay ra ngoài như diều đứt dây, đâm trực diện vào gốc cây bên đường, ngã đến hoa mắt chóng mặt.
Người ra tay đương nhiên là Trần Hạo, anh lười biếng liếc mắt nhìn hai tên sát thủ rồi nói: "Mọi chuyện đến đây là đủ rồi, mau cút khỏi đây đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT